Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày đầu

Tiểu thuyết gốc · 2298 chữ

Chương 19. Ngày đầu

Tác giả: gakobitmiss

Tại trụ sở của Đức Hoa xã Quận 1.

Ngô Đức Hoa vừa tới, nhìn về phía một căn phòng đóng kín, hỏi bên cạnh một tên đàn em,

"Hắn đã ở trong đó bao lâu rồi?"

"Thưa Đại ca, từ hôm qua hắn quay lại, thì tên người nước ngoài đã ở trong đó quan sát camera hơn 12 giờ đồng hồ."

"Hắn không ra ngoài lần nào sao?", Ngô Đức Hoa không tin lắm hỏi.

"Dạ không"

"Đúng là tên quái thai!", Ngô Đức Hoa âm thầm cảm khái.

"Đại ca, sao ngài lại e ngại hắn như vậy?", đàn em rất tò mò hỏi.

"Không nên hỏi nhiều, chỉ cần biết hắn đến từ một thế lực rất cường đại, chúng ta không việc gì phải đắc tội hắn".

Ngô Đức Hoa cũng chỉ từng được nghe đến tổ chức này.

Tổ chức Eternal Life hay còn có tên gọi khác ETLE!

Một trong những thế lực ngầm bí ẩn nhất thế giới. Không ai biết trụ sở của bọn hắn ở đâu.

Bọn hắn cung cấp các loại thuốc và chất kích thích cho toàn bộ thế giới ngầm: chất tăng cường sức mạnh, thuốc tra tấn, ma túy, chất gây ảo giác, có cả thuốc trị thương, dược phẩm và thuốc độc.

Chỉ biết mỗi loại sản phẩm đều là cao cấp và tốt nhất.

Vì thế tổ chức này có một địa vị rất đặc thù, không một thế lực nào muốn đắc tội bọn hắn.

Bọn hắn có quan hệ làm ăn với rất nhiều tổ chức khủng bố, xã hội đen, ngay cả chính phủ một số nước.

Tại Việt Quốc, do sự kiểm soát gắt gao các thế lực ngầm, nên ảnh hưởng của ETLE không quá lớn.

Nếu không phải vì Nhân Gian Mộng Ảo, hắn cũng không muốn quá liên quan đến bọn chúng.

Đây chính là một loại chất kích thích đang làm chảo đảo toàn bộ thế giới.

Một loại chất gây nghiện không có tác dụng phụ với thân thể!

Sự ra đời của nó khiến toàn bộ ngành sản xuất ma túy trên thế giới phải thay đổi.

Ở nhiều nước phát triển, nó đã bắt đầu thay thế ma túy thông thường trên thị trường.

Những tay chơi có tiền, những kẻ giàu có tôn sùng Nhân Gian Mộng Ảo như thần dược quý giá nhất trên đời.

Ngô Đức Hoa có thể tưởng tượng ra được, nếu như có được nguồn cung loại thần dược này, hắn sẽ trở thành ông vua mới trong thế giới ngầm Việt Quốc.

"Két", bỗng nhiên cửa phòng quan sát mở ra.

John từ trong bước ra ngoài.

Ngô Đức Hoa thấy liền hỏi thăm, "Ngươi muốn đi ăn sao?"

"Ta đã tìm được thứ mình muốn, ta sẽ rời đi", John rất vội vàng đáp.

"Nhanh như vậy? Có hơn 200 video giám sát lận, ngươi xem hết rồi sao?"

"Vừa mới xem hết".

Ngô Đức Hoa rất ngạc nhiên, một người làm sao có thể xem hết chừng đó video trong thời gian ngắn như vậy.

"Vậy vấn đề thù lao…", hắn hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.

"Ngươi yên tâm ta sẽ cho người đưa phần còn lại đến trong hôm nay, hiện ta phải rời đi trước", John tranh thủ nói.

"Không phải, ý ta là, ta không cần tiền". Ngô Đức Hoa gấp gáp giải thích, "Ta muốn đổi tất cả ra Nhân Gian Mộng Ảo, ta biết ngươi còn có hàng tồn".

John lại đánh giá Ngô Đức Hoa, "Rất biết kinh doanh, vậy thì càng thuận tiện".

Hắn từ trong túi áo vest lấy ra một hộp kim loại nhỏ, đưa cho Ngô Đức Hoa.

"Một hộp 10 ống, lấy giá thị trường bán cho ngươi, còn một ống ban đầu là quà tặng".

"10 ống có phải hơi ít, thù lao của ta đến 100,000 đô la", Ngô Đức Hoa tranh thủ trả giá.

"Không nên quá tham lam, vật này ở Việt Quốc chính là cực kỳ hi hữu, ngươi bán lại có thể lợi nhuận 2-3 lần cũng không phải khó", John biết giá trị của vật này.

Bị John nói toạc ra tính toán của mình, Ngô Đức Hoa chỉ cười trừ, "Không tham thì làm sao giàu được nha".

John nói đúng, vật hiếm tức quý. Nhân Gian Mộng Ảo hiện ở Việt Quốc phải nói cực khan hiếm.

Rất ít có người có thể mang vật này từ nước ngoài trở về.

Vì thế mà cung luôn luôn không đủ cầu.

Với số hàng này, hắn có thể có rất nhiều không gian để thao tác kiếm lợi. Thậm chí là trao đổi tương ứng vật tư.

"Vậy khi nào ta có thể có được nguồn hàng?".

"Ta sẽ liên hệ tổ chức, phái người qua đàm phán với ngươi. Ngươi chỉ cần chờ tin tức là được".

John nói xong liền quay người rời khỏi.

Suốt đêm qua hắn đã quan sát tất cả camera giám sát, tất nhiên chỉ là của người dân.

Camera phía cảnh sát hiện không có thời gian để thu thập, để tránh gây ra chú ý.

Thời tiết ngày hôm đó không tốt, nhất là còn có mưa lớn.

Từ một số manh mối, hắn đã suy đoán ra thời gian thiên thạch rơi.

Qua đó giới hạn thời gian tìm kiếm, nhưng vẫn mất cả nửa ngày mới phát hiện được một vài manh mối.

Hiện tại hắn cần đi tận nơi kiểm tra từng địa điểm cụ thể.

Sáng Chủ Nhật.

Diệp Phong vừa trở về từ công viên thì nhận được một cuộc điện thoại.

Bộ phận nhân sự Tập Đoàn Lam Thiên thông báo hắn đã trúng tuyển vào làm.

Hẹn hắn sáng thứ Hai bắt đầu thử việc. Thời hạn thử việc là một tháng.

Nhận được tin Diệp Phong cực kỳ vui mừng.

Dù không biết tại sao hắn không cần tham gia vòng phỏng vấn thứ ba, nhưng điều này không quan trọng.

Với hắn, có được việc làm đã là quá thành công.

Quá vui mừng, hắn liền gọi điện về cho gia đình báo tin.

"Alo, Mẹ, ta đã tìm được việc làm…Vâng chính là Tập Đoàn Lam Thiên…

…Không cần, ta còn có tiền. Từ tháng sau ngài không cần gửi tiền cho ta nữa! …

…Nay ta sẽ đi mua quần áo mới chuẩn bị…Ngài yên tâm…Ta cúp máy!"

Diệp Phong biết thời gian này cha mẹ cũng đã rất lo lắng cho hắn.

Hắn muốn hai người họ an tâm rằng con mình đã tìm được một việc làm rất tốt.

Hôm qua sau khi rời trường học của Tiêu Tuấn, hắn đã nhận được tiền thắng cược của Triệu Văn Khương chuyển đến tài khoản.

Mười triệu đồng!

Khoản tiền này đến quá đúng lúc. Hắn sẽ cần mua ít đồ mới để chuẩn bị đi làm.

Mang tiếng đi làm ở Lam Thiên, cũng không thể ăn mặc quá khó coi.

Hắn còn có thể trả lại tiền mà bạn thân Trung Thành cho hắn mượn.

Sáng thứ Hai đầu tuần.

Hôm nay lại là một buổi sáng nhiều nắng.

Mùa mưa Sài Thành không phải lúc nào cũng mưa.

Ban ngày vẫn thường có nắng, nhất là buổi trưa, nắng cháy da cháy thịt.

Nhưng chỉ cần chiều đến, mây đen sẽ không biết từ đâu kéo đến, xâm chiếm hết cả bầu trời.

Vì thế mà mưa thường xảy ra vào chiều tối.

Diệp Phong dậy từ rất sớm chuẩn bị.

Hắn không có xe máy, nên phải dậy sớm đón xe buýt đi làm.

Cũng may đường từ nhà trọ đến Quận 2 rất lớn và thông thoáng. Nên rất ít khi xảy ra kẹt xe.

Đúng 8h20, Diệp Phong đã có mặt tại tòa nhà cao ốc của Tập đoàn Lam Thiên. Hắn đến sớm 10 phút.

Ngày đầu tiên đi làm nên đến sớm, đó là lời khuyên mà hắn học được.

Có lẽ là từ một bài viết nào đó có tên "31 Điều nên làm trong ngày đầu tiên đi làm".

Hắn có đọc sơ lược qua, không biết có thực sự hữu ích hay không, nhưng ít ra nghe rất hợp lí.

Người đón tiếp hắn không phải là lễ tân, mà lại là một nam nhân khá quen mắt.

Diệp Phong nhớ ra, người này hôm hắn ra về phỏng vấn, đứng bên cạnh Hoàng chủ quản.

"Chào ngươi Diệp Phong, ta là Lê Văn Tấn, là thư ký của Hoàng chủ quản." Thư ký Tấn đưa tay ra bắt tay.

"Chào ngài thư ký Văn Tấn, rất hân hạnh được biết ngươi, ngài biết tên ta?". Diệp Phong rất lễ phép đáp lại.

"Ha ha, ta đương nhiên biết ngươi, hôm đó chính ngươi đụng phải Quân thiếu gia mà! Ta chưa thấy ai can đảm như vậy!"

"Thật xấu hổ, ta không hề cố ý, lúc đó thật sự là không có nhìn thấy hắn".

"Nhân họa đắc phúc, cũng chính vì thế mà hôm nay chúng ta mới có cơ hội gặp lại".

"Ý ngài là?" Diệp Phong thầm kêu khổ, chẳng lẽ tuyển hắn vào là muốn dạy dỗ hắn một bài học?

"Quân thiếu gia đối với ngươi rất có ấn tượng, nên Hoàng chủ quản mới giúp ngươi đặc cách tuyển thẳng vào", Thư ký Tấn nhìn xung quanh không ai liền ghé vào nói nhỏ.

"Thật sự?", Diệp Phong rất ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy.

"Đáng lẽ ra ngươi xếp thứ hạng không cao, sẽ không được tuyển vào, nhưng Hoàng chủ quản đã nói giúp ngươi".

Diệp Phong nhớ lại dáng vẻ nịnh nọt của Hoàng chủ quan với vị Hoàng Quân thiếu gia kia.

Hắn có chút tin tưởng lời nói của Thư ký Tần.

"Vậy thì thật cám ơn ngài và Hoàng chủ quản đã giúp đỡ". Diệp Phong thật lòng nói cám ơn.

Trước đây hắn vẫn nghe nói trong các drama về công sở, đấu đá giữa đồng nghiệp, cướp khách hàng, hãm hại nhau là chuyện như cơm bữa.

Nhưng hiện tại hắn mới biết, drama chỉ là trên phim, ngoài đời vẫn có rất nhiều người tốt.

Hoàng chủ quản nhìn to béo mập mạp, nhất là lúc đứng trước Hoàng Quân trách mắng hắn, không khác gì gian thần vạch tội trung lương.

Không ngờ âm thầm lại là một người cực kỳ tốt bụng, không những không thật trách tội hắn, mà còn giúp hắn có việc làm.

Hắn rất tự trách vì trước đây là hiểu lầm người ta.

"Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi tuân thủ quy định của Lam Thiên làm việc, có Hoàng chủ quản đề bạt, chắc chắn sẽ có tiền đồ tốt". Thư ký Tấn thấy thái độ của Diệp Phong rất hài lòng.

Đây chính là nhiệm vụ mà Hoàng chủ quản giao cho hắn. Kéo Diệp Phong về phe mình.

Những năm gần đây, Tổng Giám Đốc Lý Bích Y giám sát tập đoàn ngày càng chặt chẽ.

Kiểm soát lại quy trình làm việc, ứng dụng số hóa vào quản lí, thắt chặt giám sát nhân sự.

Chưa kể còn đề bạt tầng quản lý trẻ tuổi, chèn ép các nguyên lão trong công ty.

Vì thế mà thời gian qua Hoàng chủ quản cũng rất khổ, không còn tự do lộng quyền như trước được nữa.

"Ta đã biết, ta sẽ cố gắng hết mình làm việc". Đây là lời nói thật lòng của Diệp Phong, vì tiền lương, hắn kiểu gì cũng sẽ chăm chỉ làm việc.

"Vậy thì tốt, ngươi đi theo ta. Ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen hoàn cảnh công ty và công việc".

Diệp Phong đầy vui vẻ và tò mò theo sau Thư ký Tấn quan sát văn phòng.

Lam Thiên hội tụ đầy đủ những huyễn tưởng của Diệp Phong về một môi trường làm việc mơ ước.

Không khí làm việc năng động tích cực, đồng nghiệp thân thiện hòa ái, tiền lương đãi ngộ tốt.

Không uổng công hắn chờ đợi suốt sáu tháng trời.

"Đúng là nằm gai nếm mật". Diệp Phong không tự chủ được có một cảm giác mãn nguyện.

Đi đến lầu 6, Bộ Phận Ngoại Giao và quan hệ Khách Hàng.

Dưới ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp, Thư ký Tấn đưa Diệp Phong vào văn phòng của Hoàng Chủ Quản.

"Ai vây?"

"Hình như là người mới!",

"Người mới mà ngày đầu tiên đã vào gặp Hoàng chủ quản?"

"Hẳn là người thân của Hoàng chủ quản đi"

"Nhìn hắn rất hiền lành mà"

"Biết mặt không biết lòng, ta ghét nhất là loại dựa dẫm vào quan hệ"

"Xuỵt, nói nhỏ thôi, hắn mách Hoàng chủ quản thì phiền phức".

"Hứ, ta không sợ. Có Thư ký Nhật tại, Hoàng chủ quản không dám lộng quyền."

"Trâu bò đánh nhau ruồi mỗi chết, không để ý đến hắn là được, làm việc thôi"

"…"

Diệp Phong có chút mộng bức, "Chuyện gì xảy ra? Ta có phải hay không hiểu nhầm cái gì".

Hắn có một dự cảm không lành.

Lúc này, trong phòng Hoàng chủ quản thấy Diệp Phong, liền rất thân thiết tiến lại vỗ vai.

"Mới đó đã lại gặp mặt, hôm nay ăn mặc rất chỉn chu. Vào đi thôi, chúng ta trao đổi về công việc của ngươi", Hoàng chủ quản khuôn mặt đầy hòa ái.

Diệp Phong cảm thấy mình lên phải thuyền giặc,

"Oan cho ta, ta bị hãm hại!".

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.