Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hoạ Ập Đến

1555 chữ

Năm thứ ba Chính Thuận, thành Vũ Kinh...

Một đêm khuya thanh vắng...

"Thời tiết hanh khô, đề phòng củi lửa..."

Trong phủ, Phạm Phu nhân ngồi rầu rĩ...

"Đã khuya rồi, sao lão gia vẫn chưa về, tiểu Hải, ngươi mau đi xem xét tình hình!"

"Vâng thưa phu nhân!" Tiểu Hải nghe lệnh ra khỏi phủ...

"Tiểu Thiên, sao ta lại lo lắng đến thế chứ... Lão gia sẽ không có mệnh hệ gì đúng không, nếu đúng, con hãy đạp mẫu thân một cái... Tiểu Thiên à..."

Không có động tĩnh gì...

Phạm Phu nhân buồn rầu không nói gì, sai gia nhân mang đàn đến, nàng muốn gảy một bài, bài mà năm xưa Phạm Lão gia đã đàn cho nàng nghe, nghe rất nhiều...

"..."

"Tạch!"

Sợi dây đàn đứt làm đôi, vô tình làm tay Phạm Phu nhân chảy máu...

"Mẫu thân, người có sao không, tay người chảy máu..." Từ xa, một đứa bé tầm bốn, năm tuổi chạy đến...

"Thanh nhi, ta không sao, con sao không ngủ lại đến đây... Gia nhân, mau đưa thiếu gia về phòng..."

"Không, ta không về, ta muốn ở cạnh mẫu thân!"

"Thanh nhi..." Phạm Phu nhân ôm đứa bé vào lòng âu yếm...

"Mẫu thân, con không ngủ được, nghe tiếng đàn của người con mới chạy đến đây... Tay người không sao chứ..."

"Ta không sao... Mau nằm lên đây... Ta sẽ ru con ngủ..."

Thanh nhi ngoan ngoãn nghe lời...

"..."

Bỗng nhiên có tiếng la hét dữ dội: "Phu nhân, mau thu dọn đồ chạy mau... Quan quân sắp bao vây phủ rồi..."

"Có chuyện gì... Tại sao quan quân lại đến đây..."

Từ xa, Tiểu Hải mình đầy máu tiến vào phủ...

"Lão gia, lão gia đã bị thích sát trong hoàng cung, bấy giờ quan quân đang đuổi đến đây..." Hắn hốt hoảng tâu...

"Là sao... Lão gia... Ngươi nói... lão gia... lão gia..." Phạm Phu nhân không kìm được nước mắt, nhẹ nhàng đỡ Thanh nhi sang một bên...

Bỗng một mũi tên từ đâu phóng đến hướng Phạm Phu nhân...

Tiểu Hải nhảy đến cản...

Máu hắn đổ xuống đất nhiều vô kể...

"Phu nhân mau đưa thiếu gia chạy đi, không còn thời gian đi, cứ phía nam mà chạy, ở đó có nơi thoát ra..." Vừa nói xong, Tiểu Hải hộc một đống máu xuống sân...

Phạm Phu nhân bịt mắt Tiểu Thanh lại, vừa nói: "Ta sẽ ghi nhớ mãi công ơn của ngươi... Hãy ra đi thanh thản..."

Tiểu Hải cười nhẹ một tiếng, nhắm mắt buông xuôi.....

"..."

Phu nhân sắp xếp cho tất cả người trong phủ theo hướng nam rời khỏi phủ...

Nhưng...

Cửa sau không ngờ lại có nhóm sát thủ hoàng cung...

Chúng giết chết hết những người trong phủ đang tháo chạy.

Những gia nhân bảo Phu nhân mang Tiểu Thanh trốn đi, họ sẽ dụ đám sát thủ rời đi...

Mặc dù phu nhân không đồng ý nhưng vì Tiểu Thiên trong bụng, nàng đành phải giữa tánh mạng.

Nói về Tiểu Thanh, từ lúc Tiểu Hải ra đi cậu đã sớm thức giấc, thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt, cậu không cầm được nước mắt, nhưng Phạm Phu nhân đã sớm bịt miệng cậu...

Tiểu Thanh nhìn về phía bãi hoang tàn, thấy một tên mặc áo giáp chỉnh tề, đi lòng vòng như đang tìm kiếm thứ gì đó...

Tên đó sẵn sàng rút kiếm chém hết những kẻ cản đường...

Từ xa, Tiểu Thanh có thể nhìn rõ mặt tên sát nhân, cậu cảm thấy ghê tởm, kinh sợ trước khuôn mặt hắn...

Tiểu Thanh như muốn nhảy ra khỏi chỗ núp, đấm cho hắn một phát...

"Suỵt"

Phạm Phu nhân ra hiệu... Cậu bỗng cảm thấy được sự run sợ của mẫu thân, khiến bản thân cậu càng phải giữ bình tĩnh, không được manh động...

Bỗng tên sát nhân kia hét to lên: "Quân lính đâu, mau lục soát hết cho ta, nhất quyết phải bắt được con của Phạm Nhàn!"

Hắn còn nhấn mạnh:

"Ai bắt được sẽ trọng thưởng mười vạn lượng bạc!"

"Mười... mười vạn... Hắn muốn họ Phạm tuyệt tôn ư..."

Phạm Phu nhân nhủ thầm.

Bỗng chốc, tên sát nhân tiến đến gần vị trí núp của hai người...

Tiểu Thanh có thể nhận ra nỗi sợ hãi của mẫu thân lớn đến mức nào...

Tiếng bước chân cứ to dần, to dần...

Tiểu Thanh nhìn thấy thanh đao dính đầy máu tươi của hắn đang đến gần....

Bỗng...

"Xẹt!"

Một lão già chớp nhoáng xuất hiện phía sau tên sát nhân, mắt nhìn tên sát nhân trừng trừng, kiếm thu về sau lưng...

Tên sát nhân buông kiếm, quỳ sạp gối, miệng cười to:

"Đại ca, ngươi không thể cản ta đâu!"

Lão già kia không quan tâm đến tiếng cười của hắn, mắt hắn đổi hướng, nhìn vào nơi Tiểu Thanh trốn...

Ánh mắt của họ như chạm phải...

Tiểu Thanh nhận ra lão già kia không phải người xấu...

Tiểu Thanh như hiểu nỗi khỗ của lão già...

Tiểu Thanh như nhìn thấy tận đáy nỗi đau của lão già...

"Ngươi muốn gây thêm biết bao nhiêu tội ác nữa!"

Lão già phóng kiếm đến tên sát nhân nhưng lệch sang một bên...

"Hự..."

Tên sát nhân hự một tiếng...

Cười to...

"Đại Ca, có phải ngươi không... Còn đâu một đại tướng quân chinh nam dẹp bắc... Một tay đốt sạch thành Bạch Lộc, một tay giết sạch ba vạn quân địch... Còn đâu một vị ca ca mà ta luôn tự hào..." Tên sát nhân cảm thán...

"Ngươi ra tay với những người không biết võ công... Đó gọi là chiến tích ư... Đó gọi là quân tử ư..." Lão già đáp lại...

Bỗng xuất hiện một tên sát thủ đến trước mặt tên sát nhân, thì thầm điều gì đó...

Tiểu Thanh cố nghe nhưng không rõ...

Lão già khẽ cười rời đi...

Tên sát nhân cũng lặng lẽ rời đi....

Đợi một lúc đã yên tĩnh, Phạm Phu Nhân và Tiểu Thanh rời khỏi chỗ trốn...

"..."

Tiểu Thanh hốt hoảng thấy một tên lính trước mặt đang tìm kiếm...

Tên lính nhìn quanh thấy không có ai, giả vờ làm ngơ, tay chỉ về phía nam...

Phạm Phu nhân hiểu ý, dẫn Tiểu Thanh phía nam mà chạy...

Trên đường, xác người la liệt, máu chảy thành sông...

Phạm Phu nhân vừa chạy vừa ngậm ngùi:

"Ta xin lỗi... ta xin lỗi... Các ngươi hãy yên nghỉ..."

Ra khỏi phủ...

Phạm Phu nhân chạy lên núi, giữa đường thì đã thấm mệt...

"Mẫu thân, mau nghỉ ngơi, quan quân chắc chưa đuổi đến... Người gắng sức sẽ làm hại đến muội muội..." Tiểu Thanh lo lắng...

Nghe Tiểu Thanh nói, Phạm Phu nhân như nhớ lại Phạm Lão gia, nhớ từng câu nói của người:

"Nếu là con trai, ta sẽ đặt là Tiểu Thanh, nếu là con gái, chúng ta sẽ gọi nó là Tiểu Thiên... Thanh Thiên là trời xanh, trời xanh sẽ nhìn thấy mà ban phước cho nó!"

Câu nói của bốn năm trước đến giờ vẫn gợi mãi trong lòng Phạm Phu nhân...

Người khóc...

Khóc rất nhiều...

Tiểu Thanh vội vàng an ủi...

Phạm Phu nhân ôm Tiểu Thanh:

"Phụ thân con chưa chết đúng không? Chưa đúng không? Nếu đúng con hãy đáp lời mẫu thân!"

Tiểu Thanh yên lặng không nói gì...

Cậu đã nghe được những gì Tiểu Hải nói...

Tiểu Thanh dù còn rất nhỏ nhưng hiểu được tâm tư của mẫu thân...

Cậu vũng khóc theo người...

Khóc rất nhiều...

Cậu nhìn về phía Phạm Phủ...

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy hận, hận tên sát nhân đã gây ra biết bao nhiêu khổ đau cho cậu...

Cậu nhìn về Phạm Phủ, ánh mắt đầy thù hận, đầu hắn ghi nhớ rất rõ... rất rõ hình ảnh khuôn mặt tên sát nhân...

"..."

Ta nhất định sẽ báo thù...

Mười hai năm sau...

Bên ngoài Lăng Phong Tự, Thanh Tô, Nam Hàn...

"Phạm Cầu, ngươi chậm chạp thật đấy. Mau nhanh lên, trời tối chúng ta sẽ không về được!"

Hai tên hoà thượng nhìn về thiếu niên ốm yếu phía sau, cười ngạo nghễ...

Phạm Cầu tức giận quát:

"Các ngươi bắt ta gánh hai thùng nước nặng thế này, còn các ngươi thì đi tay không, còn chê ta chậm? Thật quá đáng mà?"

"Ha ha ha..."

Hai tên hoà thượng cười lớn...

"Đừng tưởng được sư phụ và đại sư huynh quan tâm mà tự cho mình là đúng... Ngươi dù sao chỉ là tên đệ tử ngoại đạo... Không xứng đáng học võ công của Lăng Phong Tự!"

Tên hoà thượng quát lớn.

Tên kia bàn tán:

"Không hiểu sao tên tiểu tử vô dụng này lại được truyền võ công của sư tôn... Học thì không đến nơi đến chốn... Lại mang đi làm loạn!"

Phạm Cầu không nói gì, nhìn trừng trừng hai tên đó...

Ánh mắt hắn đủ khiến hai tên hoà thượng toát mồ hôi.

Bọn chúng giả vờ không nhìn Phạm Cầu nữa, đi nhanh đân lên, bỏ mặc Phạm Cầu đang vất vả xách nước...

"..."


Bạn đang đọc Đại Hàn Nhất Thống Chí của Hàn Long
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhavancucsuc
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.