Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Binh

Tiểu thuyết gốc · 1455 chữ

"Ngươi! Chó má các ngươi lại dám nhốt ta lâu như vậy!" Kiều Linh Lam hơn một tháng bộ dạng lại phi thường nhếch nhác. Y giãy dụa thoát khỏi gông xích nhưng không tài nào thoát nổi.

Sau khi lên đường lần lượt tiến đánh các thành trì Châu Linh, Kiều Linh Lam cũng được giải đi. Lam Tuyết không muốn y chết, vạn lần y không thể chết.

"Công chúa, người không nên buông lời quá khích như vậy, không tốt." Tử Cầm đứng ngoài phòng giam, gương mặt lạnh nhạt chẳng buồn để ý đến y. Tay đang cầm khăn lau đi lau lại bội kiếm:" Tốt nhất ngươi nên an phận cho đến khi gặp lại vị hoàng đế kia của ngươi. Giọng của ngươi hét lên nghe rất chói tai, làm phiền đến lính gác phòng giam."

"Lũ khốn!" Linh Lam rống lên, lại đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì, y cười ha hả, tiếng cười thập phần quái dị:" Đại hoàng huynh của ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi! Các ngươi nhốt ta lâu như vậy, hắn hiện giờ cũng có thể cầm đao chạy đến trước mặt Hoàng đế các ngươi rồi!!! Ha ha!!"

Tử Cầm nhíu mày, rất nhanh gương mặt lại trở về hình thái cũ, vài phần biểu hiện khác thường cũng không có:" Ngọa tào."

Hắn cất bước quay người ra khỏi phòng giam, dặn dò lính gác nếu y lại la hét ầm ĩ cứ trực tiếp động tay.

"Vương gia!" Vừa bước ra ngoài, một giọng nói gấp rút bẩm báo:" Hoàng đế không chấp nhận khai chiến Châu Linh, đã cho hai vị Tướng quân đến tuyên chỉ!"

Tử Cầm ngây người, Hoàng đế không phải trước đó đã có ý định khai chiến Châu Linh? Bây giờ lại không đồng ý, còn sai người đến tuyên chỉ là ý gì?

Mặc dù nghĩ như vậy, bước chân hắn vẫn là hướng đến hai vị kia.

"Thương Long hai vị Đại tướng, có thể cho bản vương biết lý do vì sao Hoàng đế không chấp thuận?"

Long Tướng quân quét ánh mắt từ trên xuống dưới, cung kính đáp:" Vương gia, đây là quyết định của Hoàng thượng, chúng thần thực không biết lý do."

Tử Cầm thần sắc lãnh đạm, nhấp một ngụm trà:" Ngại quá, nếu không có lý do bản vương cũng không tiện thu binh."

"Ngài là muốn kháng chỉ bất tuân?" Thương Tướng quân nói lớn.

"Quả thực, bản vương không lớn mật đến mức kháng chỉ bất tuân. Chẳng qua, Hoàng đế lúc trước đã giao cho bản vương quyền tùy ý động binh. Người lại là vị minh quân nhất ngôn cửu đỉnh. Hai vị như thế này, có phải là khiến Hoàng đế nói lời không giữ lời?"

Quả thật, thánh chỉ này là do Thiên Y chấp thuận với các văn võ bá quan. Hắn bị trọng thương khi Tĩnh Nhạc vừa bẩm báo, không biết đến lúc thu thập được Châu Linh hắn có còn mạng để lên ngồi long vị nữa hay không. Việc này nói lên hắn có bao nhiêu hèn nhát, chính xác là hiện giờ hắn gần như mang lên mình cái danh "hôn quân".

Mà Lam Tuyết không muốn như vậy.

Muốn trở thành Thần Quốc, Âu Hạ ngoại trừ có khả năng thống nhất tam đại cường, còn có đến đời cuối cùng cũng không được có một hôn quân nào. Nếu Thiên Y là hôn quân, tư cách thành Cửu Quốc cũng biến mất.

Lam Tuyết cười khổ, một kẻ cả đời yêu thích chu du bốn phương như nàng vì cái gì lại có khát khao ích kỷ muốn trường sinh cùng quê hương, lại cho thấy nàng trong mắt người đời là một kẻ nhát như thỏ đế sợ chết cũng không hiểu được chính mình đang cố gắng suy nghĩ cái gì, thay đổi cái gì. Nàng bao nhiêu phần yêu thích giang sơn này, một kẻ cũng không hiểu rõ. Giang sơn không có bách tính há gọi là giang sơn? Giang sơn không có người thân há có gọi là giang sơn?

Nhiều lúc Lam Tuyết cảm thấy không bằng chính mình lên nắm quyền.

"Hoàng thượng như vậy là sao?"

Thiên Y gượng cười lảng tránh:" Trẫm cứ nghĩ, đến chết cũng không lại gặp được Hoàng muội."

Đan Vi bên cạnh siết tay. Lam Tuyết nhoẻn miệng khinh bỉ:" Hoàng thượng, ta cũng sợ chết."

Thiên Y biết bản thân có bao nhiêu chật vật khổ sở, nhẹ giọng:" Trẫm biết."

Thái độ của hắn làm Lam Tuyết phát điên, nàng rút kiếm trong tay, chĩa tjăng vào hầu kết của Thiên Y. Đan Vi, Tư Điềm cùng Giang công công bị hành động này của nàng dọa sợ.

Đan Vi kinh người, lắp bắp:" An Nhiên... muội bình tĩnh!"

Nếu là người khác, tội này chính là khi quân, chém đầu không tha! Tư Điềm mặt mày tái mét run lẩy bẩy. Nếu Lam Tuyết làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, chắc chắn sẽ là chuyện lớn!

"Âu Hạ này, căn bản không cần một quân chủ hèn nhát." Lam Tuyết vừa nói vừa hồi tưởng lại Tiên đế Thục Lam, hắn vì Âu Hạ, vì quốc gia của hắn cũng không màng hồn phi phách lạc. Trông thấy hoàng huynh nàng bây giờ chỉ khiến Lam Tuyết nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi.

Thiên Y vẫn cố chấp nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt hiện lên vài ý cười:" Trẫm là một kẻ hèn nhát."

Lam Tuyết đẩy mũi kiếm đến sát hầu kết, một giọt máu bất tri bất giác chảy xuống. Đan Vi xanh mặt, đầu óc trống rỗng, từ khóe mắt chảy xuống một giọt lệ, y đưa tay ngăn kiếm, nắm trọn mũi kiếm trong tay:" Không được phép động đến hắn!"

Thiên Y trợn tròn mắt, dời tầm mắt đến gương mặt thanh tú diễm lệ kia, dùng hết sức nói, như ra lệnh:" Vi nhi, bỏ tay ra."

"Thứ cho ta không thể phục mệnh." Đan Vi cương quyết.

Một màn này lọt vào tầm mắt Lam Tuyết, nàng khẽ thở dài, cười lớn, tay buông thanh kiếm:" Đại hoàng huynh, Đại hoàng tẩu... Hai người, rất hiểu ta!" Khóe mắt nàng cũng chảy ra một dạng chất lỏng ấm nóng. Hai người đó biết thứ nàng lưu luyến. Nếu họ chết, thứ mà nàng muốn cũng không còn.

Lam Tuyết cúi đầu:" Huynh nhất định phải là một minh quân."

"Trẫm hiểu." Thiên Y thầm nghĩ, khi mình ngồi được trên long vị này, đường lui sớm đã không còn.

"Giang sơn này, là của huynh."

"Được."

Lam Tuyết quay đầu đi ra, đi được một đoạn lại thấy Tư Điềm theo mình:" Muội theo ta có chuyện?"

Tư Điềm bị thái độ lúc nãy của Lam Tuyết làm cho sợ cứng người, chần chừ một lúc mới nói:" Dật Phong ca..."

"... Hắn cùng Uy Vũ không còn ở đây nữa."

Tư Điềm kinh ngạc, có nhiều điều muốn hỏi nhưng không muốn làm chậm chân nàng chỉ có thể gật đầu.

"Khi quay về, ta sẽ nói cho muội mọi thứ muội muốn nghe."

"...Ừm." Tư Điềm mím môi, gật đầu.

Lam Tuyết lên đường cùng năm Ảnh vệ của nàng đi theo Phổ Nhĩ không nghỉ không ngủ chạy thẳng đến thành trì Bất Linh.

"Điện hạ." Lính gác thành là quân binh Âu Hạ, hẳn là nơi này đã được chiếm cứ. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho những người khác mở cổng thành để nàng vào.

Vân Lam hộ tống hai người trưởng bối kia cũng đã quay về, ngoại trừ Ngọc Mễ đang thủ thành Thừa Lam còn lại Ảnh thất của nàng đều ở đây. Lam Tuyết tiến vào thành vừa hay gặp được phu quân!

"Phu quân a~" Lam Tuyết như vớ phải vàng, chạy đến ôm hắn dụi dụi vào ngực hắn nũng nịu. Hai má hồng hồng rất đáng yêu.

"Nàng vất vả rồi." Tử Cầm gương mặt tràn đầy ý cười, ôn nhu nói.

"Không vất vả không vất vả nga~" Lam Tuyết như con mèo nhỏ cọ a cọ.

Tử Cầm nói:" Thương Tướng quân cùng Long Tướng quân đã đến đây."

Nàng bất động thanh sắc, ý muốn nghe hắn nói tiếp.

"Để tuyên chỉ thu binh."

Lam Tuyết nhìn chằm chằm Tử Cầm lại thấy hắn giở trò thần thần bí bí:" Ta nghe nàng."

Lam Tuyết sắc mặt đỏ ửng vùi mặt vào hõm cổ hắn lí nhí:" Ta biết phu quân thương ta."

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.