Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới này không thiếu thiên tài

Phiên bản Dịch · 1132 chữ

"Ừm, Yến quốc, con có biết dân số của Yến quốc là bao nhiêu không?"

Thanh Vân đạo nhân tiếp tục hỏi.

"Đại khái 100 triệu bá tánh."

Lục Trường Sinh suy tư một lát, liền cho ra câu trả lời.

Vừa nghe câu trả lời xong, Thanh Vân đạo nhân nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục nói.

"Vị trí của Yến quốc, là nằm trong Ly Châu, mà tại Ly Châu, quốc gia giống như Yến quốc nhiều vô số kể, nếu phải dùng con số để hình dung, thì chí ít phải 3 vạn, nhưng mà Trung Thổ có 72 châu, Ly Châu chẳng qua chỉ là một châu trong đó, phía trên Trung Thổ, còn có Đông Hoang Nam Lĩnh, Bắc Xuyên Tây Mạc."

"Từ đó có thể thấy, ở cái thế giới này, nhân tộc đâu chỉ có triệu triệu tỉ tỉ người, hơn nữa trong xã hội phàm tục, 16 tuổi kết hôn, 20 tuổi sinh con, 40 năm sau lại thành cái vòng tuần hoàn, trong thế giới phàm tục đó, tuổi thọ của thường nhân khoảng 150 tuổi, cứ không ngừng sinh sôi, con cháu đời đời."

"Trường Sinh, như vậy ta lại hỏi con, thế giới này thiếu thiên tài sao?"

Thanh Vân đạo nhân hỏi một câu, khiến cho Lục Trường Sinh không khỏi trầm mặc.

Hắn nghiêm túc tự hỏi, sau một hồi thật lâu mới lắc đầu nói: "Không thiếu."

Nói tới đây, Thanh Vân đạo nhân đứng dậy, nhìn ra phương xa ngoài cửa, nói: "Đúng vậy, thế giới này không thiếu thiên tài, chỉ mỗi Đại La Thánh Địa này, cho dù là đệ tử tạp dịch tầng dưới chót nhất, đều là tồn tại trăm năm có một trong thế giới phàm tục. Nhìn qua ngoại môn đệ tử xem, tùy tiện chọn ra một tên, có thể cũng là hoàng thân quốc thích của một vương triều nào đó, về phần những nội môn đệ tử kia, có ai không phải người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi? Có kẻ nào không phải thiên kiêu một nước?"

"Chớ nói chi là những đệ tử hạch tâm, tùy tiện chọn ra một người, ai không phải thiên tài một phương? Nếu như bọn họ nguyện ý, hoàn toàn có thể mở quốc thổ, sáng tạo thế gia trăm năm."

"Về phần đệ tử chân truyền, mỗi một kẻ đều là tuyệt thế thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy Tu Tiên Giới, trí tuệ vô song, kiếm chỉ đại đạo."

"Nói không phải khoe, vi sư năm đó cũng là tuyệt thế thiên tài danh chấn Tu Tiên Giới, nếu không cũng không có khả năng trở thành chưởng giáo Đại La, nhưng bất luận là vi sư, hay là sư tổ của con, hoặc là sư tổ của sư tổ con, đều đã gặp vô số thiên tài, nhưng tất cả mọi người lại chưa bao giờ gặp loại như con."

Thanh Vân đạo nhân nói một phen, đã phá vỡ thế giới quan của Lục Trường Sinh.

"Loại như con?"

Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.

"Không sai, chính là loại như con."

"Con thì sao?"

Lục Trường Sinh càng thêm hiếu kỳ.

"Con không giống bình thường, hết thảy thiên tài vi sư từng gặp, chẳng có ai viết hai chữ "Thiên tài" lên mặt cả, mỗi một thiên tài chân chính, đều cần dựa vào chính mình đi tu luyện, đột phá cảnh giới, tu thành tâm pháp vô thượng, phá vỡ ghi chép của tiền nhân, thì mới có thể được công nhận là thiên tài, mà con thì không giống vậy."

"Con chỉ cần đứng đó, cũng đã làm cho người ta không tự chủ được cho rằng con chính là thiên tài, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài."

"Người khác cần cố gắng phấn đấu, mà con thì không cần, đây chính là điểm khác người của con, cho nên con có phải thiên tài hay không không quan trọng, chỉ cần người khác tin tưởng con là thiên tài, vậy là đủ."

"Đại La Thánh Địa mấy ngàn năm qua không có Đại sư huynh, không phải bởi vì không có nhân tuyển thích hợp, mà bởi vì bất luận chọn ai, đều sẽ có người không phục, nhưng con thì khác, nếu như chọn con làm Đại sư huynh, sẽ không có kẻ nào dám chất vấn con, cũng sẽ không có kẻ nào hoài nghi con, thậm chí dù có người hoài nghi con, con cũng không cần phải tự mình giải thích, người ủng bộ con sẽ vô điều kiện trợ giúp con, thí dụ như Tử Vân."

"Từ sau khi nàng ta gặp con, nàng ta đã nhận định con là Chân Long Thiên Tử của nàng, phải biết rằng Tử Vân rất có thể là một vị tiên nhân chuyển thế, nàng tâm cao khí ngạo, xem thường tất cả kẻ khác, nhưng chỉ có con, mới khiến nàng sinh lòng ái mộ, đây chính là chỗ phi phàm của con."

"Cho nên, con có phải thiên tài hay không cũng không còn quan trọng. Người trong thiên hạ đều cho rằng con là thiên tài, như vậy con chính là thiên tài, đồ nhi, con đã rõ chưa?"

Thanh Vân đạo nhân thao thao bất tuyệt, nói đạo lý rõ ràng rành mạch, lý lẽ hùng hồn đến mức Lục Trường Sinh thiếu chút nữa liền tin là thật.

"Nhưng chỉ dựa vào bề ngoài, một ngày nào đó cũng sẽ lộ tẩy đấy?"

Lục Trường Sinh không khỏi mở miệng nói.

Dù sao đây chính là thế giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé, thực lực mới là căn cơ của hết thảy, không có thực lực, hết thảy đều là nói suông.

"Không hẳn vậy." Thanh Vân đạo nhân lắc đầu nói: "Thế nhân sẽ chỉ tin tưởng con mắt của mình, sẽ bị giả tượng lừa gạt, nhìn không thấu, cũng không muốn nhìn thấu, người có thể nhìn thấu cũng sẽ không đi vạch trần, trọng yếu nhất là, sư tổ của con, cũng chính là sư tôn của ta đã từng nói với ta một câu rất chí lý, câu này để cho ta được lợi cả đời, giờ đây ta sẽ nói lại cho con nghe, con hãy hảo hảo thể ngộ."

"Đồ nhi xin rửa tai lắng nghe."

Lục Trường Sinh lên tinh thần, chăm chú lắng nghe.

Rất nhanh, chỉ thấy Thanh Vân đạo nhân đứng chắp tay, bộ dáng cao thâm mạt trắc đứng ở trước cửa lớn, ấp ủ hồi lâu, sau đó mới mở miệng chậm rãi nói.

"Mặt đẹp trai, vận khí tốt."

Lục Trường Sinh: "..."

Bạn đang đọc Đại Sư Huynh Không Có Gì Lạ (Dịch) của Hắc Dạ Di Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 921

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.