Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 582 chữ

Đại đệ tử phái Đồ Sơn-Thạch Nghị chính là nhất mực yêu thương thiếu niên tên Mạc Duyên.

Thạch Nghị một thân trọng thương được Mạc Duyên cõng về nhà, đem người chữa trị. Trong lúc sống ở nhà Mạc Duyên, hắn đã đem lòng yêu người này.

"Mạc Duyên thuần khiết, Mạc Duyên rất hay cười, Mạc Duyên nấu ăn rất ngon,....ta thật lòng rất thích y." Trước lúc đem mình gieo xuống dòng sông ấy, hắn đã thốt lên những lời ấy.

Mạc Duyên và hắn là yêu nhau, cùng sát cánh bên nhau, cùng gánh chịu tội danh.

Năm ấy, bị 1000 đệ tử của các phái bao vây, hai người bọn họ liền bị tách rời nhau....sau đó liền không gặp lại được nữa.

Lục Vương về lại tửu lâu, hắn đem Đao Kình Thương và Tu Vĩ Kiếm đặt lên bàn, tay làm ra một loại dấu ấn, miệng lẩm bẩm một vài thứ ngôn ngữ thời cổ xưa. Đao Kình Thương và Tu Vĩ Kiếm đột nhiên toả ra một luồng khí đen, khí đen này chính là oan hồn của những kẻ đã chết dưới tay hai người kia.

Hắn đem một màn chắn gió bao bọc luồng khí đen này lại, giam chúng trong phạm vi của thanh đao và thanh kiếm. Luồng khí đen bị bao trong màn chắn liền từ từ thoát ẩn đi rồi biến mất.

Luồng khí đen vừa đi, Đao Kình Thương và Tu Vĩ Kiếm liền bay lên không trung, dần dần hiện ra một sợi chỉ đó nối giữa thanh đao và thanh kiếm.

Một sức mạnh bỗng bao trùm cả căn phòng, sợi chỉ càng lúc siết càng chặt Đao Kình Thương và Tu Vĩ Kiếm, xung quanh chấn động cực mạnh.

Lục Vương nhíu mày, tay không người kết ấn trấn áp hai thứ vũ khí, sợi chỉ đỏ như cảm giác được một luồng sức mạnh cực đại hơn nó, liền từ từ buông lỏng ra. Nửa canh giờ sau, Đao Kình Thương và Tu Vĩ Kiếm rốt cuộc bỗng nhiên yên tĩnh, rơi lạch cạch xuống mặt đất rồi dần dần tan biến.

Lục Vương ngã phịch xuống đất, dùng tay chống đỡ thân mình, mắt nhìn đăm đăm về nơi Đao Kình Thương và Tu Vĩ Kiếm vừa biến mất. Lưng tựa vào tường, gương mặt nở nụ cười thoả mãn, đôi mắt dần dần nhắm lại.

Bọn họ vì không thể bên nhau, liền đem sức mạnh cùng oán hận phong ấn vũ khí của mình với đối phương. Đem chúng mãi mãi một chỗ không tách rời, như thể nói rằng chúng ta mãi mãi không xa lìa nhau.

Đợi đến khi Lục Vương thức dậy đã là ba ngày sau, lần giải phong ấn này thực sự khiến bản thân hắn hao tổn rất nhiều. Vì bọn họ nhận ra khí tức của hắn, nên phong ấn đã có phần yếu thế, nếu không lúc giải phong ấn hắn đã bị sức mạnh phản phệ làm hao tổn đến cơ thể của mình.

Lục Vương xoa xoa mi tâm, ngồi dậy tựa lưng vào thành giường. Như sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn thò tay vào túi, đem chiếc nhẫn cũ kĩ lấy từ chỗ ông lão hôm qua ra để xem.

Hắn dùng một tấm vải nhỏ, lau đi bề mặt của chiếc nhẫn lộ ra toàn thân đen bóng cùng một đường văn tự xa xưa.

Bạn đang đọc Sư Huynh, Lần Này Sẽ Không Để Ngươi Chạy Thoát sáng tác bởi Hoahoanho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahoanho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.