Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dũng cảm

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

Chương 18. Dũng cảm

Tác giả: gakobitmiss

Tình hình thi đấu đã đạt đến đỉnh điểm.

Ván thứ 14, Tiêu Tuấn bị loại, Văn Trác cùng một đồng đội đối đầu Tạ Siêu Nhân, sau đó dành thắng lợi.

Tỷ số Tiêu Tuấn 7 – 8 Văn Trác.

Ván đấu thứ 15, nhờ sự nỗ lực của Tạ Siêu Nhân, đội của Tiêu Tuấn thắng hiểm.

Tỷ số Tiêu Tuấn 8– 8 Văn Trác.

Trận đấu đi vào những phút cuối cùng.

Hai đội đang hòa nhau, chỉ còn một ván đấu cuối cùng để tìm ra người chiến thắng.

Lúc này, thể lực các đồng đội của Tiêu Tuấn đều đã xuống dốc.

Tiểu mập mạp vì phải di chuyển tấn công, nên cũng đã mồ hồi đầy người, hai má đỏ ửng.

Diệp Phong nhận ra thế cục đang bất lợi cho đội Tiêu Tuấn.

Đội Văn Trác mặt bằng thể lực tốt hơn, nhất là Văn Trác, thiếu niên này hiện vẫn phấn chấn bừng bừng. Mỗi cú ném đều như đạn bay.

Thế cục giằng co như thế này, Diệp Phong đã tận hết sức mình. Chỉ có thể trông chờ vào sự phát huy của Tiêu Tuấn và đồng đội.

Ván đấu cuối cùng bắt đầu.

Tất cả thành viên của hai đội đều xuất ra 120% nỗ lực. Mỗi người đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Đối với các phụ huynh, dù cho đội nào là người chiến thắng cuối cùng, thì trong lòng họ, tất cả tuyển thủ đều là người thắng.

Hai đội tiến lên tranh giành bóng, Tiêu Tuấn thì vẫn giữ nguyên vị trí của mình.

Đến giờ, đã không ai cười tư thế quái dị của tiểu mập mạp nữa.

Một đồng đội của Tiêu Tuấn lao lên tấn công, hắn nhảy lên cao ném bóng trúng đối thủ.

Chưa kịp hắn vui mừng, thì đã bị một trái bóng từ mặt bên bay trúng ngay trán.

"Ui da!", hắn kêu thảm một tiếng té xuống.

Văn Trác tận dụng tốt cơ hội, ngắm chuẩn ngay hắn. Một đối thủ khác nhanh nhẹn chụp lại quả bóng vừa trúng đồng đội, trước khi nó kịp rơi xuống sàn.

Đội Văn Trác còn đủ 6 người, đội Tiêu Tuấn chỉ còn 5 người.

Nhân lúc có lợi thế, đội Văn Trác có ba tuyển thủ tiến lên tấn công.

Ba người bị ngắm tới là Tiêu Tuấn, Tạ Siêu Nhân, cùng một đồng đội khác.

Tiêu Tuấn tập trung vào dấu hiệu tay của Diệp Phong nên dễ dàng né tránh.

Tạ Siêu Nhân nhờ vào di chuyển nhanh nhẹn, vừa né tránh vừa phản công trúng một đối thủ.

Đồng đội thì lại phán đoán sai phương hướng, bị loại.

Đội Văn Trác còn 5 người, đội Tiêu Tuấn còn 4 người.

Một đối thủ luôn nhìn chòng chọc Tiêu Tuấn, không cho hắn tấn công.

Hai đồng đội còn lại của Tiêu Tuấn cũng lao lên tấn công.

Một người ném trúng đối thủ, sau đó mất trọng tâm, không kịp né tránh, cũng bị trúng bóng.

Một người ném về phía Văn Trác, nhưng bị hắn rất chuẩn xác bắt lại bóng.

Hai đồng đội của Tiêu Tuấn đều bị loại.

Đội Văn Trác còn 4 người, đội Tiêu Tuấn chỉ còn 2 người.

Khán giả trên sân lúc này đều đã yên tĩnh nhìn chăm chú lên sân, chỉ sợ bỏ lỡ một diễn biến nhỏ nào.

Diệp Phong cũng âm thầm lo lắng cho Tiêu Tuấn.

4 vs 2, tình thế rất bất lợi. Tiêu Tuấn còn là một tuyển thủ không am hiểu tấn công.

Trên sân, Tiêu Tuấn cũng đã ý thức được thế cục bất lợi. Lúc này, hắn chỉ có thể trông chờ vào sự phát huy của đội trưởng Tạ Siêu Nhân.

Nếu đội trưởng Tạ Siêu Nhân bị loại trước, đội của hắn chắc chắn sẽ thua.

Một luồng đấu chí xuất hiện trong lòng Tiêu Tuấn.

Tiểu mập mạp muốn chiến thắng. Hắn đã được các đồng đội công nhận, hắn có cảm giác thực sự được đóng góp vào một tập thể.

Nên hắn rất quý trọng cảm giác này, thậm chí nguyện ý hi sinh tất cả vì nó.

Diệp Phong nhìn thấy sự biến hóa khuôn mặt của Tiêu Tuấn. Tiểu mập mạp không còn nhìn về phía Diệp Phong.

Đứa bé này muốn dùng cách của chính mình dành chiến thắng.

Hắn nhặt một trái bóng cầm lên, cất bước tiến về phía trước hô lớn, "Đội trưởng, chúng ta cùng nhau tiến lên!".

Tiêu Tuấn như một dũng sĩ quyết chí không lùi, xông về trận hình của địch nhân.

Tạ Siêu Nhân nghe thấy, cũng cắn răng cầm hai trái bóng xông lên. Hắn không thể bị động phòng thủ, bốn người đối phương sẽ khóa kín không gian né tránh của hắn.

Hai người song sánh vai, quyết tìm đường sống trong chỗ chết.

Đội Văn Trác cử ra hai người tiến lên tấn công, Văn Trác cùng một đồng đội ở dưới phòng thủ.

Bọn hắn có ưu thế về nhân số, nên sẵn sàng đánh đổi để dành chiến thắng.

Tiêu Tuấn lúc này trạng thái như đạt tới đỉnh phong, hắn hai mắt trợn lớn, tiến lại giữa sân.

Đối thủ bị khí thế của hắn lấn át, không còn dám tiến lên, mà lựa chọn ném bóng từ xa.

Tiêu Tuấn khó khăn lắm mới né được, sau đó liền dồn hết sức lực ném mạnh bóng trên tay ra ngoài.

Bóng bay thẳng vào ngực đối thủ phía trước bật ra rơi xuống đất.

Tạ Siêu Nhân thì dùng động tác giả, đánh lừa đối thủ tấn công, sau đó né sang một bên, ném bóng trúng loại đối thủ của mình.

Lúc này, Văn Trác và đồng đội của hắn đã chờ đợi thời cơ từ lâu.

Hai người theo sát đằng sau hai đồng đội phía trước, dùng bọn hắn làm yểm hộ cho chính mình.

Tiêu Tuấn và Tạ Siêu Nhân vừa ném bóng xong, bọn hắn liền tách ra, ngắm thẳng về Tạ Siêu Nhân đồng thời tấn công.

Đúng vậy, bọn hắn quyết định bỏ qua Tiêu Tuấn, quyết tâm loại cho bằng được Tạ Siêu Nhân.

Diệp Phong nhìn hết tất cả trong mắt, nhưng hắn cũng không có cách nào.

Râu quai nón nụ cười bắt đầu hiện lên trên mặt, hắn đã nhìn thấy chiến thắng phía trước.

Tạ Siêu Nhân lúc này cũng đề cao tất cả tinh thần, hắn chuẩn bị làm ra động tác né tránh. Dù rằng tình huống có xấu đến cỡ nào, thân là đội trưởng, hắn cũng sẽ không buông tha.

Văn Trác ném bóng cực mạnh, quả bóng xé không khí, lao thẳng về phía Tạ Siêu Nhân.

Đối thủ còn lại thì ném chếch sang một bên, khóa hướng di chuyển còn lại.

"Hỏng bét, Tạ Siêu Nhân sẽ không kịp né tránh", Diệp Phong là người duy nhất trong hiện trường thấy rõ được toàn bộ tình cảnh.

Đột nhiên, một thân hình mập mạp lướt qua, chắn trước người Tạ Siêu Nhân.

Toàn trường kinh ngạc há hốc mồm.

Văn Trác thấy mập mạp nhảy ra chắn đường bóng của mình và đồng đội cũng bị giật nảy mình.

Không ai nghĩ rằng tại tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tiểu mập mạp lại dũng cảm làm ra hành động như thế.

Tạ Siêu Nhân thân thể đang chuẩn bị đổ nghiêng né tránh, lúc này cưỡng ép dồn lực vào tay, ném ra quả bóng cuối cùng trên tay.

Quả bóng lướt qua Tiêu Tuấn, bắn trúng người Văn Trác.

Tình thế xoay chuyển trong chớp mắt.

Trên sân chỉ còn 1 vs 1.

Nhưng Tạ Siêu Nhân sau khi ném bóng đã té trên mặt đất, lưng hắn quay về phía đối thủ, mặt thì quay về phía Diệp Phong.

Hai người ánh mắt chạm nhau.

Đối thủ duy nhất còn lại, tranh thủ nhảy lên, tránh đi chắn trước người mình Tiêu Tuấn, ném bóng thẳng về phía Tạ Siêu Nhân.

Tạ Siêu Nhân luống cuống, hắn quay lưng nên không nhìn thấy đối thủ, không biết lựa chọn tránh né hướng nào.

Đúng lúc này hắn thấy người đàn ông đi theo Tiêu Tuấn, có chút nhấc tay lên ra hiệu.

Trong tíc tắc, Tạ Siêu Nhân theo phản xạ lăn người về phía giữa sân.

Một trái bóng tức thì đập vào vị trí hắn vừa nằm. Tạ Siêu Nhân chưa kịp giật mình, liền nhìn thấy một trái bóng nằm ngay cạnh tay mình.

Hắn liền ngay lập tức cầm lên trái bóng ném về đối thủ.

Đối thủ còn chưa kịp từ trong kinh ngạc tỉnh táo, đã thấy Tạ Siêu Nhân cầm bóng ném trúng mình.

"Tuýt".

Tiếng còi của trọng tài chính vang lên, báo hiệu trận đấu kết thúc.

Tất cả đồng đội và các bạn học của Tiêu Tuấn cũng lao vào trong sân ăn mừng.

Mọi người vây quanh Tạ Siêu Nhân, nâng người hắn lên cao, tung hắn lên xuống.

Tiếng hoan hô tràn ngập cả khu nhà thể dục.

"Rất đặc sắc!"

"Quá tuyệt vời".

"Đây là lần đầu ta thấy một trận đấu hồi hộp tới giây cuối cùng như thế này!"

"Các ngươi thấy được pha bóng cuối cùng sao? Quá không thể tin nổi"

"Good Job các thiếu niên".

Trên sân, Tiêu Tuấn mặt cười rạng rỡ nhìn xem các bạn học ăn mừng.

Hắn đã làm được!

Diệp Phong chen qua đám người, đi đến bên học trò của mình.

"Rất xuất xắc, tiểu Tuấn, ta rất tự hào về trò", hắn vỗ vai Tiêu Tuấn khen ngợi.

"Nhờ thầy đã giúp, nên ta mới có được chiến thắng này", Tiêu Tuấn ngượng ngùng.

"Không, đây là chiến thắng của chính ngươi. Nếu không có trò, sẽ không có được chiến thắng hôm nay!"

"Là chiến thắng của chúng ta!", Tiêu Tuấn nhìn về phía đội trưởng Tạ Siêu Nhân và đồng đội.

Tạ Siêu Nhân lúc này đã được đưa xuống.

Hắn nhìn thấy hai thầy trò Diệp Phong liền đi đến. Các bạn học cũng đi theo hắn.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Phong, sau đó dời lên người Tiêu Tuấn.

"Cám ơn ngươi Tiêu Tuấn", hắn rất chân thành nói.

Các đồng đội và bạn học nhìn về phía Tiêu Tuấn cũng trở nên khác biệt.

...

Diệp Phong chú ý một bên sân, nam nhân có râu quai nón đang an ủi em trai Văn Trác.

Nhìn thấy Diệp Phong, hắn liền đi tới.

"Ngươi nói đúng, trong thể thao, điều gì cũng có thể xảy ra", râu quai nón rất hào sảng công nhận.

"Không phải chính vì vậy chúng ta mới yêu quý môn thể thao này sao?", Diệp Phong cũng không vì thế mà đắc ý.

"Ta tên Triệu Văn Khương", Triệu Văn Khương đưa tay làm quen.

"Ta là Diệp Phong", Diệp Phong cũng đưa tay bắt tay với hắn.

"Em họ của ngươi rất thú vị. Hắn đã khiến ta thay đổi cách nhìn", Triệu Văn Khương nói ra suy nghĩ của mình.

"Em trai ngươi cũng rất giỏi, nếu không phải may mắn, chúng ta chưa chắc đã thắng".

Đúng thật như vậy, tình huống lúc đó, ngay cả Diệp Phong cũng chỉ có thể phó thác cho số mệnh.

"Không cần khách sáo, thắng chính là thắng", Triệu Văn Khương cũng không quá để ý.

Với hắn, thắng thua chỉ là thứ yếu.

"Trao đổi phương thức liên lạc như thế nào? Hôm nay rất đặc sắc, ta sẽ làm đúng theo ước định".

"Không thành vấn đề, rất vui được biết hai anh em ngươi", với Diệp Phong, hắn luôn cho rằng, chỉ cần chúng ta thấu hiểu lẫn nhau, mọi người đều có thể trở thành bạn bè.

Đương nhiên cho tiền càng tốt hơn.

"Ta cũng rất vui được biết hai anh em ngươi", Triệu Văn Trác cũng vui vì có thể nhận biết hai người thú vị này.

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.