Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Hắn tiểu kiều thê (6)

Phiên bản Dịch · 2700 chữ

Editor: Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Ôn Nhiêu bỏ ra thời gian một ngày, đi hiểu tình hình tuần tra ban đêm, đó là khi nào có quản lý thay ca tuần tra trên hành lang, bởi vì cậu là vừa được điều đến khu A, vì vậy không tốn sức chút nào liền đem bô trí khu A kỹ càng hỏi rõ ràng, vô cùng may mắn chính là, vốn nhiều lần thay đổi làm cho phạm nhân không làm rõ được thời gian cụ thể tuần tra bề ngoài, bởi vì nhân số quản lý giảm bớt mà tạm thời cố định xuống. Tại thời điểm mười giờ tối, chỉ có một quản lý tuần tra, vậy hẳn là cảnh giới cả khu A cũng buông lỏng. Nhưng đó cũng không phải thời cơ tốt nhất, ban đêm quản lý tuần tra cũng sẽ ở ban ngày nghỉ ngơi thật tốt qua, vì vậy thời gian tốt nhất, là một giờ sau đó cùng quản lý khác thay ca mười phút kia.

Thời gian cùng Norman ước định đã đến, Ôn Nhiêu đã xin nghỉ, dùng để tạo ra bằng chứng cho sự vắng mặt của bản thân. Bởi vì cậu là quản lý, phân phối có chìa kháo cùng giấy chứng nhận ra vào nơi đây, vì vậy cậu rất dễ dàng ngay tại trời vừa rạng sáng, thời điểm quản lý tuần tra khu A và những người khác thay ca, vụng trộm lẻn tiến đến.

Quản lý tuần tra đã ngủ, ôm cánh tay, tựa ở trên vách tường ngủ gà ngủ gật. Ôn Nhiêu ngày hôm qua đem đồng hồ khu A treo tường đổi đã đến cửa ra vào khu A, cái chỗ kia rất rộng mở, liếc có thể trông thấy, đồng thời đối với Ôn Nhiêu mà nói cũng rất tiện lợi, cậu tiến vào A khu sau đó, không cần đi qua giám sát và điều khiển, có thể sờ đến cái chuông treo. Ôn Nhiêu đem chuông treo thời gian điều sau mười phút, sau đó đứng thẳng thân thể, theo bóng tối bên trong đi ra.

Cậu không có trực tiếp đi gọi quản lý ngủ gà ngủ gật kia, mà là cõng thân thể đi đến ngăn tủ bên cạnh, dốc sức đi kéo ngăn kéo, cầm chìa khóa bên trong.

Quản lý tựa ở trên vách tường ngủ gà ngủ gật thoáng cái bị đánh thức, mở to mắt, hướng tủ nhìn thoáng qua, đang nhìn đến bóng dáng quản lý mặc chế ngự sau đó, lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường biểu thị thời gian.

"Cage, cậu tới thay ca đấy sao?" Hắn thật sự là quá mệt nhọc, ánh mắt đều không mở ra được, theo dựa vào trên tường đứng thẳng thân thể sau đó, liền trực tiếp hướng về ngăn tủ đi tới.

Ôn Nhiêu vì có thể cùng Cage dáng người tương tự, thế nhưng là ở trong quần áo lại mặc một lớp khác.

"Tôi đây liền đi về nghỉ trước rồi." Đem côn điện kẹp dưới cánh tay thả lại trong tủ treo quần áo, nam nhân buồn ngủ liên tục đánh hai cái ngáp, sau đó vuốt vuốt mặt, đi tới cửa.

Đợi đến lúc hắn rời đi sau đó, Ôn Nhiêu một mực đưa lưng về phía hắn, đem mũ vừa rồi tháo xuống, lại lần nữa đội lên, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó đi qua, đem thời gian chuông treo điều trước 20 phút. Làm xong hết thảy, Ôn Nhiêu dựa theo góc chết của giám sát và điều khiển Shawn vẽ bày ra, chậm rãi hướng gian phòng Norman thong thả bước tới.

Toàn bộ khu A yên tĩnh, cán song sắt tối om sắp xếp tạo nên, ngăn ra từng cái một khu vực u ám.

Ôn Nhiêu là từ bên phải đi qua, đầu tiên ngang qua chính là gian phòng Shawn, hắn đứng ở cửa ra vào ho khan một tiếng, trong bóng tối liền vang lên tiếng âm thanh xột xoạt. Theo ánh sáng lờ mờ dưới lầu theo tới đây, Shawn gương mặt đó, dần dần trong bóng đêm nổi lên. Hắn một câu cũng không có nói, không dùng đến hai mươi giây, đã đem gian phòng khóa mở ra, sau đó hắn lách mình đi ra.

"Thật tốt vì công cụ của anh màng theo từ khu B tới đây." Bởi vì thời điểm này cũng không phải thời gian trách nhiệm Ôn Nhiêu chịu trách nhiệm, vì vậy chìa khóa gian phòng khu A, cũng không có giao cho trên tay cậu.

"Tại thời điểm chạy trốn lần trước, giao cho người khác giữ một cái." Shawn đem khóa treo trên cửa, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đem cửa sắt nửa đậy lại, "Hôm nay tại thời điểm hóng mát, lại đi tìm hắn cầm về rồi."

Thời điểm này cũng không phải thích hợp để nói chuyện, Ôn Nhiêu đi đến chỗ Norman, dán tới gần cửa phòng cán song sắt, đi vào bên trong.

Khu A trống trải, vừa vặn vì bọn họ càng thêm tiện lợi, bằng không thì đánh thức những người khác, liền không ổn.

Hành lang thật dài, theo ánh sáng dưới lầu theo tới đây, kéo dài bóng dáng tại trên lan can sắt thoảng qua, giống như có u linh bám theo. Ôn Nhiêu nín hơi đi đến cửa ra vào của Norman, sau đó dừng bước lại, dùng ánh mắt ý bảo Shawn sau lưng mở khóa, Shawn linh hoạt đem khóa cửa mở ra bằng công cụ trên tay, Norman bên trong đi ra.

"Sau khi ra ngoài, chống lan can sắt mà đi." Ôn Nhiêu mấy ngày nay thăm dò qua, kề sát cán song sắt mà nói, dù cho không phải góc chết giám sát và điều khiển, giám sát và điều khiển trong đó cũng chỉ có thể chứng kiến nửa bên bóng dáng.

Norman trầm thấp 'Ừ' một tiếng.

Ôn Nhiêu chuẩn bị trực tiếp mang Norman cùng Shawn ly khai, nhưng mà Norman sau khi đi ra, lại kêu Shawn mở cửa phòng sát vách hắn ra, nhìn Hi Nhĩ Lạc giam ở bên trong đi ra, lời vừa rồi Ôn Nhiêu muốn nói, cũng đều nuốt vào, lầu bầu một tiếng, "Ngay từ đầu cũng không có nói là giúp đỡ ba người đào tẩu."

Không có người trả lời.

Ôn Nhiêu cũng chỉ là phàn nàn một câu, dù sao ở thời điểm này, chần chờ đều tốt nhất không cần có. Mang theo ba người từ trong phòng đi ra, đồng thời hướng xuống lầu lấy di động.

Ngăn tủ bên kia đứng đấy một quản lý, đúng là Cage tới đây thay ca. Bốn người đứng trong bóng đêm, cùng ngừng lại.

Shawn cách Ôn Nhiêu gần nhất, hắn nhìn thoáng qua quản lý ngăn trở đường đi kia, hỏi, "Hắn ở đó, chúng ta như thế nào đi ra ngoài?"

Norman nói, "Đánh bất tỉnh là tốt rồi."

Ôn Nhiêu lại càng hoảng sợ, phải ngăn lại Norman muốn đi ra, "Trong tủ quần áo có máy báo động, trước lúc đánh hắn bất tỉnh, nếu như hắn đè xuống máy báo động liền xong đời."

Norman một nửa mặt được ánh sáng chiếu vào, một nửa mặt trong bóng đêm, có chút ý vị âm trầm, "Vậy làm sao bây giờ?"

Ôn Nhiêu bắt đầu mặc chế ngự ở bên ngoài, cậu không bằng Cage cường tráng, vì vậy cậu bên trong nhiều mặc một món. Hiện tại cậu đem món phía ngoài đó thoát khỏi, đưa cho Norman cao lớn, ý bảo hắn mặc vào. Norman có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là làm theo.

Ôn Nhiêu hạ giọng nói, "Tôi đem thời gian điều trước 20 phút, vẫn chưa qua thời gian thay ca, anh mặc xong quần áo đi ra ngoài, hắn gặp sẽ nghĩ đến anh là Uy Nhĩ thay ca.

Norman đã cài tốt nút áo chế ngự, bộ y phục này với hắn mà nói có chút nhỏ, nhưng miễn cưỡng coi như là đã được rồi.

" Thời điểm đi ra ngoài, không cần nói, đừng nhìn hắn. "Tuy rằng Ôn Nhiêu hiện tại một bộ dạng trấn định, nhưng kỳ thật trong lòng bàn tay đã khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Norman gật gật đầu, theo trong bóng tối đi ra ngoài, Ôn Nhiêu nhìn hắn thuận lợi theo cửa ra vào đi ra ngoài, sâu sắc thở dài một hơi. Nhưng hiện tại, còn có hai người..

Ngay tại thời điểm Ôn Nhiêu phát sầu, cảnh sát Cage đứng ở ngăn tủ bên cạnh, theo trong ngăn kéo cầm gậy, bỗng nhiên đem chìa khóa làm cho rơi xuống đất, hắn cúi đầu xuống xoay người lại nhặt, mà ở thời điểm này, Hi Nhĩ Lạc vẫn đứng ở sau lưng Ôn Nhiêu, toàn bộ bóng người gầy cao, yên tĩnh tựa như một đạo u linh, lặng yên không một tiếng động đi tới.

Ôn Nhiêu dọa ra mồ hôi lạnh, nhưng cậu lại không dám lên tiếng ngăn cản, trơ mắt nhìn Hi Nhĩ Lạc cũng chạy ra ngoài.

Nhặt lên chìa khóa Cage hừ lên ca khúc.

" Làm sao bây giờ? "Shawn hỏi.

Ôn Nhiêu liếc hắn một cái," Vốn đã nói rồi đấy, chỉ giúp Norman một người chạy đi, hiện tại biến thành ba người. "

Shawn đại khái cũng hiểu rõ mình là 'Phụ thuộc phẩm" nhưng vừa mới lần nữa có được tự do, hắn hiện tại quả thật không muốn lại trở lại cái phòng nhỏ hẹp ẩm ướt kia. Vì vậy đứng ở sau lưng Ôn Nhiêu, không nói một lời.

Ôn Nhiêu biết rõ ý của hắn, đây chỉ là lối thoát đầu tiên, căn bản vẫn không có ra khỏi nơi đây, phía ngoài lối đi, Norman cùng Hi Nhĩ Lạc căn bản không quen, bọn hắn nếu như xông loạn mà nói, rất nhanh liền sẽ kinh động những quản lý khác, "Anh muốn đi ra ngoài sao?"

"Cậu không phải nói nhảm?" Shawn hừ cười, "Tôi đời này cũng không muốn lại đi vào cái nơi vừa thối lại nhỏ hẹp như đống rác --"

Ôn Nhiêu cắt ngang hắn phàn nàn, "Vậy cũng chỉ có một cái biện pháp."

Shawn yên tĩnh trở lại.

Ôn Nhiêu bắt đầu cởi y phục trên người, sau đó đưa cho Shawn, "Thay nó, sau đó nghĩ biện pháp, tại thời điểm quản lý đó đụng phải máy báo động, đánh hắn bất tỉnh."

Thời điểm này, Shawn lại lộ vẻ do dự.

"Norman cùng Hi Nhĩ Lạc, hiện tại tám phần vẫn còn ở cửa ra vào, không có tôi dẫn đường, các anh là không thể nào đi ra nơi này." Ôn Nhiêu cũng buộc bản thân tỉnh táo lại, bọn người này hoàn toàn không theo kế hoạch, đem kế hoạch ngay từ đầu của cậu khiến cho loạn một đoàn, vốn cậu có thể hoàn toàn ở hành động lần này thoát khỏi hiềm nghi, nhưng vừa rồi thời điểm Hi Nhĩ Lạc đi ra ngoài, cậu khẳng định đã bị giám sát và điều khiển ghi lại rồi, hắn ăn mặc quần áo phạm nhân, vì vậy ngụy trang lúc trước hết thảy đều hết hiệu lực rồi, hiện tại cậu không thể không chọn dùng cái phương pháp ngu nhất này xử lý, "Không có thời gian rồi, muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể đánh cược một chút vậy."

Shawn thay y phục, đi ra ngoài, quả nhiên, nhìn 'Quản lý' thứ hai đi ra Cage sửng sốt một chút, hắn đi về phía trước vài bước.

"Này!"

Shawn căn bản không có để ý đến hắn, hắn cùng Norman vừa rồi giống nhau, cũng không quay đầu lại hướng bên ngoài đi, quản lý cầm lấy côn điện đuổi theo, nhưng mà chờ hắn vừa vừa ly khai phạm vi ngăn tủ, cái người bước nhanh đi tới cửa người bỗng nhiên quay đầu, một quyền trực tiếp đánh vào trên sống mũi hắn, một tiếng kêu đau cũng không kịp phát ra, ngực bụng lại bị đầu gối Shawn đụng phải một cái, toàn bộ người mềm co quắp ngã xuống.

Chứng kiến quản lý kia mất đi ý thức té xỉu trên đất, Ôn Nhiêu chỉ mặc áo sơ mi trắng bước nhanh chạy ra.

"Đi!"

Đã đến cửa ra vào, Norman cùng Hi Nhĩ Lạc quả nhiên ở đó. Ôn Nhiêu không rảnh chỉ trích hành vi Hi Nhĩ Lạc vừa rồi, mang theo bọn hắn đi ra ngoài. Lộ tuyến cậu đi, là cửa của quản lý, giúp người ở bên trong cùng người ở phía ngoài đưa tin hoặc là hàng hóa, độ an toàn rất cao.

Lưới sát làm cho người hít thở không thông càng ngày càng ít, ba người dần dần đi đến một cái ngõ nhỏ u ám. Bên ngoài vừa mới mưa, trên mặt đất có nước đọng, Ôn Nhiêu ngừng lại, bởi vì cậu chỉ mặc một bộ áo sơ mi mỏng, vì vậy lạnh không tự giác ôm lấy bả vai.

Đi theo phía sau cậu ba người nhìn thấy cậu dừng lại, cũng nhao nhao ngừng lại.

"Đã đi ra, đi nhanh đi."

Norman đôi mắt màu xanh nhìn qua cậu, "Cậu không cùng tôi đi?"

Theo cái chỗ kia sau khi đi ra, không còn cái màu sắc u ám kia, Norman tóc vàng cùng mắt xanh, thoáng cái trở nên rực rỡ hơn.

"Tôi cũng không nói muốn cùng các anh đi."

Norman nhìn thoáng qua Ôn Nhiêu, vừa liếc nhìn Hi Nhĩ Lạc bên cạnh dùng để làm điều kiệntrao đổi chạy trốn lần này.

"Đem quần áo cho tôi đi, tôi cần phải trở về." Dù sao cậu đã xin nghỉ, đã có bằng chứng, coi như là vừa rồi Hi Nhĩ Lạc để lại chân tướng, cũng có thể hoài nghi tạm thời không đến trên người cậu đi. Chỉ cần cậu trở về, đem bằng chứng mình không có đi làm để chứng minh.

Norman cùng Shawn mặc quản lý chế ngự chậm chạp không hề động.

"Tôi đều giúp các anh trốn ra được, các anh còn muốn thế nào?" Ôn Nhiêu có chút không quá cao hứng rồi.

"Thật có lỗi, tuy rằng đã đi ra, nhưng mà!"

Nhưng mà cái gì?

Còn chưa kịp hỏi ra lời, Hi Nhĩ Lạc một mực ở bên cạnh cậu, không có cảm giác tồn đứng phía sau cậu, giữ lại cổ của cậu. Tay lạnh buốt, không biết có phải do đổ mồ hôi hay không, có chút nhơ nhớp.

"Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cậu." Norman nói xong kế tiếp mà nói, "Đợi đến tôi sau khi trở về, tôi sẽ trả cậu tự do, cùng với -- thỏa mãn nguyện vọng của cậu."

Ôn Nhiêu mở to hai mắt, muốn nói gì, Norman cùng Shawn đã kề vai sát cánh hướng ngõ hẻm đi ra ngoài, Hi Nhĩ Lạc kìm chế trụ hai tay của cậu, mang theo cậu đi phía sau. Ôn Nhiêu bị hắn chặc chẽ bóp chặt cái cổ, mở miệng ra, chỉ có thể hút vào không khí, mà không phát ra thanh âm nào.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tốt rồi, có thể dưỡng thành tiểu kiều thê mỉm cười thân thiện

Tiểu kịch trường:

Tiểu Thiên Sử: Tác giả ngươi muốn khống chế bản thân nha, vì cái gì ta cảm giác đây như là tiến độ rất chậm a!

Tra Tác Giả: Đây là ảo giác của ngươi.

Tiểu Thiên Sử: Cái kia.. Quyển thứ nhất tiến độ đi bao nhiêu?

Tra Tác Giả: Đại khái 3-4% năm sáu bảy đi

Tiểu Thiên Sử: QAQ thực xin lỗi quấy rầy, cái này hố ta không nhảy, ta phải ly khai nơi đây!

Tra Tác Giả: Tà mị cười cười không còn kịp rồi

Bạn đang đọc Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê của Âm Oa

Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kduyen1409
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.