Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm chém ngoại ma (2)

Phiên bản Dịch · 1236 chữ

Lữ Khuynh Hà cười cười:

“Điều này chẳng phải trong lòng đệ đã có câu trả lời rồi sao?”

Phương Nguyên gật đầu, quả thật hắn cũng hiểu, nếu như thế thì sẽ bị cô lập, thậm chí còn bị chèn ép.

Sau một lúc, hắn mở miệng hỏi:

“Địa vị của Thanh Phong Thi Xã trong tiên môn như thế nào?”

Lữ Khuynh Hà ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

“Chắc đệ cũng biết người lãnh đạo của Thanh Phong Thi Xã, chính là đồng môn tại Thái Nhạc thành của đệ: Kỳ Khiếu Phong. Hắn là một trong Thanh Dương Tiểu Thất Tử, dù là thực lực hay thiên phú đều là đỉnh cao. Thực lực của Thanh Phong Thi Xã thuộc tầng lớp mạnh nhất trong tiên môn. Sở dĩ Ngô sư muội có thái độ thù địch với đệ vì có tin đồn rằng Chu Thanh Việt muốn gia nhập Thanh Phong Thi Xã, nhưng khi bọn họ chưa kịp đáp ứng thì đã xảy ra sự việc kia…”

“Nghe được ba chữ “Kỳ Khiếu Phong”, trong lòng Phương Nguyên liền hiểu rõ.”

Hắn cười khổ một tiếng, nói:

“Ý của sư huynh là ta chỉ có thể gia nhập duy nhất Thanh Phong Thi Xã?”

Lữ Khuynh Hà đáp:

“Phương sư đệ quả là thông minh, chắc là đã hiểu rõ ý của ta. Vào giai đoạn hiện tại, cạnh tranh còn chưa khốc liệt thì các đoàn thể đều cố gắng giữ mối quan hệ hòa thuận với nhau. Cho nên nếu đệ có mâu thuẫn với Thanh Phong Thi Xã thì các đoàn thể khác sẽ không thu nhận đệ. Thực ra đấy cũng là cho đệ cơ hội hòa giải với Ngô sư muội. Còn nếu không làm thế thì cuộc sống về sau của đệ trong tiên môn sẽ rất khó khăn.”

“Bọn hắn sẽ tiếp tục gây phiền toái cho ta?”

Phương Nguyên nhíu mày hỏi.

Lữ Khuynh Hà lắc đầu, nói:

“Chắc là không. Bình thường, các đoàn thể sẽ không tùy tiện gây thù chuốc oán, càng không cố ý nhắm vào một ai. Hơn nữa sau khi gia nhập đoàn thể thì sẽ có các đồng môn hỗ trợ, cùng nhau nghiên cứu trao đổi tâm đắc tu luyện, cung cấp tài nguyên, thậm chí còn có thể trao đổi một vài bí mật rất có ích cho con đường tu luyện. Nếu không gia nhập đoàn thể thì tất nhiên sẽ không được hưởng các lợi ích này.”

“Sư đệ đã hiểu rõ.”

Phương Nguyên nghe xong lời này thì trong lòng đã hiểu rõ hơn một vài điều, nở nụ cười với Lữ sư huynh.

“Nếu thuận tiện thì ba tháng sau đệ hãy đến tìm ta, hẳn lúc đó Ngạo sư huynh cũng đã trở về rồi.”

Lữ Khuynh Hà cười cười, khẽ gật đầu. Lúc này hai người đã đi đến một gian nhà dưới một gốc cây tùng. Lữ Khuynh Hà nói tiếp:

“Phương sư đệ, vì đệ nhập môn muộn nên đành ở tạm nơi này. Nếu có gì bất tiện thì cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng giúp đỡ.”

Phương Nguyên nhìn xung quanh thì thấy ở trên sườn núi này có mấy căn nhà nhỏ, trông hơi cũ kĩ. Tuy không đẹp đẽ như các căn nhà khác nhưng lại có bầu không khí yên tĩnh. Mấy căn nhà nhỏ ở bên cạnh ở trước cửa có một mảnh sân sạch sẽ, trồng hoa cỏ trong khá nên thơ. Nhưng vẫn có một chỗ trông cũ nát hơn cả, hiển nhiên đây là căn nhà mà Lữ Khuynh Hà phân cho hắn. Hắn liền nói:

“Ta thấy nơi đây rất tốt. Đa tạ Lữ sư huynh.”

“Khi Truyền Đạo chung vang lên cũng là lúc có trưởng lão giảng đạo, đệ có thể đến Tiểu Thanh khê nghe giảng. Nếu trong lúc tu hành gặp phải khó khăn gì thì có thể thỉnh giáo chấp sự, hỏi ta hoặc các vị đồng môn khác. Còn các bí tịch pháp thuật các loại thì có thể mượn ở Tàng Kinh điện. Mỗi tháng, tiên môn sẽ cấp cho đệ một khối Linh thạch, đấy là tài nguyên tu hành của đệ, nếu cảm thấy không đủ thì phải đi Phù Chiếu đại điện để nhận nhiệm vụ kiếm thêm.”

Lữ Khuynh Hà giải thích nốt về các vấn đề cần lưu ý rồi cáo từ.

Phương Nguyên đẩy cửa bước vào phòng. Trong phòng tro bụi phủ một lớp dày, mạng nhện giăng khắp chốn. Hắn thấy thế thì vén tay áo lên, tìm một cái thùng gỗ rồi ra sông tắm rửa, sau đó ôm một thùng nước trở về lau dọn nhà cửa, nhổ cỏ dại, lợp lại mái nhà. Sau một hồi quét tước, căn nhà trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều. Phương Nguyên trải chăn đệm ra rồi lại đi tắm một lần nữa, thay trang phục được tiên môn phát cho. Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài mà cảm thấy trong lòng thỏa mãn chưa từng có.

“Từ giờ trở đi ta đã trở thành đệ tử tiên môn rồi ư?”

Hắn nhìn kĩ quần áo của tiên môn đang mặc trên người, trong lòng cực kì ưa thích nên cứ đứng trước gương ngắm đi ngắm lại mấy lần.

Bây giờ tâm nguyện của hắn đã hoàn thành, đã trở thành đệ tử tiên môn, trong lòng Phương Nguyên rất vui. Lúc trước, vì đạt được cơ hội trở thành đệ tử tiên môn, hắn đã đánh cược và lựa chọn trở thành đệ tử tạp dịch. Dù hắn phải chịu nhiều khổ sở nhưng nhờ tâm trí kiên định nên cuối cùng đã đạt được thành công, được các chấp sự tán thưởng, được các đệ tử tiên môn coi trọng. Tất cả đều khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Nhưng sự xuất hiện của Ngô Thanh khiến cho cuộc sống vui vẻ này xuất hiện một bóng ma. Tuy nhiên Phương Nguyên không hề để việc này trong lòng. Dù sao mục đích hắn vào tiên môn là để tu luyện. Cho nên dù là Ngô Thanh hay Kỳ Khiếu Phong chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn thì hắn sẽ nhẫn nhịn.

Sau chuyện của Chu Thanh Việt, hắn đã hiểu rõ hơn một đạo lý…

“Ta vốn chỉ muốn tập trung tu hành, không muốn gây chuyện thi phi ảnh hưởng đến việc tu hành của ta. Nhưng có những việc càng tránh thì càng dẫn đến nhiều phiền toái, thậm chí còn có nguy hiểm suýt nữa hủy đi con đường tu hành của ta. Điều này thật khiến cho ta lạnh lòng. Theo như điển tịch ghi lại thì đấy chắc là ngoại ma ảnh hưởng đến việc tu hành của ta?”

“Con đường tu hành chắc chắn sẽ tràn ngập ngoại ma. Kể cả sự lười biếng, sợ hãi trong lòng ta cũng sẽ trở thành ngoại ma. Những ngoại ma này dù sinh ra từ đâu thì đều có ảnh hưởng tiêu cực đến con đường tu hành của ta.”

“Có tránh né ngoại ma cũng là vô dụng. Đối phó với chúng phải dùng một kiếm chém chết, tiêu diệt tất cả mới là điều đúng đắn.”

Bạn đang đọc Đại Kiếp Chủ (Dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhcuacua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 34
Lượt đọc 1739

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.