Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngón áp út chứng kiến

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Tên tác giả: Đương Niên Thất Tịch Tiếu Khiên Ngưu

Editor: Tinhvặn

Email: [email protected]

Thể loại: truyện ngắn, ấm áp

Độ dài: đã hoàn

Giới thiệu: Chuyện tình cảm của anh nhặt rác và cậu trai hát rong, ngắn ngủi mà bình dị

- Sao lại là nhẫn nữa? Con có mấy cái rồi, không thèm cái này!

Đứa trẻ đáng yêu quăng chiếc nhẫn thủy tinh được tặng kèm theo đồ ăn vặt sang bên, vui vẻ ăn chạy hướng bà mẹ đứng phía xa vẫy tay kêu mình.

Chiếc nhẫn lăn tới khe hở ống cống, vừa lúc có một bàn tay chặn lại, siết chặt nó trong lòng bàn tay. Đó là bàn tay đầy bụi đất, khe hở móng tay đen thui cáu bẩn. Chiếc nhẫn từ khe hở ngón tay thăm dò nhìn lên, hóa ra là một người nhặt rác. Bỗng nhiên có tiếng rào rào khe khẽ, chiếc nhẫn bị chuyển sang tay bên kia. Người nhặt rác luống cuống xoa mạnh bàn tay phải mới nãy cầm chiếc nhẫn, lần nữa thật cẩn thận cầm nhẫn giơ lên trước mặt mình. Người nhặt rác giơ chiếc nhẫn, nhìn kỹ qua ánh nắng.

Chiếc nhẫn chỉ là vật tặng kèm món ăn vặt, miếng nhôm được bao bọc một miếng giấy lấp lánh ánh sáng, phần đỉnh chỉ có một hạt thủy tinh. Chiếc nhẫn xấu hổ tỏa ánh sáng nhiều màu trong ánh mặt trời. Thế nhưng người nhặt rác cất kỹ nó vào sâu trong túi áo như nâng niu báu vật, áp sát ngực, nắm thật chặt, báo hại chiếc nhẫn thấy hơi choáng váng. Người nhặt rác đi xa.

Chiếc nhẫn được quần áo ấm áp bao quanh, nhảy theo bước chân và tiếng tim đập của người nhặt rác. Không biết qua bao lâu, chiếc nhẫn được nhẹ nhàng lấy ra, đặt trên cái bàn dính bùn đất. Chiếc nhẫn nhìn xung quanh trong chốc lát, phát hiện người nhặt rác cong lưng cẩn thận tẩy rửa đôi tay khô nứt của mình dưới vòi nước, bao gồm khe hở ngón tay, móng tay, tỉ mỉ từng góc. Hình như người nhặt rác cảm giác đã sạch, đứng thẳng dậy, vẫy tay dính bọt nước, lấy ra một tấm khăn hơi sạch sẽ đưa tới vòi nước, làm ướt khăn rồi cầm lấy chiếc nhẫn thủy tinh, cẩn thận lau. Chiếc nhẫn cảm thấy mình bị phơi nắng chóng mặt, nếu không thì tại sao cảm giác thân hình bốc khói? Người nhặt rác làm xong mọi thứ, nắm chặt chiếc nhẫn đi hướng mục đích.

Chiếc nhẫn từ trong khe hở ngón tay nhìn ra bên ngoài, phát hiện bọn họ đi tới một cây cầu. Bên cạnh cầu có một thanh niên đeo kính đen ngồi dưới đất đang kéo đàn cò.

Chiếc nhẫn nghe ù ù cạc cạc, nhưng người nhặt rác chăm chú lắng nghe, đôi mắt khép hờ tỏ rõ hắn chìm đắm trong âm nhạc. Chiếc nhẫn nhìn xung quanh, vài người đứng xem chỉ trỏ thanh niên kéo đàn cò.

Khúc nhạc chấm dứt, đám người tản ra bốn phía, có một số người bỏ chút tiền vào cái chén trước mặt thanh niên. Qua một lúc sau, dường như người nhặt rác đã tỉnh táo lại, bàn tay không cầm nhẫn lục lọi trong túi quần lấy ra một tờ tiền có con số rất nhỏ nhẹ nhàng đặt vào chén. Thanh niên kia nghiêng đầu, dường như không thấy đường.

Thanh niên cất tiếng nói rất vui vẻ:

- Anh lại tới nữa? Mỗi lần cho tiền hơi nhiều.

Hắn ngập ngừng nói:

- A . . . không, cái đó . . . Rất êm tai, thật sự rất êm tai.

- Nếu dễ nghe thì anh thường đến là tốt rồi, rất khó tìm tri âm. Anh không cần đưa tiền, dường như anh cũng không khá giả gì.

- Không sao, tôi nên làm vậy . . .

Người nhặt rác co giò bỏ chạy.

Chiếc nhẫn không biết nên nói gì, lá gan của người nhặt rác nhỏ quá, nhát gan đến mức làm ướt người nó.

Người nhặt rác chạy một lèo trở về phòng nhỏ của mình, thở hồng hộc, bàn tay nắm chiếc nhẫn nhẹ run. Người nhặt rác bình ổn lại nhịp tim đập.

“Cậu tôi nói chuyện với mình, đây là lần đầu tiên!”

Chiếc nhẫn cảm giác thân thể người nhặt rác nóng lên, rất ấm áp, nhưng làm nó hơi khó chịu.

Cứ như vậy ngày qua ngày, mỗi ngày người nhặt rác đều đi nghe thanh niên kéo đàn cò, mỗi lần đều siết chặt chiếc nhẫn như để bơm hơi can đảm.

Có lúc thanh niên trò chuyện vài câu với người nhặt rác, dần đoạn đối thoại kéo dài hơn.

Chiếc nhẫn từ từ cảm giác bị nhiệt độ cơ thể của người nhặt rác càng lúc càng cao làm tổn thương.

Đột nhiên có một ngày chiếc nhẫn phát hiện trên ngón áp út tay phải của người nhặt rác có chiếc nhẫn giống hệt nó. Chiếc nhẫn thấy hơi không cam lòng và ghen tỵ, nó biết có vài chuyện thay đổi.

Rốt cuộc có một ngày, một ngày sáng sủa như khi người nhặt rác nhặt được nó. Người nhặt rác giống như mọi khi sửa soạng vệ sinh bản thân, bàn tay siết chặt nó, hùng dũng đi hướng thanh niên.

Người nhặt rác dùng hết can đảm hét to với thanh niên:

- Cậu có muốn ở bên tôi không?

Thanh niên hoảng sợ hỏi:

- Anh nói gì cơ?

- Ý tôi nói . . . tôi thích . . . thôi thích cậu, cậu cho phép tôi chăm . . . chăm sóc cậu chứ?

Thanh âm càng ngày càng nhẹ, cuối cùng như tiếng muỗi kêu.

Không gian tĩnh lặng thật lâu, người nhặt rác cảm thấy muốn khóc. Chiếc nhẫn bị mồ hôi mặn làm khó chịu, nó giật giật, suýt rớt khỏi tay người nhặt rác.

Giọng thanh niên nhẹ nhàng như đang hát:

- Được thôi, tôi đồng ý, vậy anh có cái gì biểu thị không?

Người nhặt rác giật mình, mừng như điên, hắn cầm bàn tay thanh niên, trịnh trọng đeo nhẫn vào.

Nhẫn đeo vào ngón vô danh của thanh niên, không lớn không nhỏ, vừa vặn. Thanh niên sờ soạng một chút, nghiêng đầu hướng người nhặt rác, vui vẻ nở nụ cười.

Chiếc nhẫn và một cái nhẫn khác đụng vào nhau, đánh giá đối phương, ma sát một chút, rồi cùng hai người kia đi hướng phòng nhỏ của người nhặt rác.

Hai tên ngốc, các ngươi quên lấy tiền kìa!

Hết.

Bạn đang đọc Ngón Áp Út Chứng Kiến của Thiền dị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi libraoctober
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.