Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng Sinh Đô Thị Tu Tiên?

Tiểu thuyết gốc · 2528 chữ

Đạo nguyên chi địa.

Bước qua cảnh cửa hư không Lâm Hiếu như vừa tỉnh lại sau 1 giấc ngủ lại cảm nhận được 1 cảm giác mất mát không thể diễn tả bằng lời được.

Nước mắt của Lâm Hiếu không tự chủ rơi xuống.

Lâm Hiếu biết mình vừa chải qua 1 chuyện nào đó nhưng Lâm Hiếu lại không nhớ mình đã trải qua những gì.

"Ta đã trải qua những gì?"

"Cảm giác đau thương này là sao?"

Những câu hỏi này không ngừng hiện ra trong đầu Lâm Hiếu.

Trong khi đang ngẩn ngơ tự hỏi bản thân mình thì có 1 giọng nói trầm ấm vang lên, giọng nói như xua tan hết đi đêm đen, giọng nói uy nghiêm mà hiền hòa, giọng nói này làm tâm cảnh đang xao động của Lâm Hiếu trở lại bình thường.

" Ngươi đã thông qua khảo nghiệm, có cơ hội được ta giúp ngươi thành Đạo".

Bỗng trong đêm đen tối của hư không vũ trụ Lâm Hiếu thấy được ánh sáng bừng lên không giống như việc bật đèn thường ngày mà ánh sáng đấy mang theo những tia năng lượng ấm áp.

Khi ánh sáng đã chiệu rọi khắp nơi Lâm Hiếu thấy được 1 lão già gương mặt trìu mến không kém phầm uy nghiêm đang nhìn Lâm Hiếu, lão gia đang ngồi trên 1 cái bồ đoàn tỏa ra khí tức thần bí, đằng sau lưng lão già đó 1 mặt trời.

Đúng là mặt trời tỏa ra sức nóng kinh khủng khiếp nhưng khi chiếu đến người Lâm Hiếu thì sức nóng lại chỉ như những tia nắm ấm áp mà thôi.

Lâm Hiếu vẫn ngẩn ngơ đứng yên như chết lặng ở nơi đó vì cảnh tượng này quá hùng vĩ Lâm Hiếu nhìn vào lão già như si như say.

Lão già cũng không làm phiền Lâm Hiếu mà chỉ ngồi yên nhắm mắt lại.

Thơi gian chậm rãi thoi đưa Lâm Hiếu lấy lại được sự bình tĩnh của mình đưa tay trước ngực hành lễ nói:

" Vãn bối Lâm Hiếu xin ra mắt tiền bối."

" Ta biết."

Giọng nói uy nghiêm mà ấm áp ấy lại ung dung vang lên.

" Ngươi ngồi xuống để ta giải đáp thắc mắc trong lòng của ngươi."

Lão già vừa nói xong từ hư không lại tự kết cấu thành 1 cái bồ đoàn xuất hiện sau lưng Lâm Hiếu.

Lâm Hiếu sửng sốt nhưng cũng không thấy quá là làm lạ vì bị những cái hùng vĩ hơn làm sang chấn tâm lý rồi.

"Sáng chấn nhiều quen thuộc."- Lâm Hiếu tự nhủ.

"Ta đang ở đâu? Lão già kia là ai? Ta thông qua khảo nghiệm lúc nào ? Có liên quan đến cảm giác bi thương vừa nãy không?"

Các câu hỏi không ngừng hiện lên trên đầu Lâm Hiếu.

Giọng nói uy nghiêm mà ấm áp lại vang lên như đang kể 1 câu chuyện :

" Ngươi vốn không phải người trái đất, ngươi là người bản địa ở Luyện Linh Đại Lục.

Từ khi trong bụng mẹ Vận Mệnh của ngươi trú định ngươi sẽ không phải là kẻ tầm thường, sinh ra người mang theo Tiên Thiên Thời Không Thần Hồn cũng Tiên Thiên Thời Không Thần Thể.

Nhưng cái ngày mẹ ngươi bị tập kích đáng lẽ ngươi đã chết nhưng do thể chất và linh hồn của ngươi quá cường hãng nên ý thức đã tự ý tiêu hao sức mạnh bản nguyên bỏ chạy khỏi thế giới kia mà đến với địa cầu và nhập thai lần nữa... vì sự di chuyển của Thời Không nên ngươi đã mất đi luôn Thể Chất và Linh Hồn của Thời Không nên trú tương lai người chỉ có thể ở nơi phàm trần mà thôi.

Đúng là Thời Gian vi Tôn, không gian vi Vương

Lực lượng chí Thượng, Vận mệnh chí cao

Vận Mệnh không ra, Nhân quả xưng Hoàng"

Nói đến đây giọng nói cảm thán 1 câu rồi tiếp tục :

"Nhưng bánh xe Vận mệnh bắt đầu chuyển động thì không thể dừng được.

Thân xác trên Luyện Linh Đại Lục ngươi đọc được quyển sách Vô Tự Thiên Thư lại lần nữa đưa bản nguyên ý thức người kéo trở lại Luyện Linh Đại Lục."

Nói đến đây giọng nói hơi dừng lại, ánh mắt của lão già đưa qua người Lâm Hiếu như hiểu thấu hết suy nghĩ của Lâm Hiếu.

Lúc này trong lòng Lâm Hiếu không ngừng tự hỏi liệu đây có phải sự thật hay không? Vô Tự Thiên Thư là quyển sách ta đọc ở trong Tàng Kinh Các hay sao? Vô Tự Thiên Thư là gì? Nói vậy thân xác của ta ở trên địa cầu là chết thật rồi sao?

Giọng nói của uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa:

" Vô Tự Thiên Thư là sách Trời không bao giờ biết nó cụ thể ở đâu, quyển sách không ngừng dịch chuyển thời không nên chưa có ai chân chính nắm giữ được nó.

Vô Tự Thiên Thư là quyển sách không có chữ nhưng nó nắm giữ hết tất cả câu trả lời.

Chỉ cần ngươi thắc mắc dù chuyện trên trời hay dưới đất miễn là không siêu thoát khỏi Thiên Đạo thì nó có câu trả lời cho ngươi."

Giọng nói hơi ngừng nhưng ánh mắt lão già lại chuyển hướng về hư không như đang tìm tòi thứ gì vậy... sau đó ánh mắt lóe lên 1 cái rồi biến mất rồi nói tiếp :

" Ngươi yên tâm thân xác của ngươi trên địa cầu không chết, người cha già của ngươi có phục phận riêng mình, biết đâu Tương lai ngươi sẽ gặp mặt thì sao? ha..ha..ha."

Thú vị, Thú vị... "

Giọng nói mang theo tia hứng thú nồng độ mà tiếp tục nhìn vào hư không.

Sau đó lão Già thu hồi ánh mắt rồi lại nhìn vào ngươi Lâm Hiếu mà nói :

"Giờ nói vô vấn đề chính đi thôi Ta là ai chính ta cũng đã quên rồi... thôi thôi tốt nhất ngươi cứ gọi như thế gian gọi ta đi... hmmm nghĩ xem nào theo thuyết ngươi Trung thì họ gọi ta là Bàn Cổ, còn theo thuyết người Việt ngươi gọi ta là Ông Trời.

Khảo nghiệm mà ngươi đã thông qua tương lai ngươi sẽ biết.

Còn nói về câu ta giúp ngươi thành Đạo thì ta sẽ đưa ngươi cơ hội giúp ngươi Đại Đạo Trúc Cơ.

Vậy ngươi biết Đại Đạo Trúc Cơ có điểm gì khác Trúc Cơ bình thường không ?

Không phải chiến lực ngươi mạnh hơn ngươi ta mà Đại Đạo Trúc Cơ gần 1 bước với đạo hơn người khác.

Nói cho dễ hiểu thì nếu Thiên Đạo Trúc Cơ Tiên Lộ rộng mở còn đối với Đại Đạo Trúc Cơ sẽ là Thánh Lộ không vật cản.

Như ngươi anh em Vương Phàm của ngươi hẳn là đã Đại Đạo Trúc Cơ của nhóc con Phong Đô.

Còn ngươi Đại Đạo Trúc Cơ thì sẽ là 1 đầu mờ mịt nguy hiểm hơn bao giờ hết vì ngươi không có Đạo của riêng minh.

Nói theo 1 cách nào đó thì là trồng Đạo chủng vào người Đạo chủng 1 ngày lớn lên thành cây.

Như Vương Phàm thì đạo chủng của hắn là Luân Hồi.

Vương Phàm biết Đạo của hắn đi kiểu gì vì có tiền nhân mở lối cho hắn rồi hắn chỉ cần tìm tòi vì đi theo còn ngươi thì chưa tìm được Đạo.

Giờ ta trồng Đạo chủng cho ngươi mà ngươi không tìm được Đạo thì tương lai ngươi chỉ có thể dừng chân mãi mãi ở cảnh giới Luyện Khí mà thôi.

Ngươi có nguyện ý không?"

...

Luyện Linh Đại Lục, Rừng U Minh

Ở 1 phúc địa linh khí tràn đầy nhưng dính đầy vết máu ,máu văng tung tóe khắp nơi dưới đất đang nằm thoi thóp là 1 con Hổ màu đen to cao 40m đang nằm thoi thóp, Trên Da con Hổ là những vết thương máu tươi chảy ra không ngừng, con Hổ này chính là Hắc Hổ Vương tu vi ngang với loài người là Luyện Hư Viên Mãn.

Trên thân con Hổ những vết thương không ngừng bị Lâm Càn đâm qua đâm lại, Yêu Thú thường có sức hồi phục và thể lực kinh hãi thế tục nhưng nếu bị gặp đúng ngươi thì sức hồi phục kinh đến mấy thì bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.

Lâm Càn vẻ mặt âm trầm vừa tra tấn con Hổ và hét mặt con Hổ :

"Ta nói như thế nào? Ngươi nhắc lại lời ta nói xem?"

Vừa nói Lâm Càn vừa vung kiếm ra cắt đi 1 miếng thít trên eo con Hổ.

" Gàoo....Gàoo...."

Tiếng thét trói tai của con Hổ đen vang lên khắp nơi phúc địa này.

"Đại nhân, Đại nhân khai ân... Tiểu Hổ đang phái người tìm cách xuống sông U Minh để tìm công tử nhà ngài về ạ.."

Giọng nói của 1 lão già vang lên từ miệng con Hổ, giọng nói mang theo tia bi phẫn, hối hận và nhiều nhất là cầu xin.

"Ta kêu ngươi nhắc lại lời ta nói..."

Giọng nói âm trầm của Lâm Càn vang lên 1 lần nữa lần này kiếm của Lâm Càn đang chỉ thẳng vào đỉnh đầu của con Hổ to lớn đấy.

" Dạ, Đại nhân bảo công tử Lâm Hiếu ghé đến nơi đây lịch luyện nhưng không có người hộ Đạo nên Đại nhân mong tiểu nhân lo lắng giùm, Nếu công tử không có nguy hiểm đến tính mạng thì không cần xuất thủ. Tạo 1 ít áp lực cho Công Tử rèn luyện Chỉ cần Công Tử bình an rời đi Rừng U Minh thì tiểu nhân được trọng thưởng"

Hắc Hổ hèn mọn nói.

" Vậy bây giờ con ta đâu, Con của ta đâuuu...? Ta hỏi ngươi con của ta đâuuu?"

Chuyện này phải kể từ 1 năm trước khi Lâm Hiếu đến đây lịch luyện.

Sau khi Lâm Càn để Lâm Hiếu ở lại bìa rừng Lâm Càn đã đến Hắc Hổ động nơi ở của Hắc Hổ Vương ngươi cai quản khu rừng U Minh này.

Đến đây Lâm Càn mang theo hảo ý cười cười nói nói nhờ Hắc Hổ Vương trông nóm giúp khuyển tử nhà mình.

Hắc Hổ Vương không dám lãnh đạm với Lâm Càn nên đã theo dõi từng hành động của Lâm Hiếu 1 đến con Hung Ưng đe doa Lâm Hiếu cũng là thuộc hạ của Hắc Hổ Vương nhằm tạo áp lực cho Lâm Hiếu.

Mọi thứ trôi qua 1 cách bình lặng, sẽ không có gì bất ngờ xảy ra nếu như Lâm Hiếu không gặp Vương Phàm .

Tháng ấy, Lúc Lâm Hiếu và Vương Phàm đến sông U Minh thì Hắc Hổ Vương có việc ra khỏi rừng U Minh nên không biết được chuyện gì xảy ra giữa 2 người lúc quay về thì đã gặp Lâm Càn đang ung dung uống rựu ở trước cửa động đang chờ Hắc Hổ Vương rồi.

Mọi chuyện sau đó không cần nói cũng biết là bao nhiêu lo sợ mất con của Lâm Càn chuyển hóa thành tức giận, tức giận thì giải tỏa bằng cách hành hạ Hắc Hổ Vương.

Chiến lực thì không cần nói cũng biết Hắc Hổ Vương thảm như nào.

Ngày nào Hắc Hổ Vương cũng thừa sống thiếu chết nối hối hận của Hắc Hổ Vương cả đời chưa từng hối hận như vậy.

....

Địa Cầu, Việt quốc.

Nơi mà Ông Trời mới nhìn đến mà kêu thú vị.

1 khu nhà trọ nào đó có 1 chiếc giường trên giường có 1 thanh niên đang nằm thở bình oxi, thanh niên đấy da dẻ nâu hết sức thân thiện, khuân mặt không tính là quá đẹp trai nhưng cũng được tính là tiểu soái ca nếu như Lâm Hiếu ở đây sẽ nhận ra người đấy là mình.

Lâm Hiếu hôm đấy chơi game lăn đùng ra ngất sỉu theo như bác sĩ chuẩn đoán là do chơi game quá nhiều dẫn đến tình trạng chết lâm sàn.

Hôm ấy trời mưa to như chuốc nước , tiếng sấm chớp liên miên không ngừng.

"Đùng...Đùnggg...Đùunngg....."

" Xoẹt...."

1 tia sét nhắm đánh thẳng xuống giường bệnh của Lâm Hiếu.

1 ngươi trung niên đang đứng ở cửa ra vào trên tay sách 1 gói hàng trong đó có 2 trái trứng gà và 2 gói mì tôm đang mở cửa phòng trọ thì nghe thấy tiếng sấm trong phòng thì vội vàng mở cửa ra thấy cảnh con trai mình bị sét đánh trúng.

Tiếng nói vang lên, 1 giọng hét thất thang vang lên khắp giẫy phòng trọ:

" Con, ai ai đó cứu con tôi với..."

" Có ai không?... ở đây có ai không mau đến cứu con tôi với."

Ngươi xung quanh phòng trọ nghe thấy tiếng la hét thảm thương ấy vội vàng chạy lại phòng của 2 cha con.

" Mau mau gọi 114 nhanh còn kịp."

1 giọng Đàn ông trung niên vang lên.

" Ai biết hô hấp nhân tạo không lại đây hô hấp gấp "

" Để con thử"

1 cô bé dáng dấp xinh sẵn bước ra cao chừng 1m65 trên nặng chừng 47kg có 1 lan dà trắng sáng khuân mặt hết sức ngây thơ và trong sáng.

Nói xong thiếu nữ vàng ngồi xuống bệnh cạnh giường Lâm Hiếu mà bắt đầu Hô hấp nhân tạo.

Môi vừa chạm môi bỗng nhiên đôi mắt của Lâm Hiếu mở ra.

Thiếu nữ mắt nhắm nhưng tự nhiên không nghe thấy tiếng mọi ngươi xung quanh nói chuyện nữa chuyện nữa mà là 1 bầu khí im ắng đến lạ thường thiếu nữ thấy không ổn vội vàng mở mắt ra thì 2 cặp mắt chạm nhau.

Mắt thường có thể thấy được thiếu nữ da chuyển từ màu trắng sang đỏ.

Thiếu nữ vội vàng đẩy ngươi Lâm Hiếu xuống mà đứng dậy hét toáng lên " Aaaaaa, mất nụ hôn đầu rồi" xong chạy vội ra ngoài mà về phòng mình.

Còn thân xác của Lâm Hiếu bây giờ có 3 giấu hỏi chấm trên đầu hiện lên.

" Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?"

Chưa đầy 1 phút sau bao nhiêu kí ức hiện về đôi môi của Lâm Hiếu nhếch lên 1 nụ cười trong miệng thì thầm :

" ta sẽ báo thù, Ta mất 1 vạn năm để chứng đạo thành Tiên Đế thì chỉ cần 1 Ngàn năm để làm lại từ đầu mà giết được đôi cẩu nam nữ chúng mày nà thôi."

Đây không phải Lâm Hiếu mà là 1 vị Tiên Đế Đoát xác Lâm Hiếu sống dậy.

Trùng sinh Đô Thị Tu Tiên????

Còn Tiếp.....

Bạn đang đọc Đại Tân Thời sáng tác bởi longdami10
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longdami10
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.