Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Hắn tiểu kiều thê (1)

Phiên bản Dịch · 2904 chữ

"Lôi Ân."

Cầm lấy danh sách quản lý giống như thường ngày, dọc theo lan can lưới sắt thật dài điều tra xem bọn họ có hay không về tới gian phòng của mình. Nơi này là một tòa nhà nằm ở bên trong trung tâm thành thị hỗn loạn, bên trong thu nhận lấy bệnh tâm thần. (H.Vũ: chỗ này thật ko hiểu tại sao dịch lại để bệnh tâm thần @@, các nàng ai bik chỉ mik với ). Nơi đây quả thực chính là vì thể hiện đây là thành thị hỗn loạn mà thành lập một nơi thu nhận cực lớn. Trong số những người ở đây, người da trắng chiếm đa số, ngẫu nhiên trà trộn vào một ít người châu Á. Quản lý khu vực này chính là một người châu Á, vóc dáng không tính là thấp, nhưng so với chỗ này thu nhận người da trắng cao lớn, liền lộ ra có chút quá 'Nhỏ nhắn xinh xắn' đi một tí. Chế ngự(1) ở trên người cậu, tổng có một loại cảm giác rộng thùng thình, hơn nữa dây lưng đen kịt luồng thật chặt, lộ ra eo thon của cậu, bờ mông cũng đặc biệt ngạo nghễ ưỡn lên. =))

Bị điểm danh đến người nam tử da trắng đi đến lan can lưới sắt trước mặt, cười đưa tay theo khe hở hàng rào vươn đi ra, "Này, Ôn, kiểm tra phòng xong có rãnh không?"

Ôn quản lí châu Á bị kêu lui về sau một bước, tránh đi cái tay vươn ra đang muốn trảo cánh tay cậu, lông mày nhạt màu có chút chán ghét mà bắt đầu chau lại, "Kiểm tra xong tôi còn có chuyện khác."

"Có so với cùng tôi làm 'Bằng hữu' còn có trọng yếu hơn không." Ám chỉ tính mười phần, người nam tử da trắng cao lớn vươn tay cầm quần mình một chút. Quản lý lúc này đây không nhìn thẳng hắn, tại trên danh sách vẽ lên một cái, cứ tiếp tục đi lên phía trước.

Sau đó đi đến gian phòng thứ hai, nam tử bên trong lại đang lặp lại cái này 'Làm bằng hữu' mời. Đợi đến lúc kiểm tra sắp xếp nguyên vẹn gian phòng, đã không biết bị hỏi bao nhiêu lần. Quản lý trẻ tuổi thở dài một hơi, vuốt vuốt huyệt Thái Dương phát đau—— trên thực tế, cậu tại hai ngày trước mới xuyên việt đến cỗ thân thể này, cỗ thân thể này nguyên chủ, chính là chết ở một cái 'Bằng hữu' trên giường, thời điểm cậu tới đây, cái tên Nga Quốc lão vẫn đang nằm ở bên cạnh cậu.

Sau đó cậu bỏ ra thời gian một ngày, liền hiểu được nguyên chủ cuộc đời cùng quan hệ tốt —— tên gọi Ôn quản lý, mười chín tuổi người châu Á, bộ dạng đáng yêu thanh tú, sở dĩ chạy tới nơi này làm quản lý, là bởi vì cậu ta là một tên Gay, còn ưa thích cùng một đống nam nhân làm 'Bằng hữu " đương nhiên, không phải là đơn thuần □□ bằng hữu, nam nhân nơi đây, cơ bản nhiều hơn phân nửa đều cùng cậu đã làm bằng hữu. Nhưng mà lúc trước cậu chưa có bị xuyên việt đến cỗ thân thể này, giới tính nam, yêu thích nữ, tục xưng, thẳng nam.

Phải bỏ ra một ngày tiếp nhận thân phận mới sau đó, cậu liền quyết định cùng những thứ ngổn ngang kia 'Bằng hữu' đoạn tuyệt quan hệ, hảo hảo làm một người chính trực quản lý.

Tại thời điểm cậu chuẩn bị cầm danh sách báo cáo kết quả công tác, bỗng nhiên truyền đến tiếng cảnh báo, Ôn Nhiêu bỏ ra hai giây đồng hồ phán đoán một cái phương hướng, sau đó cầm lấy thiết bị đặt biệt côn điện cho quản lý hướng bãi tập phát ra cảnh báo chạy tới. Chờ cậu chạy đến sau đó, rối loạn nảy sinh ở nơi đó đã bị trấn xuống rồi —— hai mươi mấy người nam tử da trắng cao lớn, mặt mũi bầm dập té trên mặt đất, có hai người trên cổ cùng trên đùi, đều bị rạch một đạo vệt máu, mà hung khí chính là một cái dĩa ăn mài sắc.(H.Vũ: thật ko ngờ dĩa còn có công dụng này = =").

Ôn Nhiêu mặc dù mới đến hai ngày, nhưng đã được chứng kiến ba lần về tình huống như vậy rồi. Cậu ngẩng đầu, quả nhiên thấy cái kia một người bị quản lý dùng côn điện chống đỡ lấy đầu, nam tử tóc vàng giơ hai tay lên.

Lại là hắn!

Tin tưởng không phải Ôn Nhiêu, mà là tất cả quản lý trong lòng đều là một cái ý niệm như vậy. Từ cái chứng điên cuồng vả lại có khuynh hướng công kích người lại tới nơi này lúc sau, cũng không có việc gì cũng sẽ phát sinh bạo - loạn.

Cổ người nam nhân kia bị dĩa ăn cắm vào, thiếu chút nữa động mạch cổ đều bị đâm đứt, đè lại cổ máu ồ ồ đổ, trên mặt đất lăn qua lăn lại, cuối cùng được bác sĩ chạy tới đón đi. Mà còn có một cặp, nam nhân co quắp trên mặt đất bị đánh tới đầu rơi máu chảy. Nam tử tóc vàng giơ hai tay, chỉ là trên trán rách da, máu chảy qua đôi mắt màu lam của hắn, tại trên mặt lưu lại một đạo vết màu màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, nhưng hắn vẫn là biểu lộ vẻ mặt ngạo mạn.

"Lần này lại là xảy ra chuyện gì. Norman —— "

Norman, chính là cái tên nam tử tóc vàng.

"Bọn hắn muốn giết ta."

"Giết động cơ của họ đâu?"

"Ngươi có lẽ đi hỏi bọn hắn."

Một chút tin tức có ích đều không có được, quản lý tức giận giơ chân, nhưng mà không dám đối với nam tử này động thủ. Phải biết rằng, thân phận của người trước mắt là một câu đố, mà nơi này không phảilà một nơi thu nhận chính quy, nếu như lần này cũng không đủ chứng cứ đem hắn chuyển giao đến đơn vị chính quy thích hợp, từ nơi này đi ra ngoài, hắn đứng lên trả thù thù ai cũng chịu không nổi.

Đương nhiên, lúc này đây cũng thế. Người bị trọng thương đã được bác sĩ đưa đi, Norman bị mấy người quản lý áp giải về tới trong phòng. Bị lưu lại thanh lý hiện trường Ôn Nhiêu cùng những người khác đồng dạng quản lý xui xẻo đồng thời thở dài.

"Thật hy vọng người kia có thể trực tiếp được chuyển giao vào ngục đi, sau đó đem hắn xử bắn." Theo vết máu trên mặt đất quét ra một cái răng răng quản lý nói.

Ôn Nhiêu sâu sắc chấp nhận gật đầu.

Người kia thật sự thật là đáng sợ, luôn không có lý do động thủ đánh người, trước đó lần thứ nhất một người quản lý cầm lấy côn điện đi lên muốn ngăn cản, lại bị hắn một cước đạp gãy xương sườn —— nghĩ đến thảm trạng quản lý đáng thương kia, Ôn Nhiêu rùng mình một cái. Hoàn hảo hắn chỉ phụ trách khu B, không cần cùng người kia khu A giao tiếp.

Bỏ ra nửa giờ đem vết máu trên mặt đất quét sạch sẽ, Ôn Nhiêu đi tới chỗ vòi nước rửa tay, chuẩn bị đi trở về hảo hảo ngủ cái ngủ trưa. Nhưng mà cậu mới đi ra khỏi không bao xa, người quản lý cùng cậu chung một chỗ quét dọn liền chạy tới hỏi cậu, "Ôn, cậu có phải hay không kiểm tra xong phòng rồi hả?"

Ôn Nhiêu gật gật đầu.

Quản lý trước mặt thở dài một hơi, sau đó chắp tay trước ngực nhờ cậy cậu, "Giúp tớ nhìn một chút khu hoạt động đi, chỉ một chút, tớ rất mau trở về."

"Cậu muốn đi làm gì?" Khu hoạt động, chính là bãi tập nơi đây. Người ở đây mỗi ngày sẽ có hai giờ ở chỗ này tự do hoạt động.

Quản lý nhìn chung quanh một hồi, tiến đến bên tai Ôn Nhiêu, lặng lẽ nói cho cậu.

Ôn Nhiêu nghe xong thở dài một hơi, làm quản lý thật là nhàm chán, ngoại trừ nguyên chủ cỗ thân thể này, có thể theo một đống đại nam nhân chỗ đó đạt được hứng thú bên ngoài, còn nhiều quản lý nữa, nhưng thật ra là vì lợi nhuận khoản thu nhập thêm. Không sai, chính là lợi dụng chức vụ tiện lợi, giúp đỡ một ít người nhốt ở chỗ này đi bên ngoài mua đồ. Lấy được thu nhập, có thể sánh bằng lúc quản lý phải kiếm tiền nhiều lắm.

"Đi đi đi đi."

Nghe được Ôn Nhiêu nói như vậy, cái người quản lý lùn thoáng cái liên tục nói lời cảm tạ, thời điểm ra đi còn lưu lại một câu, "Quay về mang tới cho cậu xảo khắc lực(2)."

Ôn Nhiêu cùng nguyên chủ điểm duy nhất giống nhau, đại khái chính là đều thích ăn Xảo Khắc Lực.

Sau khi quản lý phụ trách khu hoạt động rời đi, Ôn Nhiêu một người vô cùng buồn chán cầm lấy côn điện, ở bên ngoài lưới sắt tuần tra, bộ dạng uể oải bị mặt trời chiếu, mệt mỏi ngáp thẳng. Ngay lúc Ôn Nhiêu đưa tay nhu đôi mắt ứa ra nước mắt, trong lưới sắt bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, "Này, Ôn —— "

Ôn Nhiêu thả tay xuống, nhìn về phía người kia không biết khi nào thì đi đến lưới sắt, nam nhân mặc trang phục đường kẻ sọc đen trắng.

Người nam nhân này cũng là châu Á, bất quá lớn lên thì lại đặc biệt cao, trên sống mũi có một vết sẹo, lộ ra vốn anh tuấn diện mạo lại càng có một loại cả, giác xâm lược. Nhưng hiện tại, người này lại cười lộ ra hàm răng trắng.

"Sao cậu lại tới khu hoạt động?"

Ôn Nhiêu đối với hắn không có ấn tượng gì, vì vậy hắn chờ đối phương mở miệng trước, "Tôi sao? Tôi giúp đỡ Niko thay ca, cậu ta có một số việc đi ra ngoài."

Ánh mặt trời giữa trưa, là từ cái hướng kia chiêu tới đây, vì vậy xuyên qua lưới sắt, ở trên mặt nam nhân để lại dấu vết vuông đen.

Nam nhân nhìn chung quanh một hồi, sau đó bỗng nhiên lại gần, "Có thể giúp tôi một chuyện không, Ôn?"

"Hả?" Ôn Nhiêu buông xuống cánh tay, côn điện bị cậu kẹp ở nách.

"Giúp tôi giao cho Norman." Nam nhân châu Á từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy, phía trên viết mấy từ tiếng Anh kỳ quái xiêu xiêu vẹo vẹo, Ôn Nhiêu chống lông mày nhìn xem, không có đưa tay đón, "Anh cũng biết, chúng ta còn có quy tắc." Quản lý cũng không thể giúp đỡ người ở bên trong chuyển tin tức. Đương nhiên, cũng chỉ là bên ngoài nói như vậy, không ít quản lý bị mua chuộc, làm cho bọn họ đưa tin.

Nam nhân rất cao, so với Ôn Nhiêu ước chừng cao hơn hai cái đầu, hắn cầm lấy lưới sắt, giống như Ôn Nhiêu lộ ra mộ dáng tươi cười mờ ám. Hai bên răng nanh hắn rất nhọn, biểu lộ ra ngoài có chút vị đạo giống quỷ hút máu, "Ôn, giúp tôi một chút, chúng ta có thể là bạn tốt." Hai chữ bằng hữu, cố ý tăng thêm. Đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm cái ranh nanh bén nhọn có chút có chút giống với cẩu, "Cậu không phải là muốn tôi cắn cậu sao."(H.Vũ: 'bạn tốt' phát âm Trung là Shì hǎo péngyǒu, còn 'bằng hữu' là péngyǒu, tác giả dung 'bạn tốt' là để tăng thêm thiện cảm về mọi mặt =)) ).

Ôn Nhiêu không khỏi sợ run cả người, nói thực ra, cậu là thực không hiểu lắm vị nguyên chủ háo sắc này, so với những người này hung hãn tàn bạo đạo tặc không kị nam nữ, rõ ràng nên cùng nữ nhân càng thơm mềm một chút.

"Có chỗ lợi sao?"

"Cậu muốn lợi ích gì?" Đối phương hỏi lại.

Ôn Nhiêu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Ta muốn một hộp xảo khắc lực." Tuy rằng nơi đây mệnh lệnh rõ ràng cấm cái này đồ chơi, nhưng bọn người kia rồi lại có rất nhiều biện pháp làm đến.

Ôn Nhiêu vừa nói sau, người nam nhân kia chính là sững sờ, nhưng mà hắn lập tức lại nở nụ cười, ánh mắt có chút ý vị thâm trường nhìn xem hắn, "Chỉ cần Xảo Khắc Lực sao?"

"Đem thêm bình rượu đỏ thì càng tốt."

Nam tử châu Á trên sống mũi có vết sẹo thoáng cái nở nụ cười, bất quá nụ cười kia nếu so với lúc đó thuận mắt đến dụ dỗ rất nhiều.

Ôn Nhiêu thò tay đưa tới chỗ đối phương nhận lấy giấy, giấu ở ngực trong túi áo, "Nhớ kỹ xảo khắc lực."

"Không vấn đề."

Người ở bên trong cùng quản lý cùng một chỗ quá lâu, chung quy là không tốt lắm, vì vậy sau khi đem giấy đưa cho cậu, cái người nam nhân châu Á mặc quần áo đường kẻ sọc châu Á nam nhân rời đi. Ôn Nhiêu đợi đến lúc Niko trở về, theo chỗ của cậu ta đã nhận được một khối xảo khắc lực sau đó, liền hướng khu A chậm rãi đi tới.

Khu A vô cùng nhiều gian phòng đều trống không. Ôn Nhiêu ở trong một đống phòng trống, thì tìm được Norman, cái người nam tử tóc vàng nằm ở trên giường xem Thánh kinh, nếu như không phải mí mắt kia rũ xuống thần tình lười biếng, hắn bộ dạng này cũng có thể bị ngục giam chính thức lấy ra làm ví dụ cảm hóa phạm nhân.

Quản lý khu A hiện tại đoán chừng đi ngủ trưa rồi, Ôn Nhiêu đi đến hàng rào cửa ra vào, dùng côn điện gõ cán song sắt. Norman ngẩng đầu lên, cặp mắt màu lam kia, như là bảo thạch hoặc là giống như biển sâu nhìn hắn.

Ôn Nhiêu từ trong túi tiền đem tờ giấy kia móc ra, sau đó vo thành một cục ném vào, làm xong hết thảy hắn chuẩn bị ly khai, nhưng Norman một mực ngồi ở trên giường, lại mở miệng gọi hắn lại.

"Ôn."

Oa, nguyên lai Norman cũng biết nguyên chủ. Ôn Nhiêu một bên nghĩ như vậy, một bên xoay người lại, dù sao hắn ở bên ngoài gian phòng, Norman trong phòng, hắn chính là là một hổ, thời điểm này cũng không có khả năng chạy ra đối với hắn làm cái gì.

Norman khép lại bìa màu đen Thánh kinh , chậm rãi đã đi tới, hắn không có nhặt lên giấy trên mặt đất, ngược lại đi đến cán song sắt bên cạnh, cùng Ôn Nhiêu bên ngoài đối mặt.

"Còn có chuyện gì sao?"

Norman trên thân trang phục đường kẻ sọc, chỉ cài hai cái nút áo, lộ ra mảng lớn lòng ngực cơ bắp rắn chắc, thấy thế nào đều là nam nhân có mị lực vượt quá mức bình thường. (H.Vũ: =.,=).

Norman vẫn luôn là mặt không biểu tình, đánh người đầu rơi máu chảy cũng là cái loại mặt không biểu tình, máu trên trán hắn đã lau khô rồi, miệng vết thương rách da có hơi trắng bệch, hắn đứng ở trong lan can , nhìn qua Ôn Nhiêu, sau đó thời gian dần qua nhíu mày, "Sự tình lần trước, tôi đáp ứng cậu."

Sự tình lần trước? Chuyện gì?

Norman nói, "Tôi sẽ làm bằng hữu của cậu."

Ha ha?

"Nhưng mà, nếu cậu tuân theo hứa hẹn, giúp tôi ly khai nơi đây." Norman xem ra cũng không tình nguyện, cho nên thời điểm nói những lời này, khó được có chút nghiến răng nghiến lợi.

Ha ha?

Ly khai nơi đây? Norman ở trong truyền thuyết có thể là người rất có thế lực, cậu một quản lý nho nhỏ, sao có thể giúp hắn từ nơi này chạy đi?

Ôn Nhiêu đang muốn mở miệng nói chút gì đó, thanh âm quản lý khu A đã theo chỗ rẽ xuyên qua đi ra, Norman đem giấy trên mặt đất nhặt lên, thu vào trong ngực, sau đó đối với Ôn Nhiêu nói, "Ngày mai, tới nơi này, tôi sẽ thỏa mãn cậu đưa ra những yêu cầu kia."

Ôn Nhiêu, "..." Cậu cảm thấy người này có khả năng đã hiểu lầm chút gì đó.

(1) Chế ngự: đồng phục, chế phục.

(2) Xảo khắc lực: chocolate? Ko biết nữa mik thấy trên google nó ghi vậy.

T. Nguyệt: Khi nãy mik mới mở lên để cập nhật chương thì bị cho số chương của truyện dọa sợ = ="

Bạn đang đọc Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê của Âm Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kduyen1409
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.