Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phối hợp

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Tác giả: gakobitmiss

Thời gian nghỉ giữa hai hiệp.

Tiêu Tuấn ủ rũ ngồi một góc, nhìn các đồng đội ở xa đang bàn bạc chiến thuật.

Hắn thấy mình rất vô dụng, các bạn học đều không muốn để ý hắn.

Nếu không phải giáo viên yêu cầu đưa hắn vào trong đội, thì chắc chắn hắn đã bị thay thế từ lâu.

Tiêu Tuấn ước ao nhìn về phía đội trưởng Tạ Siêu Nhân.

Tạ Siêu Nhân chính là thành viên xuất xắc nhất đội. Thành tích học tập tốt, lớn lên đẹp trai, rất nhiều bạn nữ trong lớp đều thích hắn.

"Hey, tiểu Tuấn!", lúc này Tiêu Tuấn nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh.

"Thầy Diệp Phong, sao thầy lại xuống tới đây", thấy được Diệp Phong, Tiêu Tuấn tâm tình khá hơn đôi chút.

Diệp Phong nhìn chăm chú lên nét mặt đứa bé. Nỗi buồn hiện rõ trên gương mặt mũm mĩm.

Hắn quyết định dù không phải vì tiền đặt cược, hắn cũng muốn giúp học trò của mình.

"Trò có muốn chiến thắng không?", Diệp Phong trịnh trọng nhìn vào mắt Tiêu Tuấn hỏi.

"Ta…", Tiêu Tuấn có chút ngập ngừng.

Không hiểu sao khi nhìn thấy Diệp Phong, hắn có một cảm giác tin cậy.

Vì thế liền không do dự mà gật đầu, "Thưa thầy, ta muốn chiến thắng!"

"Tốt, đi theo thầy. Ta có một phương pháp có thể giúp chúng ta chiến thắng".

Diệp Phong mang theo Tiêu Tuấn ra ngoài cửa, tìm kiếm một góc không người.

"Trò tin tưởng ta sao?"

Tiêu Tuấn gật đầu thật mạnh, "Dạ có".

"Hiện tại chúng ta chỉ có 10 phút nữa là tới hiệp thứ hai. Ta có một bí quyết chỉ trò, hãy ghi nhớ kỹ và làm theo được chứ?".

"Thật sự có thể giúp ta chiến thắng sao?", Tiêu Tuấn vẫn lo lắng.

"Làm gì có việc gì là chắc chắn 100% chứ, nhưng chỉ cần trò nỗ lực hết sức mình, khoảng cách đến thành công sẽ ngày càng gần", Diệp Phong kịp thời bổ sung một ít canh gà tâm linh cho hắn.

Tiêu Tuấn nghe hơi không hiểu, nhưng hắn biết mình chỉ cần tin tưởng Diệp Phong là được.

"Được rồi, ta sẽ dạy trò sáu động tác. Rất đơn giản, hãy quan sát thật kỹ".

Diệp Phong hồi tưởng lại các động tác di chuyển trong môn cầu lông, so sánh với động tác né tránh mà Tiêu Tuấn đã sử dụng.

Sau đó hắn bày ra động tác.

"Thứ nhất, hạ thấp trọng tâm, ngồi xuống. Chú ý phải dứt khoát, không được để té ngã.

Tiếp theo…Bước lên trước…Tiếp theo…Bước lùi lại…"

"Như này…như này...".

"Chú ý luôn giữ vững trọng tâm, bước chân không cần quá lớn".

"…"

Vì thời gian không nhiều, Diệp Phong chỉ cho Tiêu Tuấn sáu động tác né tránh cơ bản, phân biệt là ngồi xổm, nhảy lên, tiến lên trước, lùi lại, đẩy mông lên trước, thụt mông về sau.

Sáu động tác nhằm vào sáu hướng né tránh cơ bản nhất.

Sau đó hướng dẫn Tiêu Tuấn bắt đầu thực hiện.

"Nào, trò hãy thử làm lại theo ta. Một! Hai! Ba! Bốn! Năm! Sáu!".

"Chỉ di chuyển bước chân vừa đủ, không được vượt quá".

"Đúng vậy, tiếp tục….".

"…"

Đây cũng là các động tác mà Tiêu Tuấn đã dùng trong hiệp một, nên hắn rất nhanh quen thuộc.

"Những động tác này ta đều biết, nhưng lúc thi đấu, bóng bay quá nhanh, nhiều lúc đầu óc không kịp làm ra phán đoán". tiểu mập mạp nói ra suy nghĩ của mình.

"Vì thế tiếp theo chính là điểm mấu chốt. Hãy nhìn kỹ động tác tay của ta.

Bàn tay xòe ra, úp xuống, chính là ngồi xuống. Ngửa lên là đứng lên. Hất tay là nhảy….".

Sáu động tác tương ứng với sáu dấu hiệu tay.

Diệp Phong kỹ càng làm sáu dấu hiệu cho Tiêu Tuấn xem.

Hắn không dùng lời nói, vì lời nói truyền tốc độ dù sao cũng không nhanh bằng hình ảnh.

"Nào, bắt đầu thử nghiệm".

Tiếp đó trong hành lang vắng vẻ lại vang lên vài âm thanh.

"Một hai ba bốn…"

"Sai rồi, phải là hếch mông về phía trước. Làm lại nào"

"Từ chậm tới nhanh, không cần gấp gáp".

"Hơi chậm một nhịp... "

"Một hai ba bốn…"

"…"

Lúc này trong sân, các tuyển thủ đang thả lỏng thân thể, chuẩn bị vào hiệp đấu thứ hai.

"Có ai thấy Tiêu Tuấn ở đâu không? Sắp bắt đầu rồi mà hắn lại chạy đi đâu", Tạ Siêu Nhân thần tình nhíu lại tìm kiếm tiểu mập mạp.

"Tên mập này lại muốn gây chuyện rồi", các bạn học khó chịu phàn nàn.

"Hình như lúc nãy hắn vừa ra ngoài cùng một người lớn".

"Lúc nãy ta đi vệ sinh thấy hắn đang múa máy tay chân lung tung bên ngoài"

"Múa máy lung tung?", Tạ Siêu Nhân nghi hoặc hỏi, "Ngươi có chắc không?"

Bạn học liền đáp lại, "Là thật, hắn còn nhảy nhót cùng một người khác".

"Để ta đi gọi hắn", Tạ Siêu Nhân chỉ đành chính mình đi tìm.

Vừa lúc, cửa mở ra. Tiêu Tuấn cùng Diệp Phong đi vào.

Vừa đi Diệp Phong còn nhắc nhở hắn, "Ghi nhớ thật kỹ và làm theo lời của ta nghe chưa?"

Tiêu Tuấn ngoan ngoãn theo sau, gật đầu liên tục.

Tạ Siêu Nhân thấy hai người đi vào liền gấp gáp thúc giục, "Tiêu Tuấn, chúng ta đều đang đợi ngươi đây. Trận đấu sắp bắt đầu rồi".

Diệp Phong thấy vậy không nói thêm nữa, hắn đưa tay ra cụng vào tay Tiêu Tuấn cổ vũ.

Sau đó gật đầu chào hỏi Tạ Siêu Nhân rồi trở lại khán đài.

"Ngươi đã đi làm gì vậy?", Tạ Siêu Nhân tò mò hỏi thăm.

"Ta vừa tranh thủ tập luyện thêm", Tiêu Tuấn thành thật đáp.

Tạ Siêu Nhân có chút ngờ vực, nhưng thời gian còn lại không nhiều, hắn cũng không hỏi thêm nữa, quay trở lại với các đồng đội.

Các tuyển thủ bước vào sân chuẩn bị. Đến hiệp hai, hai đội đổi sân cho nhau.

Vì thế hắn cũng không có quay về chỗ cũ, mà tìm một vị trí thuận lợi, cách Tiêu Tuấn không xa.

Lúc này tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên.

Tiêu Tuấn rất nhanh tiến về phía góc sân, giữ một khoảng cách với đường biên, hướng mặt đối diện với Diệp Phong.

Đây chính là chiến thuật hắn đưa ra. Tiêu Tuấn không cần quan sát đối thủ, mà chỉ cần tập trung quan sát dấu hiệu tay của Diệp Phong.

Sau đó, một cách chuẩn xác và nhanh chóng thực hiện động tác di chuyển.

Như thế tiểu mập mạp sẽ không cần phán đoán hướng bay của bóng, thay vào đó Diệp Phong sẽ quan sát giúp hắn.

Chiều dài một phần sân khoảng 8m, khoảng cách này hoàn toàn đủ để Tiêu Tuấn kịp thời thực hiện động tác.

Thời gian bóng bay tới cuối sân dao động từ 0,3-0,6 giây. Tốc độ phản xạ cực đại của con người có thể đạt tới 120m/s.

Trong khoảng thời gian bóng bay, theo lý thuyết Tiêu Tuấn hoàn toàn có thể kịp thời làm ra động tác.

Hắn không dám chắc chắn hoàn toàn.

Nhưng chỉ cần tất cả đối thủ không cùng lúc, ném bóng bịt kín không gian né tránh của Tiêu Tuấn, Diệp Phong tin rằng hắn có thể né tránh phần lớn.

Phải biết Tiêu Tuấn còn có đồng đội chia sẻ áp lực. Nhất là thiếu niên Tạ Siêu Nhân kia.

Diệp Phong chăm chú bao quát toàn bộ sân bóng.

Chỉ cần nhận thấy có đối thủ hướng về phía Tiêu Tuấn tấn công, hắn sẽ lập tức phán đoán quỹ đạo bay của quả bóng.

Sau đó ngay lập tức ra hiệu cho Tiêu Tuấn né tránh.

Đúng lúc này, một đối thủ nhìn thấy Tiêu Tuấn đứng im không nhúc nhích ở cuối sân, liền tiến lên, lấy đà ném bóng về phía hắn.

Diệp Phong lập tức tiến vào trạng thái tăng cường suy nghĩ!

Tất cả thể giới đều chậm lại.

Thị lực của hắn cực kỳ rõ ràng, từng chuyển động bắp thịt trên cơ thế đối phương bị hắn nhìn thấy.

Cơ bắp rung động, lực được truyền qua vai, tới cánh tay, trái bóng bị lực mạnh tác động biến dạng, rời khỏi tay đối phương.

Tất cả như quay chậm gấp chục lần trong mắt Diệp Phong.

Hắn ngay lập tức ra dấu cho Tiêu Tuấn di chuyển ngược lại hướng đối thủ tấn công.

Tiêu Tuấn đang chăm chú quan sát Diệp Phong, thấy dấu hiệu tay vừa ra, lập tức lùi lại một bước.

Ở giữa tuy có chút khựng lại không phẩy mấy giây, nhưng vẫn dễ dàng tránh được quả bóng.

"Thành công, có thể thực hiện", Diệp Phong mừng rỡ trong lòng.

Tiêu Tuấn không hề nhìn thấy đối thủ, hắn theo hiệu lệnh của thầy, vừa lùi lại, một trái bóng liền sát người bay qua.

Làm hắn sợ hết hồn. Mập mạp bản năng muốn quay đầu nhìn sang đối thủ, lại nhớ lời thầy dặn, nên khống chế bản thân không nhìn.

"Rất tốt Tiêu Tuấn, thả lỏng cơ thể", Diệp Phong đưa lên ngón cái cổ vũ, lớn giọng nói.

Sau đó vài lần tấn công khác, Tiêu Tuấn đều thuận lợi né tránh.

Có lần hai trái bóng cùng tấn công về phía hắn, nhưng Diệp Phong nhận thấy chỉ một trái bóng có thể trúng.

Vì thế hắn ra hiệu Tiêu Tuấn tiến lên né.

Thực ra, khi ngươi đứng im một chỗ, ngươi chỉ cần né tránh những đường bóng có thể trúng mình.

Nhưng thường giữa lúc căng thẳng, con người không phải lúc nào cũng có thể đưa ra lựa chọn chính xác kịp thời.

Vì thế mà phải thường xuyên di chuyển và né tránh liên tục, để đối thủ khó có thể nhắm trúng.

Tuy nhiên, vậy thì cũng tăng cao khả năng di chuyển trúng những đường bóng vốn không trúng bản thân.

Trên sân vì vậy xuất hiện một hình tượng kỳ lạ.

Một đứa bé mập mạp quay người, đưa vai về phía đối thủ. Phần lớn thời gian đều đứng im một chỗ, cho dù đầy trời bóng bay qua lại.

Thi thoảng hắn mới bước một bước, hoặc ngồi xổm, hoặc lùi lại…nhưng đều chuẩn xác mà né tránh.

Dần dần việc này cũng thu hút sự chú ý của khán giả trên khán đài.

"Tiểu mập mạp này rất tiêu sái đi".

"Đúng vậy, hắn thậm chí còn không cần nhìn mà vẫn né tránh được".

"Quá thần kỳ, hắn lại né!".

"Oa, lại né được rồi!"

"Đứa bé này là như thế nào làm được?"

"…"

Tiểu mập mạp phát huy ngày càng thuần thục. Lòng tự tin tăng nhiều.

Không nhìn đối thủ, hắn cũng không sợ hãi, lo lắng. Bước chân vì thế càng nhẹ nhàng.

Rất nhanh đối thủ chỉ còn một người, mà đội Tiêu Tuấn vẫn còn ba người.

Tạ Siêu Nhân dùng một động tác giả làm mất đà đối phương, sau đó nhân cơ hội ném mạnh chuẩn xác loại bỏ.

Đội Tiêu Tuấn dành lại một điểm.

Tỷ số Tiêu Tuấn 3 - 7 đối thủ.

Các đồng đội hoan hô ôm lấy nhau.

Tạ Siêu Nhân cũng vui mừng đi đến bên hắn, "Cừ lắm Tiêu Tuấn, ngươi phát huy rất tốt".

Tiêu Tuấn cũng nở một nụ cười thật rạng rỡ. Một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng hắn.

Đây chính là cảm giác đó! Hắn muốn được công nhận!

...

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.