Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thật thà cũng phải nổi giận (1)

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

Biên: nvm1997

Nhìn qua khuôn mặt đáng ghét của Tống Khôi, trong lòng Phương Nguyên cảm thấy không ổn. Trực giác khiến hắn nghi ngờ rằng kiểu phách lối này không giống với bình thường. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cố nén sự không vui này trong lòng, hắn nhìn thẳng vào con mắt của Tống Khôi rồi nói:

“Tống sư huynh, trước kia ta đã cho ngươi mượn linh thạch một lần, ta cũng chưa từng đòi lại. Nhưng việc này sẽ không diễn ra lần thứ hai. Ta nghĩ ngươi hiểu rõ rằng mọi người ở trong tiên môn đều vất vả lắm mới tích lũy được một ít tài nguyên tu luyện, ta làm sao có nổi ba miếng linh thạch để cho ngươi mượn.”

“Bây giờ ngươi có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Đưa tạm một khối trước cũng được.”

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Nguyên, Tống Khôi chột dạ, cảm thấy Phương Nguyên đã nhìn ra điều gì. Hắn không biết trả lời thế nào, chỉ đành làm bộ cười cười, thế nhưng một tên tạp dịch ở bên cạnh hắn lại lên tiếng.

Nghe những lời này, sắc mặt của Phương Nguyên trầm xuống, trực tiếp lắc đầu, nói: “Không có!”

“Hôm qua người vừa mới đi làm ở Linh Dược Giám mà dám nói là không có tiền sao?”

Tống Khôi cười nói, con mắt nhỏ của hắn lóe lên thần sắc hung dữ.

“Ta cũng cần tu hành, từng đấy linh thạch ta dùng chưa đủ tất nhiên là không thể cho ngươi.” Phương Nguyên lãnh đạm nói.

“Ha ha ha ha, Phương sư đệ, người quả là vênh váo.”

Tống Khôi nghe thấy thế, nở nụ cười lạnh, đột nhiên bước về phía trước, hùng hổ nói: “Đồ khốn nạn, lúc trước là ai nói giúp ngươi để ngươi có thể đến Linh Dược Giám lĩnh nhiệm vụ hả? Bây giờ mới qua có vài ngày mà ngươi lại dám vênh váo với ta. Nếu ta không bảo kê cho thì ngươi làm sao có nhiều thời gian thoải mái như thế này được. Đừng nhiều lời nữa, mau lấy ra ba khối linh thạch làm tiền hiếu kính cho ta.”

Thấy khuôn mặt Tống Khôi đỏ bừng cả lên, trong lòng Phương Nguyên cực kỳ chán ghét. Trực giác của hắn mách bảo rằng sự tình hôm nay có điều khác thường. Hay là Tống Khôi vừa thua rất nhiều tiền? Phương Nguyên cũng lạnh lẽo nhìn Tống Khôi, thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, không có linh thạch cho ngươi!”

“Ngươi cảm thấy mình rất giỏi sao?”

Tống Khôi quát to rồi đưa mắt làm ám hiệu cho hai người bên cạnh. Sau đó hắn bước về phía trước, cánh tay to bè đánh về phía cổ của Phương Nguyên, trong miệng hét lớn: “Để ta đánh gãy chân ngươi xem ngươi còn dám vênh váo nữa không?”

Thấy ba người đột nhiên tấn công mình, Phương Nguyên kinh hãi.

Tống Khôi đã hơn hai mươi tuổi, tu vi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng ba nên mạnh hơn Phương Nguyên nhiều. Lúc này hai tay của hắn đã tấn công về phía Phương Nguyên, bên cạnh lại có thêm hai người cản đường. Nếu là hai tháng trước, chắc chắn Phương Nguyên sẽ bị bọn hắn khống chế, nhưng bây giờ tu vi của Phương Nguyên đã tiến bộ rất nhiều, hắn liền phản ứng rất nhanh, dồn lực đạp vào thân cây đại thụ một cái rồi mượn lực nhảy vọt qua đỉnh đầu của ba người họ.

“Hô!” Ba người kia vồ hụt, lập tức quay đầu lại, Tống Khôi quát: “Mau bắt hắn lại!”

Phương Nguyên lập tức lùi lại, hét lớn:

“Đây là địa bàn của tiên môn, các người muốn làm gì?”

“Muốn làm gì ư? Muốn dạy dỗ ngươi!”

Trong mắt của ba người Tống Khôi ngập tràn sự hung ác, cùng nhau xông tới. Mà Phương Nguyên thấy tình thế không ổn liên cắm đầu chạy, ba người Tống Khôi vừa đuổi theo vừa hô hoán.

Nhưng do Phương Nguyên tu hành chăm chỉ nên pháp lực thâm hậu, tốc độ lại cực nhanh, còn ba người kia đều là những kẻ lười biếng, dù tu vi Tống Khôi cao hơn Phương Nguyên một chút nhưng bình thường ham mê cờ bạc rượu chè, khiến cho thân thể suy nhược, vì thế mà khó đuổi kịp Phương Nguyên trong chốc lát.

“Các người muốn làm gì hả?”

Đuổi được một lúc, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, đó là tiếng của Tôn quản sự.

“Tôn sư huynh, bọn hắn tìm đệ để vay tiền, không vay được còn định đánh đệ.” Phương Nguyên đi tới bên cạnh Tôn quản sự, vội nói. Ánh mắt của hắn rất dè chừng nhìn ba người đang đuổi theo.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Ba người kia vừa đuổi đến, thở hồng hộc, lập tức kêu lên: “Làm sao mà chúng ta lại tìm tên nghèo kiết xác như ngươi để vay tiền? Chẳng qua chúng ta nghe nói hắn thường xuyên đến Linh Dược Giám để lĩnh nhiệm vụ kiếm lời. Còn chúng ta lại phải làm việc thay hắn, nên lúc này mới muốn dạy dỗ hắn!”

Lúc này, đám tập dịch ở xung quanh nghe thấy động tĩnh liên tục tập lại, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Quả thật nếu như Tống Khôi nói thì phải dạy dỗ Phương Nguyên.”

“Tôn sư huynh đừng cản ngăn cản, hãy cứ để bọn hắn diễn luyện võ nghệ để chúng ta học tập.”

“Ta cũng không ưa tên tiểu tử này. Mỗi ngày hắn đều ôm quyển sách giả làm đệ tử tiên môn, thật đáng ghét!”

Thế là rất nhiều thanh âm vang lên, nhiều người thường ngày không thích Phương Nguyên cũng lên tiếng.

“Hừ, hôm nay coi như ngươi may mắn. Chúng ta đi!”

Tống Khôi thấy Tôn quản sự xuất hiện liên xoay người rời đi, tác phong không giống bình thường.

“Tại sao ngươi lại đắc tội bọn hắn?”

Tôn quản sự đuổi mấy tên tạp dịch đang hóng chuyện đi, sau đó hỏi Phương Nguyên với giọng kinh ngạc.

Bạn đang đọc Đại Kiếp Chủ (Dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhcuacua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 1627

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.