Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2320 chữ

Phong Lẩn cảm thương tay kiếm khách bỏ mạng cho nên nục tìm trong người Luận Loan lấy được mấy lít nước rồi cùng đồng bọn bỏ đi để lại Luận Loan trơ trọi trên cát chết không nhắm mắt.

Cả đoàn đã đi suốt đêm lại còn phải ra sức đánh nhau với Luận Loan bây giờ đã thấm mệt phải tìm nơi tránh cái nóng ban ngày. Đại tá gắng gượng một hồi thì chỉ tay về phía trước cười nói

-Ở kia có chỗ tránh nắng rồi

Chỗ ấy không có gì xa lạ chính là nơi Ngọc Cắc bị mấy con quái bắt đi, hôm nay trở lại Ngọc Cắc vẫn có chút hoang mang. Thế là cả đoàn cắt cứ người thức canh chừng, Phong Lẩn đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu, đại tá nói Phong Lẩn chỉ cần canh 8 tiếng thôi còn 4 tiếng còn lại 4 người sẽ thay nhau canh cho Phong Lẩn ngủ.

Bấy giờ Đôn Lầm nhận được hung tin Luận Loan vong mạng, lão tức giận cho gọi thuộc hạ vào nói

-Mày mau chóng dẫn người đi truy sát bọn người ấy, thấy là giết ngay không phải lằng nhằng

Thuộc hạ nhận lời dẫn theo 12 người cùng lên ngựa đi ngay.

Thời gian thấm thoát trôi qua cuối cùng trời cũng tắt nắng, đại tá đánh thức mọi người rồi khởi hành đi tiếp, chỉ cần đến sáng hôm sau họ sẽ quay lại được chỗ Vách đá rực lửa nghĩ đến đây thôi thì ai cũng thấy hứng khởi. Thế nhưng khởi hành chưa được bao lâu thì Hải Dớ lại nói

-Có người đang tới, số lượng là 13

Đại tá chép miệng thở dài đầy mệt mỏi

-Chắc là truy binh của Đôn Lầm, ta vừa mới thoát được 1 tên bây giờ nó kéo đến 13 tên thì lấy gì mà chống cự

Cả bọn không nói mà đồng thời quay lại nhìn Phong Lẩn, Phong Lẩn sau khi ngủ được 4 tiếng thoải mái thì 2 quầng mắt giống như người thẩm du quá độ, hắn rệu rạo nhìn cả bọn

-Cái gì nữa, chẳng lẽ lại đến tay tôi

Ngọc Cắc cười nói

-Này anh Phong Lẩn đẹp trai

Anh hãy ra sức chém vài thằng thôi

Phong Lẩn xua tay từ chối

-Anh đây cũng đã mệt rồi

Bọn kia mà đến cuộc chơi khép màn

Đức Cút tiếp lời

-Phong Lẩn đừng có hoang mang

Tao tin mày sẽ đánh tan tụi này

Hải Dớ cũng nói

-Với thanh Kiếm Nứt trong tay

Mày lia một cái chết ngay mấy thằng

Đại tá Đông Lít cũng góp vui

-Ánh gươm sáng quắc như trăng

Thần uy lẫm lẫm cũng bằng Triệu Vân

Phong Lẩn thấy không sao từ chối được thì đành ngậm ngùi im lặng, cả bọn chạy ra trốn sau tảng đá chờ Phong Lẩn hiển lộ thần uy. Một lúc sau đám người ngựa nhanh chóng đến nơi bọn chúng đốt đuốc sáng rực như ban đêm cười nói

-Cũng chỉ có một thằng thế này mà lão Đôn Lầm lại sai cả bọn mình đi liệu có đánh giá quá cao nó hay không

Phong Lẩn mang thanh Kiếm Nứt vung ra trước mà nói

-Chúng mày là bọn nào mau báo danh tính, ta không muốn chết bởi kẻ vô danh

Một thằng trong đám cười đáp

-Hãy nghe cho rõ đây, bọn tao là Thập Tam Hại Nhân

Phong Lẩn gãi đầu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói

-Tức là 13 thằng ăn hại à

Thằng kia tức mình quát

-Mày khinh khi bọn tao quá đáng, hãy xem hôm nay tao giết mày thế nào

Nói đoạn thằng này thúc ngựa chạy tới cầm phóng lợn chém Phong Lẩn, Phong Lẩn nhẹ nhàng né tránh lại vung kiếm chém thằng này ngã ngựa chết ngay. 12 thằng còn lại trông thấy hốt hoảng đồng thanh la lớn

-Đại ca

Đoạn cả bọn xông lên, bỗng từ phía phiến đá gần đó đại tá cùng đồng bọn tung hỏa lực bắn tới tấp, đám người bị phục kích lại thêm Phong Lẩn anh dũng phi phàm tay thương tay kiếm ngang dọc đã chém chết mấy người. Cuối cùng chỉ có 11 thằng nằm lại còn 1 thằng thì chạy thoát.

Tuy đã đánh đuổi được truy binh nhưng không có nghĩa là không có truy binh khác được cử đến cho nên cả bọn vẫn phải tiếp tục lên đường, có điều lần này đã có ngựa của đám truy binh la liệt kia để lại vậy là cuộc hành trình sẽ mau chóng hơn.

Cả bọn lên ngựa thẳng tiến, đến khi trời sáng thì thấy phía trước đã xuất hiện Vách đá, ai nấy trong đoàn đều hứng khởi vô cùng. Cả đoàn rong ngựa tới chỗ Vách đá nhưng lần này nhìn nó lạ lạ, quả nhiên đi tìm một hồi cũng không đến gần hơn được nữa, Phong Lẩn gãi đầu nói

-Có phải ta đã đi nhầm đường rồi không

Đại tá đáp

-Không sao mà nhầm được, kinh nghiệm 50 năm của ta tuyệt đối không thể nhầm.

Bỗng Ngọc Cắc chỉ sang 2 phía nói

-Đại tá hãy nhìn xem có 2 tòa núi đá nhìn rất giống chỗ này.

Cả bọn nhìn ra quả nhiên thấy được 2 tò núi đá khác bất kể là kích thước cho đến hình dáng đều giống nhau như đúc, Ngọc Cắc lại nói

-Không lẽ ta đã lạc vào tam kết giới

Phong Lẩn bèn hỏi

-Tam kết giới là gì

Ngọc Cắc đáp

-Là 1 khu vực ảo giác trong sa mạc khiến cho mọi quang cảnh đều có thêm 2 phiên bản giống y như 1 vậy. Khi đi vào khu vực này sẽ không phân biệt được thật giả và rồi sẽ chết ở giữa Tam Kết giới.

Phong Lẩn bèn nói

-Vậy trong 3 cái này ắt phải có 1 cái là thật thế thì ta cứ chia ra làm 3 đoàn rồi đi về 3 hướng, nếu bên nào là thật thì sẽ dùng kính để phản chiếu báo hiệu cho những người khác

Ngọc Cắc lắc đầu nói

-Thế thì đã đơn giản quá, bởi vì Trong khu vực tam kết giới này tất cả quang cảnh hay sinh vật đều phân làm 3 ảo ảnh cho nên dù ta có tách đoàn thì chỉ trong khoảng cách nhất định sẽ nhìn thấy đoàn còn lại phân thành 3 ảo ảnh khác, giống như tòa núi đá kia vậy, cứ như thế 1 phân thành 3 vậy thì vĩnh viễn không thể làm dấu cho nhau được.

Giữa lúc trời đang nắng như lửa thiêu ấy không thể nào nghĩ thêm được kế sách gì bởi vậy cả đoàn quyết định tạm thời nghỉ lại dùng vải làm bạt che nắng. Đợi đến khi trời tối xem có thay đổi gì không.

Kẻ còn sống trong đám Thập Tam Hại Nhân quay về báo tin cho Đôn Lầm, Đôn Lầm tức lắm bèn cho gọi thuộc hạ đến có điều không ai thưa bởi vì thuộc hạ đã chết sạch làm gì còn có ai.

Vừa hay trong lúc không biết làm gì thì Đạo Âm cùng lâu la quay trở về. Lão Đạo Âm biết mình làm mất hàng là trọng tội cho nên đã kêu thuộc hạ trói sẵn mình rồi dẫn vào trong.

Đôn Lầm thấy Đạo Âm bị trói mới ngạc nhiên hỏi

-Lão sao phải làm thế này

Lão Đạo Âm thở dài nói

-Trên đường tôi đang đi giao hàng gặp phải bọn Cá Mập Cát hàng đã bị nó thịt hết 2/3 biết là trọng tội cho nên xin được chịu phạt

Đôn Lầm toan sai người giết quách lão Đạo Âm đi nhưng chợt nhận ra trong nhà chẳng còn ai nữa bèn nói

-Tội chết có thể tha nhưng muốn sống cũng khó, nay ta cho ngươi lập công chuộc tội đuổi theo bọn trốn nợ giết hết chúng cho ta.

Lão Đạo Âm được tha chết thì trong lòng không khỏi vui mừng nhận lệnh đi ngay

tối hôm ấy mọi người nhìn ngắm kĩ xung quanh nhưng quang cảnh vẫn y như cũ không biết nơi nào mà lần, thời gian trôi qua đã lâu đại tá vô cùng nóng ruột. Hải Dớ đột nhiên lại có phát hiện chính là nghe được từ xa có người đang đến, Đại tá hạ lệnh cho mọi người cùng nhau chuẩn bị hỏa lực để ứng chiến.

Đại tá có vẻ chỉ có mỗi bài từ tối đánh ra sáng cho nên đã thắp 1 cây pháo sáng ném ra phía xa chỉ chờ kẻ địch tới sẽ tấn công ngay. Thế nhưng lần này đại tá lại giống cái lốp xe – hơi non, kẻ địch từ phân ra tứ tán từ nhiều hướng sấn lại hỏa lực của mọi người không thể tập trung được một chỗ. Bấy giờ khoảng cách đã chẳng còn xa đại tá hạ bệnh khai hỏa đối chiến.

Cả bọn xả đạn như mưa nhưng trong màn đêm u tối ngoại trừ Hải Dớ thì không ai có tầm nhìn, một lúc sau địch nhân từ bốn phía ùa lại mỗi người lại mang theo một tấm lưới to ném vào đám người Phong Lẩn

Cả bọn bị lưới quăng vào người tay chân không thể cử động thoải mái thành ra chẳng khác nào đồ trong tay người khác. Bấy giờ địch nhân mới đốt đuốc lên, một người hình thù to lớn tiến lại, khi người ấy cở khăn che mặt thì hóa ra chính là lão Đạo Âm.

Đại Tá thấy thế giật mình nói

-Sao lại là các người, các người tới thế giới này kiểu gì

Lão Đạo Âm nói

-Chuyện lạ hãy còn nhiều lắm, từ giờ đến lúc đến suối vàng ta sẽ từ từ kể cho mà nghe

Phong Lẩn vẫn còn cay vụ lần trước cho nên không tiếc lời mà thóa mạ

-Á à thằng giặc già có cơ hội tao sẽ làm con gái lão có chửa

Đại tá bèn nói

-Tôi với bạn không có thù oán sao lại bắt chúng tôi

Đạo Âm cười nói

-Chúng bay bùng kèo với Đôn Lầm, cho nên lão sai bọn tao đến bắt chúng bay về

Đoạn lão sai thuộc hạ trói cả 5 người lại rồi rong về chỗ ốc đảo. Trên đường đi đại tá cố dò hỏi thêm thông tin, ông nói

-Tôi xem bạn cũng chẳng phải người xấu sao lại theo lão Đôn Lầm làm chuyện ác thế

Lão Đạo Âm thở dài

-Các ngươi đừng trách bọn ta, bọn ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Bỗng Hải Dớ nói

-Có kẻ đang đến

Đại tá nói

-Lại còn bọn nào nữa

Hải Dớ đáp

-Không phải người, có thể là quái vật, bọn chúng nhanh chóng sẽ tiếp cận thôi.

Hải Dớ mới nói xong chưa lâu thì đột nhiên người đi phía sau hét toáng lên một tiếng rồi bị thứ gì đó kéo đi mất. Lão Đạo Âm hoảng hốt nói

-Là bọn nào thế

Giang Đẫm trong lúc hoảng loạn không may bị ngựa hất ngã nhào xuống đất ngay phía trước Phong Lẩn. Từ trong bóng tôi bất ngờ một cái đầu đen thui phóng ra nhằm hướng Giang Đẫm ngoác cái mồm đỏ lòm trực đớp lấy. Giang Đẫm không kịp phải ứng cứ ngỡ phen này toi mạng rồi nào ngờ nghe “bốp” một tiếng con quái bị Phong Lẩn đã gãy cả quai hàm.

Ngọc Cắc trông thấy hình dạng con quái thì sợ hãi nói

-Là Sói Lu Bồn

Cả bọn bị trói thành hàng dọc đứng xúm lại tựa lưng vào nhau thủ thế. Đám Sói Lu Bồn lại tiếp tục tấn công, chỉ trong chốc lát thủ hạ của Đạo Âm đã 4 người hi sinh.

Giang Đẫm ngã ngựa còn đau chưa đứng dậy được, lại có một con sói lao tới định ăn nàng, Phong Lẩn đứng trước mặt gái thì như được buff thêm 300% sát thương vật lí, hắn nhắm đầu con sói và tưởng tượng ra cái bản mặt của người yêu cũ mà sút một cái. Con sói dính phải sát có lẽ phải vào bệnh viên trung ương thần kinh khoa chấn thương hộp sọ tìm trưởng khoa Lang Phồn may ra mới sống được.

Bấy giờ ông Đạo Âm ngồi trên lưng ngựa xả súng thì bất ngờ bị một con sói nhảy lên đớp vào đầu ti kéo ngã nhào xuống đất.

Giang Đẫm thấy đám soi ngày càng đông trong khi thuộc hạ của cha mình đã giảm hết 1 nửa, còn cha mình cũng không biết trụ được bao lâu, nàng vội lấy ra con dao cắt bỏ dây trói cho đám người Phong Lẩn.

Phong Lẩn cùng team được dịp trổ hết tài nghệ dùng hết hỏa lực chống trả quyết liệt.

Phong Lẩn thấy ông Đạo Âm đang khổ sở chống cự thì lấy làm đắc ý lắm, có điều Giang Đẫm lại nhìn hắn với ánh mắt van nơn giống như mấy em loli trên anime, hắn sao đành lòng.

Vậy là Phong Lẩn nhảy tới chỗ Đạo Âm mà chọc chết mấy con sói giải cứu cho lão, đàn Sói Lu Bồn vốn dĩ định xuống phố đi kiếm bữa ăn đêm cho chắc dạ để ngủ cho ngon nào ngờ ăn chả thấy đâu mà cả đàn con chết con bị thương, cả bọn hú nhau tháo chạy hết cả, lão Đạo Âm cũng bởi thế mà nhặt về được nửa cái mạng chó.

Bạn đang đọc Đại Mạc Cô Yên sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.