Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Hắn tiểu kiều thê (2)

Phiên bản Dịch · 2581 chữ

Ngày hôm sau Ôn Nhiêu theo thường lệ tuần tra khu B, khi đi ngang qua cửa phòng nam nhân châu Á, đối phương bỗng nhiên đứng lên kêu cậu một tiếng, "Ôn —— "

Ôn Nhiêu dừng bước lại, cậu nhìn đến đối phương theo dưới giường lấy ra một cái hộp sắt hình chữ nhật. Màu nước sơn trên cái hộp đã bị cạo rồi, bên trong lộ ra thiết bộ khó coi.

"Cho cậu xảo khắc lực." Đối phương đi đến trước lan can sắt, đem cái hộp dựng thẳng lấy theo song sắt nhét ra.

Ôn Nhiêu liếc nhìn chung quanh, thấy không có người bên ngoài, liền nhanh chóng thò tay đón lấy nhét vào trong quần áo.

Sauk hi cậu cất kỹ xảo khắc lực, thời điểm sửa sang lại quần áo, nam nhân trong phòng bỗng nhiên giảm thanh âm thấp xuống đối với cậu nói, "Norman đang đợi cậu."

Không biết là hộp sắt quá băng lãnh hay là bởi vì lời nói của người nam nhân này, Ôn Nhiêu không lý do rùng mình một cái, ngày hôm qua Norman là hẹn cậu, bất quá cậu cũng không có hứng thú đi phó cái ước hẹn kia.

Cái nam nhân châu Á này giống như hiểu rất rõ Ôn Nhiêu cậu nghĩ gì, nhất định sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt này, vì vậy chống lông mày dung giọng điệu mập mờ khó tả nói, "Ôn, cậu nhất định đã tự đem mình rửa sạch sẽ rồi a?"

Ôn Nhiêu đã sửa sang lại tốt quần áo, cậu lui về sau một bước, "Cảm ơn anh vì xảo khắc lực."

Người nam nhân này còn muốn nói thêm gì nữa, Ôn Nhiêu đã cầm lấy danh sách đi tuần tra phòng tiếp theo.

. . .

Tuần tra xong khu B, Ôn Nhiêu rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt một hồi rồi, một mình cậu trốn đến phòng nghỉ, đem hộp sắt giấu trong quần áo kia ra, bên trong đúng là một hộp xảo khắc lực, trừ bỏ bao bì bị tổn hại, bên trong quả thực tinh xảo có thể tùy thời lấy ra đi làm lễ vật đưa cho phu nhân.

Xảo khắc lực làm thành hình dạng bình rượu, Ôn Nhiêu cắn mở một cái, mùi rựu ở bên trong liền tràn ra.

A, ngửi thấy có thể coi như không tệ. Chỉ có điều nơi này có văn bản quy định rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không thể ở chỗ này uống rượu, vì vậy dù cho trong miệng nướt bọt tràn lan, Ôn Nhiêu chỉ có thể nuốt một hớp nước miếng, đem xảo khắc lực thu hồi lại trong hộp sắt.

Giấu kỹ xảo khắc lực, thời điểm Ôn Nhiêu chuẩn bị trong phòng nhỏ nghỉ ngơi ngủ một hồi, lại nghe được tiếng cảnh báo chói tai, bởi vì phòng nghỉ quản lý cùng bãi tập tương thông, vì vậy lúc này đây tiếng cảnh báo, bén nhọn quả thực giống như là từ trong đầu của cậu trực tiếp dội vào, Ôn Nhiêu cầm chắc côn điện phòng thân liền xông ra ngoài, mỗi lần tới đều thấy kết thúc của hỗn loạn, lúc này đây cậu may mắn có thể thấy được nguyên vẹn hiện trưởng ẩu đả —— tới gần phía lưới sắt, một người nam nhân cao lớn, bị ấn lên lưới sắt, phần lưng của hắn bị đánh mạnh vào đầu gối của thi bạo (1) va chạm mãnh liệt. Cả khuôn mặt hắn hãm tại lưới sắt, nét mặt bởi vì thống khổ có chút vặn vẹo.

Sau đó đầu gối của hắn cũng bị đánh, cả người quỳ xuống, người sau lưng áp chế hắn, thò tay bắt lấy hàm trên của hắn, cưỡng chế đem miệng hắn tách ra, khiến cho hắn ngửa cổ ra sau, lấy một cái tư thế gần như có thể bị bẻ gẫy.

Người thi bạo là một thanh niên có dáng quá mức mảnh khảnh, tóc của cậu ta có chút dài, được buộc lỏng lẻo, còn dư lại rối tung trên vai đầu, chỉ nhìn một cách đơn thuần tướng mạo cậu ta đã xinh đẹp, mà vô luận như thế nào cũng sẽ không đem cậu ta và người thi bạo tàn khốc như vậy người liên hệ cùng một chỗ.

Thời điểm Ôn Nhiêu thấy tướng mạo hắn, hoảng hốt một cái, bởi vì khu B cũng có một người cùng cậu ta giống như đúc, chỉ là người kia, vẫn luôn là một bộ dáng sợ hãi nhát gan, mỗi lần tuần tra đến gian phòng của hắn, đối phương liền con mắt nhìn cậu cũng không dám kia mà. . . Rất nhanh, Ôn Nhiêu liền thấy được cái người cậu quen, cái người cùng thanh niên thi bạo lớn lên giống như đúc, đang đứng rất xa trong đám người, trong ánh mắt lóe ra lệ quang nhìn qua nơi đây.

Lớn lên giống nhau như vậy, là anh em sao?

Ngay thời điểm Ôn Nhiêu suy tư, cái người nam tử bị bắt lấy hàm trên, bởi vì cái cổ đã quá sức ngửa ra sau, mà phát ra tiếng thở dốc thống khổ, thanh niên xinh đẹp cúi người, đem hai gò má trắng nõn tiến đến trên mặt đầy nước mắt của hắn ta, "Nếu là chủng loại chó, liền muốn hảo hảo phát ra tiếng kêu uông uông a."

Quản lý còn chưa có chạy tới, cầm lấy côn điện, Ôn Nhiêu đã thành người duy nhất có thể ngăn cản tất cả người ở đây. Bất quá không đợi Ôn Nhiêu tiến lên vài bước, người thanh niên kia liền đã phát hiện cậu, giống như thủy tinh châu đồng dạng đồng tử màu rám nắng, lạnh lùng nhìn chăm chú lên cậu. Ôn Nhiêu bị cậu ta nhìn bằng ánh mắt như vậy bị hù lại lui trở về. Lại trơ mắt nhìn người thanh niên này đem cái này đại gia hỏa đáng thương đánh mất hai cái răng sau đó, quản lý cầm trong tay côn điện rốt cuộc chạy tới.

Thanh niên bị mười người quản lý vây, cậu ta chậm rãi đứng thẳng thân thể, bắt tay giơ lên. Ôn Nhiêu ở thời điểm này, rốt cuộc cầm lấy côn điện cậu chỉ có thể tự bảo vệ mình, lẫn vào chính giữa những quản lý.

Sau một cuộc điều tra vô nghĩa, người thanh niên được đưa tới không lâu, hoặc là nên kêu tên của cậu ta —— Hi Nhĩ duy, được mang đến phòng tạm giam. Anh trai của cậu ta, chính là người ở khu B kia kêu Hi Nhĩ Lạc, bởi vì hắn bị liên quan đến, được chuyển đưa đến khu A. Với tư cách quản lý khu B, lúc này đây Ôn Nhiêu rốt cuộc thoát khỏi quét dọn khổ sai đi giúp hắn đổi gian phòng.

Hi Nhĩ Lạc thật là không được tính công kích nam nhân, cũng đại khái là cái chỗ này, thiện lương nhất cùng vô tội nhất sau cùng vẫn chính là cái người kia —— Ôn Nhiêu cầm lấy côn điện canh giữ ở gian phòng bên ngoài của hắn, cậu nhìn hắn theo nửa dưới giường lấy ra một cái khăn quàng cổ.

"Tốt rồi, đều. . . Đều thu thập xong." Ôm vật lẫn lộn cùng khăn quàng cổ Hi Nhĩ Lạc nhỏ giọng nói qua.

Ôn Nhiêu giúp hắn mở cửa phòng ra, vì để đảm bảo an toàn, cậu để cho Hi Nhĩ Lạc đi ở phía trước, bản thân mở ra côn điện theo ở phía sau.

Hi Nhĩ Lạc chân có chút tập tễnh, đường vân trang phục rộng thùng thình ống tay áo rũ xuống, lộ ra cổ tay hắn ứ động máu —— đại khái là thường xuyên tại thời điểm tự do hoạt động bị khi dễ?

Sau khi Ôn Nhiêu lan man đi theo phía sau hắn vượt qua khu B hướng khu A đi, ngay lúc cậu chuẩn bị đem Hi Nhĩ Lạc giao cho quản lý khu A hoàn thành nhiệm vụ trở về, quản lý khu A nhưng nhìn cũng không nhìn Hi Nhĩ Lạc, chỉ đưa cho cậu một chuỗi chìa khóa sáng như bạc, "Tôi hiện tại có chút việc, cậu đưa hắn đi đi. A, gian phòng của hắn ở 536."

Ôn Nhiêu tìm được cái thanh dùng băng dán đánh dấu chìa khóa số 536, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy cái chuỗi con số này có chút quen thuộc.

"Ôn —— "

Ngay lúc Ôn Nhiêu mang theo Hi Nhĩ Lạc đi, thời điểm tìm ra gian phòng có ký hiệu giống trên chìa khoá, quản lý khu A bỗng nhiên gọi cậu lại, ý vị thâm trường đối với cậu nói, "Không nên chơi quá lâu." (H. Vũ: =))), 'chơi' nha, 'chơi' gì ấy nhỉ).

Ha ha? Đưa hắn đổi phòng cũng coi như là chơi sao?

Hi Nhĩ Lạc đi rất chậm, như là trên hai chân của hắn đeo xiềng xích vô hình, Ôn Nhiêu muốn thúc giục hắn, nhưng nhìn xem bóng lưng hắn tập tễnh cùng trên tay những cái kia dấu vết máu ứ động, lại nhẫn nại xuống dưới. Nhưng dù cho đi chậm, Hi Nhĩ Lạc vẫn là ngã sấp xuống dất một hồi, Ôn Nhiêu cau mày hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không, không có việc gì." Hi Nhĩ Lạc đem khăn quàng cổ ôm chặt một chút, chống đất muốn ngồi dậy. Ôn Nhiêu nhìn một hồi, nhìn không được, mang theo côn điện tiến lên đem hắn dìu đứng lên.

"Cảm ơn, cám ơn." Hi Nhĩ Lạc liên tục nói lời cảm tạ, "Tôi. . . Tôi trên đùi có thương tích, cho nên mới. . ."

Ôn Nhiêu biết rõ nơi đây khi dễ kẻ yếu là thái độ bình thường, Hi Nhĩ Lạc lại không giống em trai hung ác của hắn, khi bị sỉ nhục là sự tình đương nhiên.

Đợi đến lúc cuối cùng đem Hi Nhĩ Lạc đưa đến gian phòng, sau đó Ôn Nhiêu mới phát hiện Hi Nhĩ Lạc đổi gian phòng, lại là ở sát vách Norman. Nhìn xem cái bóng lưng nam nhân vừa gầy yếu vừa đáng thương, Ôn Nhiêu không khỏi sinh ra thông cảm.

Sauk hi đem Hi Nhĩ Lạc đưa vào gian phòng, Ôn Nhiêu chuẩn bị đóng lại cửa sắt ly khai, không nghĩ tới Hi Nhĩ Lạc rồi lại gọi cậu lại, "Có thể, có thể lại giúp tôi một chút không?"

"Cái gì?"

"Tôi. . ." Hi Nhĩ Lạc có chút sợ côn điện trong tay cậu, cuối cùng vẫn là rụt lại bả vai cùng cậu nói chuyện, "Tôi hình như quên mất một quyển sách, có thể giúp tôi lấy tới không?"

"Sách?"

"Đúng, đúng rồi." Hi Nhĩ Lạc so với cậu cao hơn rất nhiều, nhưng mà xét về động lực, so với cậu kém không chỉ một hai điểm.

"Được rồi." Tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà Ôn Nhiêu quyết định vẫn là giúp hắn mang giúp.

Thời điểm Ôn Nhiêu rời đi khu A, đem chìa khoá giao trả lại cho quản lý khu A, đối phương đang nhìn đến cậu nhanh như vậy đi ra, thần sắc còn có chút kinh ngạc, "Đã xong chưa?"

"Hi Nhĩ Lạc kêu tôi giúp hắn lấy quyển sách." Ôn Nhiêu nói, "Vì vậy đợi lát nữa còn phải lại tới quấy rầy một chuyến."

Nghe được cậu còn muốn lại, ánh mắt quản lý bình thường không ít, hắn cười nói, "Không có vấn đề."

Ôn Nhiêu quay trở về gian phòng khu B, theo dưới nệm chăn ố vàng của Hi Nhĩ Lạc, lấy ra một quyển. . . Sách cổ tích? Ôn Nhiêu mở ra nhìn vài trang, xác định là sách cổ tích không thể nghi ngờ gì, rút cuộc tâm tình phức tạp rồi đưa cho Hi Nhĩ Lạc. Quản lý khu A đang ngồi tại vị trí trước, dùng báo chí đang đắp mặt ngủ, Ôn Nhiêu chứng kiến bộ dáng nhàn nhã của hắn, hâm mộ chậc lưỡi. Trong khu B người rất nhiều, còn có chút khó dây dưa vô lại, cậu không có bao nhiêu thời điểm có thể rảnh rỗi.

Hi Nhĩ Lạc đang thích ứng mới chỗ ở của, hắn đối với vách tường quỳ trên mặt đất, thập phần thành kính cầu xin lấy. Ôn Nhiêu không có cắt ngang hắn, chỉ là chờ bản thân hắn sau khi đứng dậy, mới ho khan hai tiếng.

Hi Nhĩ Lạc xoay đầu lại.

Ôn Nhiêu đem sách cổ tích trong tay mở ra cho hắn xem, "Là cái này sao?"

"Đúng, đúng —— không phải, là vô cùng cảm tạ." Hi Nhĩ Lạc đã đi tới.

Ôn Nhiêu đem sách đưa cho hắn, Hi Nhĩ Lạc duỗi ra hai cánh tay, một cái tiếp được sách, tay kia cầm cổ tay của hắn.

"Này!"

Hi Nhĩ Lạc trong ánh mắt vĩnh viễn như là che một tầng thủy quang, lộ ra khiếp đảm và mềm yếu, nhưng mà tay hắn sức lực lớn dọa người, Ôn Nhiêu bị hắn cầm lấy cổ tay, nhất thời giãy giụa không được.

Ôn Nhiêu quay người định lấy côn điện ở bên hông nhưng mà không đợi cậu đem côn điện rút ra, cái tay kia của cậu định lấy côn điện, đã bị người hung hăng bắt lấy, sau đó nắm miệng cậu, Ôn Nhiêu hoảng sợ quay đầu lại, thấy được —— Norman.

"Anh, anh như thế nào đi ra được?!"

Norman dễ dàng đem côn điện theo trong tay cậu đoạt lại, sau đó đối với Hi Nhĩ Lạc nói, "Tốt rồi, cậu có thể nới lỏng tay."

"Được, được rồi." Hi Nhĩ Lạc cầm lấy Ôn Nhiêu tay, bỗng nhiên buông lỏng ra.

Đạt được tự do một tay, rất nhanh lại bị Norman bắt được.

"Cát Sâm! Cát Sâm!"

Cát Sâm là tên quản lý khu A.

Norman đem hai cánh tay Ôn Nhiêu đều bắt chéo sau lưng, sau đó đem cậu lôi vào trong phòng của mình, Ôn Nhiêu lần này rốt cuộc nhìn thấy, ở trên cửa sắt tại gian phòng Norman, có một thanh chìa khoá dán bang dán trắng. Là thời điểm Hi Nhĩ Lạc mới vừa ngã sấp xuống, từ cậu vụng trộm cầm đi đấy sao?

Bị bắt tiến vào trong gian phòng, Ôn Nhiêu vẫn đang không từ bỏ giãy giụa, ấn tượng Norman hung ác thực sự quá khắc quá sâu, thế cho nên khi giữa hai người không có song sắt ngăn trở, cậu liền toàn thân phát run.

"Tốt lắm, diễn kịch nên dừng lại đúng lúc." Đại khái là ngay từ đầu nguyên chủ cùng Norman nói về điều kiện, vì vậy hiện tại Norman căn bản cũng không đem Ôn Nhiêu giãy giụa làm chuyện quan trọng, "Tôi sẽ làm xong đáp ứng cậu tất cả chuyện."

Hai tay bị bắt chéo sau lưng rốt cuộc được buông ra, xoay người Ôn Nhiêu, bị khí thế Norman ép lên chống đỡ tại trên vách tường.

(1) Thi bạo: hiểu nôm na là người bạo lực. Mik định để là người bạo lực nhưng mà thấy không hay, nên giữ nguyên của QT.

Bạn đang đọc Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê của Âm Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kduyen1409
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.