Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biên niên sử Kick

Tiểu thuyết gốc · 9128 chữ

BIên niên sử Kick, hay còn được gọi dưới nhiều cái tên khác như Chuyện tình Đấng và Saga, Ngôi nhà của Đấng, Ngọn nguồn của linh hồn,... là câu chuyện đầu tiên tui muốn kể. Nhưng vì tui cảm thấy năng lực có hạn trong khi nó chứa rất nhiều ý nghĩa yêu cầu văn phong phải thật chỉnh chu mới truyền thụ được hết.

Nhìn chung Biên niên sử Kick kể về một lần du ngoạn của Đấng tới hành tinh Kick, Đấng đóng vai một vị hoàng đế muốn dùng sức mạnh của mình để thôn tính cả thế giới. Đấng gặp Saga và nảy sinh tình cảm với nàng, điều này khiến cho lần trải nghiệm này vô cùng khác biệt và có thế coi đây là một trong những dấu mốc quan trọng nhất đối với hiện thực.

Giới thiệu đã xong, giờ mình sẽ viết thử một chương cho vui.

. . .

Tấn công Lưu Ly Quốc.

.

Ngày xửa ngày xưa, dãy núi Thác Kha hùng vĩ được cai quản bởi nhiều bộ lạc khác nhau. Chiến tranh triền miên giữa các bộ lạc đã đem lại sự bi thương cho vùng đất vốn dĩ tươi đẹp này.

Mãi cho tới bốn trăm năm trước, hai anh em Lạc Trấn và Lạc Trần xuất hiện. Một người sức khỏe phi thường còn người kia mưu trí thâm hiểm, cả hai đã cùng nhau đứng lên thống nhất các bộ lạc lại.

Những người phụ nữ và trẻ em, vốn là nạn nhân chính của các trận chiến chết chóc, vui mừng vì nghĩ rằng mọi chuyện đã chấm dứt và họ sẽ được tận hưởng sự hòa bình đã vắng bóng từ thuở sinh ra. Nhưng thói đời trớ trêu khiến con người ta phải sầu não.

Trên con đường chinh phục quyền lực, hai anh em họ Lạc cùng đem lòng yêu một người con gái xinh đẹp, nàng tên Ly. Tuy nhiên, sau bữa yến tiệc thịnh soạn ăn mừng đại chiến thắng, Lạc Trần chuốc rượu rồi cướp đi sự trong trắng của người con gái đó.

Lạc Trấn biết chuyện thì vô cùng phẫn nộ nên đã phạt em trai mình bằng đòn roi. Lạc Trần trời sinh thể chất không tốt, những cú roi da khiến anh ta bầm dập và miệng hộc máu.

Lạc Trần nảy sinh lòng căm thù anh trai vì nghĩ anh ấy muốn thừa cơ trừ khử cái gai duy nhất là mình, vậy nên đã âm thầm đem theo thuộc hạ bỏ chạy về khu vực mà hắn cai quản, không quên bắt cóc mỹ nhân yếu đuối đem theo.

Lạc Trần dưới sự ủng hộ của vài bộ lạc trung thành, ngay sau đó quyết định thành lập một vương quốc riêng, gọi là Trần Quốc, đồng thời công bố việc kết hôn với Ly.

Lạc Trấn hay tin thì cũng không thể làm gì khác ngoài việc liên kết các bộ lạc của mình, thành lập một tân quốc mang tên Trấn Quốc.

Hai anh em từng kề vai sát cánh vào sinh ra tử từ đó trở mặt thành thù, Trấn Quốc và Trần Quốc phân ra làm hai thế lực tách biệt và không bên nào chịu nhường nhịn, xung đột cứ thế ngấm ngầm theo thời gian.

Vì hai người đều biết năng lực của nhau, hoặc có thể coi như niệm tình nghĩa xưa cũ nên mâu thuẫn chỉ dừng lại ở việc chia cắt chứ chưa xảy ra chiến tranh trực diện.

Nhưng vài năm sau đó, Lạc Trần đột ngột băng hà, Lạc Trấn hay tin thì không biết nên vui hay buồn, chỉ là hắn ta muốn ngay lập tức cầm binh xuất trận, mục đích duy nhất chính là gặp lại người phụ nữ mình yêu.

Trận chiến nổ ra và vùng đất Thác Kha lại lần nữa ngập tràn trong biển máu, những người đàn ông ra trận đem cả sinh mạng mình để đổi lấy thứ vô nghĩa, họ phơi thây trên tán cây, vùi mình dưới gốc rễ và trôi xác theo dòng suối thượng nguồn.

Gần một năm, cuộc chiến cũng tới hồi kết, hai nước đều gánh chịu thương vong nặng nề. Lạc Trấn lê lết bộ dạng đầy thương tích cùng đám tàn quân tiến vào trong cung điện của Trần Quốc.

Ly với vẻ mặt gương mặt buồn bã, đang ngồi trên ngai vàng nhìn về đoàn người đeo giáp cầm gươm. Lạc Trấn buông lỏng canh giác, vội lao tới người mình ngày đêm trông ngóng.

- Đừng!

Ly đứng dậy thét lên can ngăn nhưng không còn kịp. Có một mũi tên ẩn sâu bóng tối bắn ra, ghim thẳng vào ngực của chiến binh dũng mãnh.

Sát thủ mặc đồ đen tứ phía ào ạt xông ra giao đấu với quân lính của Trấn Quốc.

Lạc Trấn gục xuống, khi hắn ngẩng đầu lên thì lập tức trợn trừng mắt vì phát hiện hung thủ chính là em trai mình, Lạc Trần.

- Mày... mày còn sống?

Lạc Trấn giọng run run nói. Lạc Trần lúc này cao ngạo cười lớn đáp trả:

- Thằng anh trai ngu ngốc của ta. Ha ha, ngươi hết nghe lời khuyên can của vu nữ kia rồi sao?

Lạc Trần đứng dậy vỗ tay vài cái, một người phụ nữ khác xuất hiện, đó là Lưu quân sư của Trấn Quốc.

Lạc Trần sảng khoái nói bằng một giọng điệu châm chọc:

- Đây là gián điệp của em đấy anh Trấn à! Sở dĩ cô ta sáu năm trước khuyên can anh không nên phát động tấn công chính là do em sai khiến đấy!

Lạc Trấn nghe vậy, dù tức giận thì cũng chỉ có thể cắn răng và siết chặt nắm đấm. Lạc Trần không thỏa mãn nên tiếp tục khiêu khích:

- Em nói cho anh nghe. Bao năm tháng qua em rất thích giày vò vợ mình đấy!

Nghe tới đây, Lạc Trấn không nhịn được nữa, cố hết sức bình sinh đứng dậy để tung ra một cú đấm. Nhưng khi hắn vừa có ý định đó thì ngay lập tức bị vài tên sát thủ cầm đao khống chế.

Lạc Trần vô cùng tự tin, hắn cúi người xuống thách thức anh trai:

- Này, sao thế? Anh giỏi chiến đấu lắm mà. Sao không dạy dỗ em đi! Còn nhớ lời phụ mẫu không vậy?

Lạc Trấn tức giận, chấp nhận lưỡi đao cứa thịt để rướn người dậy cụng đầu Lạc Trần một cái mạnh khiến tên bỉ ổi đó mẻ trán choáng váng.

Điều này khiến Lạc Trần xấu hổ hóa thẹn, lập tức ra lệnh cho thủ hạ xử tử Lạc Trấn.

Dù sao cũng từng là huynh đệ máu mủ ruột thịt, Lạc Trần né tránh cảnh tượng đó bằng cách quay người lại, bước tới ôm chầm lấy người mình thương và bộc bạch:

- Ly à! Em yên tâm nhé. Anh đã thề là sẽ đem lại sự yên bình cho vùng đất này mà!

Phụp.

Một con dao xuyên qua lưng của Lạc Trần, là Lưu, cô ta đã ra tay.

- Ngươi! Khốn khiếp, người đâu? Mau hộ giá!

Lạc Trần ngã quỵ xuống hoảng hốt hét lớn, nhưng khi hắn nhìn lại thì phát hiện toàn bộ thủ hạ của mình đã bị giết sạch, đứng kế đó là những nữ hầu thân cận, không rõ bọn họ xuất hiện ngay giữa cung điện từ lúc nào.

- Này, các ngươi mau hộ giá!

Lạc Trần vội vã ra lệnh nhưng đổi lại là vẻ mặt vô cảm của đám nô tì.

- Đừng giãy giụa nữa. Ngươi nên yên nghỉ cùng anh trai của ngươi rồi.

Giọng nói lạnh lùng đó không ngờ lại được phát ra từ hoàng hậu Ly.

Lạc Trần không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, nghẹn ngào nói:

- Nàng... sao có thể?

Ly quay người bước lên ngồi vào ngai vàng và nghiêm nghị nói:

- Đã đến lúc, nam nhân các ngươi, yên nghỉ rồi.

Thế là hai anh em Lạc Trấn và Lạc Trần chết không nhắm mắt, Ly cứ thế đăng quang. Đương nhiên tộc trưởng các bộ lạc không cam chịu việc có một người phụ nữ đứng trên mình, vì vậy đã xua quân lật đổ.

Nhưng vài vạn phụ nữ đã quyết tâm đứng lên lật đổ ách thống trị của nam giới, vốn đã suy kiệt sau hàng loạt trận chiến lớn nhỏ. Họ chung tay xây dựng một quê hương của riêng mình, nơi hứa hẹn sẽ có hòa bình lâu dài. Họ lập nên một tân quốc mới, lấy tên là Lưu Ly, thủ đô là thành trì đồng tên.

Thành Lưu Ly nằm khuất sau dãy núi Thác Kha hùng vĩ, nơi đây thường xuyên bị bao phủ bởi sương mù dày đặc và đặc biệt là vào những ngày cuối thu và đầu đông, khi cơn gió rét buốt thổi qua. Tòa thành được bao bọc bởi những dãy núi và thung lũng hùng vĩ, tạo nên một khung cảnh hoang sơ đầy ấn tượng.

Sau những trận chiến dài đằng đẳng trong lịch sử cư dân vùng núi Lạc Kha, thanh niên trai tráng đã bị chôn vùi dưới đất cát, chênh lệch giới tính do đó ngày càng cao. Vì vậy tại Lưu Ly Quốc, các lĩnh vực hầu hết do nữ nhân nắm quyền. Họ cũng có quân đội gồm những nữ chiến binh ngoan cường được rèn luyện và đào tạo một cách chỉnh chu không thua kém gì nam giới.

.

Trên giường, Kim vẹo má người thương bên cạnh và cười nói:

- Câu chuyện đến đây là kết thúc rồi.

Saga khẽ hỏi:

- Chàng thực sự muốn chiếm lĩnh nơi đó sao? Chẳng phải để bọn họ tồn tại độc lập cũng tốt sao?

Quốc vương nhanh chóng đáp lời:

- Đúng, đây là cứ điểm tiếp theo ta chiếm lĩnh. Ta không thể bỏ sót một khu vực nào chưa chịu quy hàng đế chế của ta.

Saga bịu môi nũng nịu nói:

- Nhưng mà họ chỉ là những nữ nhân chân yếu tay mềm mềm, chàng nỡ lòng nào khiến vùng đất đó lần nữa nhuốm máu sao.

- Trên chiến trường thì không biệt giới tính, tuổi tác và sắc tộc. Chiến binh của Lưu Ly Quốc không hề yếu đuối, bọn họ rất thiện chiến, đó cũng là lý do suốt mấy trăm năm vẫn giữ được độc lập. Và ta cũng rất nhân từ, chỉ cần họ quy phục đế chế của chúng ta thì sẽ không có một thanh gươm nào rút khỏi chuôi cả.

- Nhưng dựa vào lịch sử, em nghĩ họ sẽ không dễ dàng đầu hàng, họ suy cho cùng cũng chỉ muốn gìn giữ sự yên bình mà. Họ cũng giống với em...

Hắn xoa đầu Saga và tiếp tục thuyết phục:

- Nàng thật sự nghĩ sai về Lưu Ly Quốc rồi, không ai trên thế gian này có thể sánh với thiên thần như nàng đâu. Ta đây từng không ít lần đánh bại những nữ tướng và nữ vương. Ta nhận ra một điều rằng họ cũng có tham vọng giống nam nhân vậy, đều muốn thống trị cả thế giới. Nàng nghĩ sao về việc Lưu và Ly trong câu chuyện đó yêu nhau?

- Cũng có thể, tên vương quốc là Lưu Ly cơ mà. Nhưng chẳng phải chàng luôn xúi dục em thử yêu đồng giới để chàng có cơ hội lập thêm thê thiếp sao.

- Ta thật ra chỉ muốn xâu chuỗi tình tiết trong câu chuyện lịch sử đó thôi. Nếu như Lạc Trấn không phải người chuốc say Ly mà chính Ly là người chuốc say Lạc Trấn thì sao?

- Ý chàng là?

- Ly và Lưu đã sớm phải lòng nhau và lên kế hoạch chia rẽ anh em họ Lạc, sau đó chiếm đoạt quyền lực từ tay họ.

- Đó cũng chỉ là suy luận của chàng thôi mà phải không? Vả lại dù nó có đúng đi nữa thì đó cũng là câu chuyên của mấy trăm năm trước. Những đời nữ vương kế nhiệm của Lưu Ly Quốc chẳng phải vẫn chuộng hòa bình sao.

- Thật ra Lưu Ly Quốc không hề hòa bình, các quốc gia lận cận không ít lần quấy rối vùng núi Lạc Kha. Và còn nữa, về chế độ nữ quyền của bọn họ, nàng đã biết về nó chưa?

- Em không biết.

- Nó trái ngược với những vương quốc trọng nam khinh nữ. Ở Lưu Ly Quốc, nam giới bị coi là sủng vật, chỉ là công cụ lao động và duy trì nòi giống. Thứ hòa bình mà nàng nói ở Lưu Ly Quốc là sự giả tạo. Ta đã cử hai nô lệ tài giỏi do thám, một nam và một nữ, họ đã đã cung cấp cho ta cái nhìn bao quát về nơi đó. Lần này ta muốn đích thân xuất chinh san bằng dãy Lạc Kha, không tránh khỏi việc xóa sổ cả thành trì nhỏ bé đấy.

Saga cũng không còn một lập luận nào để ngăn cản cuộc chiến sắp tới, cũng như những lần trước, nàng nằm trọn trong vòng tay của người mình yêu và rồi cứ thế thiếp đi.

.

.

Năm tháng sau, đoàn quân thiện chiến của Thần Quốc đã áp sát dãy núi Thác Kha. Trên đường viễn chinh, bọn họ không gặp bất cứ sự cản trở nào.

Xem ra Thần Quốc muốn mượn lần đánh Lưu Ly Quốc để thị uy cho những nước lân cận là Kiva và Lyric, ép họ phải đầu hàng vô điều kiện. Bởi theo nguồn tin mật thám, hai quốc gia ở vùng đồng bằng này đã từng nhiều lần thất bại khi cố gắng công phá thành Lưu Ly, nếu như lần này Thần Quốc có thể áp đảo thành Lưu Ly dễ thủ khó công thì đồng nghĩa với việc họ hoàn toàn dễ dàng san bằng những thành trì khác.

Tóm lại các quốc gia khác chú tâm theo dõi diễn biến của lần chinh chiến này của vị vua Thần Quốc bất khả chiến bại.

Trước đó hai tháng, khi hay tin Thần Quốc đang có ý định thâu tóm đất nước mình thì nữ vương đương nhiệm của Lưu Ly Quốc là Lưu Ly Sa đã cử sứ đi khắp nơi tìm đồng minh. Nhưng dường như không một thế lực nào chịu ra mặt chống đối lại Thần Quốc cả.

Hết cách, nữ vương Lưu Ly Sa gửi thư xin thương lượng với hoàng đế Kim. Hắn ta đương nhiên không chấp nhận việc chiến thắng dễ dàng, mặc cho Lưu Ly Quốc ngỏ ý chấp nhận hạ mình cống nạp sản vật và binh lính như một nước chư hầu.

Kim không đưa ra bất cứ lời giải thích nào về việc bản thân khước từ đề nghị đó, điều này khiến sứ thần và đám quý tộc Lưu Ly Quốc đau đầu vì không nghĩ ra một đối sách vẹn toàn cho tai ương sắp sửa đến gần.

Cuối cùng, Lưu Ly Sa đành phải phái một toán thuộc hạ đáng tin cậy đi tới Thần Quốc, tìm kiếm cơ hội tiếp cận và xin sự cứu giúp của thiên thần Saga, người duy nhất trên đời có thể ngăn cản vị hoàng đế ngang ngược kia.

.

- Này Saga, nữ nhân với nam nhân có khác nhau ở một điểm đấy, nàng biết là gì không?

- Em cùng muốn nghe thử, chàng nói đi.

- Đó chính là không dám đánh đổi. Tham vọng là ngang nhau nhưng những nữ nhân ta từng gặp chưa ai từng mạo hiểm đánh đổi cả. Vậy nên ta chỉ cẩn tận dụng điều này ắt sẽ thao túng được.

- Thế ra chàng cũng đang thao túng em à?

- Ừa, ta thích thao túng kẻ khác mà. Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc, ta yêu nàng nhất trần đời.

.

Địa hình của thành Lưu Ly rất đặc biệt, nó không nằm trên cao mà nằm lưng chừng giữa hẻm núi. Điểm yếu lớn nhất đó chính là việc quân địch có thể leo lên đỉnh rồi mượn sườn dốc làm thế tấn công, tuy nhiên nếu dễ như vậy thì nơi đây sớm đã bị xâm lược.

Lưu Ly Quốc đã xây dựng một loạt cứ điểm phòng vệ trên đỉnh núi bao gồm các bộ lạc thị tộc trung thành, nơi đó mới chính là bức tường kiên cố thực sự của thành trì này.

Những chiến binh Lưu Ly quả cảm đã từng có chiến tích oanh liệt khi tận dụng địa hình để đánh bại vương quốc Kiva với quân số lượng đông gấp mười lần.

.

Hoàng đế Thần Quốc nghiên cứu khá kỹ về chiến dịch lần này, biết được số lượng không giải quyết vấn đề nên quyết không đem theo quá nhiều binh sĩ. Hắn đem theo hai ngàn quân tinh anh, một vạn quân chuyên nghiệp và hai vạn dân phu.

Về phía của Lưu Ly Quốc, tập hợp các bộ lạc lại thì có khoảng hai vạn quân tinh nhuệ, ngoài ra còn ít nhất năm vạn dân quân tự vệ.

Nếu trong trường hợp đối mặt trực diện, quân lính Thần Quốc với kỹ năng chiến đấu bài bản và vũ khí mạnh mẽ dễ dàng áp đảo đối phương, dù là lấy một chọi ba thì cũng nắm chắc phần thắng.

Nhưng hiện tại nơi họ đứng là rừng thiêng nước độc, địa hình dốc núi cheo leo khiến họ dễ rơi vào bị động khi đối mặt với quân Lưu Ly dày dặn kinh nghiệm.

Nếu như cứ áp dụng những lối đánh thông thường như hai nước Kiva và Lyric thì quân Thần Quốc không thể nào chiến thắng trong trận chiến này.

Trước khi xuất phát, Kim đế đã đánh phủ đầu đòn tâm lý bằng tuyên bố:

- Cứ mỗi một quân lính của ta hi sinh, thì sau khi ta chiến thắng sẽ có mười thường dân của Lưu Ly Quốc bỏ mạng!

Việc này khiến toàn bộ Lưu Ly Quốc chấn động, suy cho cùng, lời đe dọa đã khiến bọn họ nhùn chí, bởi Thần Quốc chưa từng bại trận, danh tiếng của họ khiến ai nấy đều khiếp sợ. Tuy nhiên truyền thống và lòng tự trọng không cho phép con dân nơi đây bỏ cuộc. Nữ vương ra hịch khích lệ:

- Thần Quốc đang có âm mưu thôn tính vùng đất này, chúng ta không thể để Thần Quốc vấy bẩn Lưu Ly Quốc chúng ta! Toàn quân toàn dân quyết tâm tự vệ!

Nữ soái đảm nhận phòng thủ là Lưu Ly Hạ Đình, cô ta có thực lực đáng gờm và vóc dáng nổi bật khi cao tận hai mét.

Ngoài ra còn có hai tướng quân khác là Lưu Ly Thủy Tức và Lưu Ly Á Chi đều vô cùng xuất chúng.

.

Hiện tại là giữa thu, bầu trời xanh thẳm cao vun vút, những đám mây không còn lơ lửng lưng chừng như mùa hè mà đang tụ hợp ở thượng tầng.

Không ngồi trên kiệu lớn hoặc xe ngựa, vị hoàng đế của Thần Quốc chỉ mặc một bộ đồ giản dị trong lúc hành quân, hắn ngụy biện rằng điều này sẽ tránh được việc bị ám sát. Nhưng thực tế thì tên yêu đời này chỉ muốn tận dụng cơ hội để lẻn đi ngắm cảnh.

Khi nhìn lên từng đàn chim đang di cư để tránh cái lạnh mùa đông sắp tới trong vài tháng nữa, Kim chợt nghĩ về vài kỷ niệm vui vẻ thời kỳ an yên.

.

Ngày ấy, Saga từng hỏi:

- Ngươi nói ngươi rất giỏi và có thể giải thích những phép màu của thiên nhiên sao?

Kim mỉm cười đáp:

- Ta không nói thế bao giờ. Chỉ là có vài thứ ta không coi đó là phép màu.

Saga chỉ tay lên trời và hỏi:

- Thế ngươi hãy giải thích tại sao đàn chim lại bay theo hình dạng như thế?

Kim cũng nhìn lên trên và chợt thắc mắc:

- Ý tiên nữ tỷ tỷ là hình chữ V?

Saga ngượng nghịu nói:

- Ta, ta không biết chữ V là chữ nào, nó là hình đó đó! Ta thấy nhiều loài chim khác nhau, nhưng khi tụ thành bầy thì nó toàn bay theo hình như thế. Sao, nếu không phải mẹ thiên nhiên sắp đặt, há bọn chúng lại bay một cách khuôn mẫu như thế?

- Ờm, nói sao nhỉ? Theo ta nghĩ, nhắc lại lần nữa là ta chỉ nghĩ thôi. Nó bay theo đội hình như vậy vì để dễ quan sát và cản sức gió, từ đó đem lại sự tối ưu khi di chuyển.

Saga im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp:

- Chẳng nhẽ con chim cũng có thể nhận ra điều đó sao?

- Không hẳn, chỉ là bản năng thôi. Giống như việc thay vì đi bộ thì con chim lại chọn cách bay vì điều đó giúp tăng khả năng sống sót cho nó. Cơ mà nó cũng có khả năng tiếp nhận thông tin, mặc dù chỉ một phần nhỏ không sánh với con người.

- Vậy thì đó là phép màu còn gì?

- Không, ta không nghĩ vậy. Nếu một thứ cỏn con như vậy là phép màu thì tỷ tỷ đây là gì? Siêu phép màu à?

Saga quay mặt đi xấu hổ nói lớn:

- Ta là ta thôi. Đừng có mà cách dăm ba câu lại so sánh với ta.

Kim cười lớn:

- Ha ha, dạo gần đây, tỷ tỷ có đôi phần khác lạ rồi đó. Siêu phép màu chuẩn bị trở thành...

Kim đang nói hăng chợt khựng lại, điều này khơi gợi sự tò mò trong Saga:

- Ngươi muốn nói ta thành gì?

Kim lại nhe răng cười tươi nói:

- Trở thành siêu siêu phép màu, siêu siêu đáng yêu.

Saga cười khẽ rồi rời đi, như thường lệ, chỉ để lại một câu quen thuộc:

- Hừ, tên vô tri.

.

Nếu con người biết bay như chim thì chắc chắn sẽ thấy choáng ngợp khi nhìn xuống mảng rừng bạt ngàn đang rợp lá đỏ. Cơn gió dịu êm đưa đẩy những chiếc lá rơi xuống dòng suối đang chảy chầm chậm và không biết mất bao lâu thì chúng mới trôi dạt ra biển cả mênh mông.

Cảnh tượng thiên nhiên ở Thác Kha rất hùng vĩ, từ đằng xa đã có thể trông thấy những đường cong uốn lượn mềm mại như một thiếu nữ xinh đẹp, nàng khoác trên mình làn sương mờ mờ ảo ảo vô cùng huyền bí.

Đoàn quân còn cách chân núi khoảng một dặm, địa hình quanh đây thì tương đối bằng phẳng, theo kế hoạch, bọn họ sẽ cắm trại một đêm để hồi sức.

Không rõ là do mẹ thiên nhiên hay một người vĩ đại nào đó đã tạo dựng nên cả rừng hoa đủ hương đủ sắc ngay tại nơi này.

Vẻ đẹp của nó thậm chí khiến cho con người ta gạt bỏ ham muốn sở hữu ích kỷ. Hiếm có binh sĩ hay dân phu nào nỡ lòng dùng tay ngắt đi bông hoa tràn đầy sức sống. Vì họ biết, nếu ai ai cũng làm như vậy thì sẽ chẳng có một kỳ quan thiên nhiên nào tồn tại.

Vị hoàng đế trong bộ thường phục cũng đi dạo vòng quanh. Gương mặt của hắn đã được thay đổi nhờ lớp trang điểm cầu kỳ, hay còn có cách gọi dân gian là thuật Dịch Dung, vì vậy nên không ai nhận ra ngoại trừ những thuộc hạ thân cận đếm trên đầu ngón tay.

Hắn tiện tay vơ một bó hoa màu hồng nhạt, thầm nghĩ bụng sẽ sai lính lác đem về phủ nữ hoàng đính kèm với lá thư thắm thiết. Nhưng khi bị những kẻ phàm phu lăm le nhìn với thái độ đánh giá, hắn bèn chột dạ đồng thời vừa sực nhớ ra điều gì đó.

"À phải rồi, ta đã ban lệnh hạn chế những hành vi hủy hoại thiên nhiên như hái hoa bắt bướm."

.

Điều này vô tình gợi cho vị hoàng đế nghĩ về thời kỳ an yên, khi ấy, hắn muốn lấy lòng tiên nữ nên đã đi lùng sục cả khu rừng rộng lớn nhằm thu gom những bông hoa xinh đẹp.

Ngờ đâu lúc được hắn đưa tặng cùng với sự chân thành, Saga chỉ đáp lại bằng thái độ lạnh nhạt và chẳng hề nở một nụ cười hay nói lời cảm ơn.

Hắn đã rất bối rối, sau khi gặng hỏi thì nhận được câu trả lời nghiêm túc từ nữ hoàng của khu rừng:

- Ta không muốn phủ nhận công sức của ngươi, tuy nhiên ta không hài lòng với việc ngươi giết chết những bông hoa vốn đang tràn đầy nhựa sống.

Chàng trai khù khờ ngộ ra được chân lý mới, thế là hắn bèn mỉm cười đáp:

- Tỷ tỷ đừng giận ta, ta nhất định sẽ trồng ra những bông hoa xinh đẹp hơn để đền bù mà. Chỉ cần tỷ tỷ muốn thì ta nhất định sẽ khiến cả thế giới này ngập tràn cây cỏ.

Nghe vậy, Saga mới chịu nở một nụ cười hiền hậu và nhỏ nhẹ nói:

- Ta không tham vọng đến thế đâu, ta chỉ muốn mọi thứ cân bằng mà thôi.

.

Vì lỡ hái rồi nên Kim ôm cả bó hoa trở về lều trại của mình, một tên binh lính không nhận ra thân phận của hắn, bèn đưa tay ra cản và nghiêm giọng nói:

- Này, ngươi là ai? Mau tránh xa khu vực chỉ huy, nếu ngươi muốn tặng hoa cho các tướng lĩnh hay hoàng đế đáng kính thì ngưng ngay ý định đó đi. Họ không thích hành vi này đâu.

Kim bèn dúi cả bó hoa đưa cho tên lính đó, điều này khiến cho anh ta bị động đỡ lấy:

- Ế, ngươi làm gì vậy?

Sau đó y còn ngượng ngùng tủm tỉm cười và gãi đầu nói:

- Tặng ta sao? Hì hì, ngại quá, ta cũng rất cảm kích, nhưng mà ngươi biết đó, về lệnh cấm phá hoại thiên nhiên, ta khó lòng giữ lại lòng thành của ngươi.

Kim nhíu mày rồi trầm giọng nói:

- Đem đi bảo bọn thân vương ép khô đính thư.

Chưa để đối phương kịp phản ứng thì Kim dùng hai ngón tay kẹp lấy lệnh bài đế vương giơ ra rồi nhanh chóng thu lại vào trong y phục.

Tên lính ngơ ra vài giây, tim như ngừng đập, dù bản thân thuộc hàng ngũ tinh anh được đào tạo bài bản nhưng những câu chuyện phiếm về việc hoàng đế vi hành mà anh ta được nghe trong lúc nhậu nhẹt mới gợi ra cách xử lý cho tình huống bất ngờ này.

Y vội cúi đầu cung kính nói:

- Tuân lệnh, thưa ngài.

Kim hài lòng gõ nhẹ vào cái mũ kim loại của thuộc hạ và khen ngợi rồi tiếp tục thản nhiên bước về nơi nghỉ ngơi:

- Giỏi.

Những người may mắn chứng kiến được cảnh tượng ngắn ngủi đó không thể ngừng mắt dõi theo bóng lưng của bậc đế vương, không ai có thể ngờ người trên vạn người lại khoác lên một bộ thường phục với ngoại hình khác xa như vậy.

Nếu như đây không phải khu vực chỉ huy mà ở trong tình huống khác thì chắc hẳn vị hoàng đế này sẽ bị binh lính và dân chúng tóm cổ vì dám xúc phạm thân vương và mạo danh chính mình, tội đó nếu nhẹ nhất cũng là treo cổ.

.

Ba ngày sau, đoàn quân viễn chinh tiếp tục xuất phát trong niềm hưng phấn.

Lần này quá nửa số dân phu và binh lính sẽ ở lại để bảo vệ doanh trại. Số còn lại sẽ cùng với hoàng đế trực tiếp đi tới dãy Thác Kha.

Khác với nhiều sơn quốc mà Kim đã từng đi qua, khu vực chân núi này không có làng mạc hay thị trấn nhỏ. Lý do là Lưu Ly Quốc đã dồn toàn bộ qua phía Đông Bắc.

Việc này vô tình khiến cho việc giao thương đối với các quốc gia khu vực Tây Nam khó khăn hơn, đồng thời lãng phí nguồn tài nguyên béo bở ở đây. Nhưng mà đổi lại, họ có thể biến sự hoang vu thành rào cản đối với những ai có ý định xâm nhập trái phép.

Đoàn mật thám đã gửi về một vài tình báo hữu dụng, trong đó có đề cập tới việc mảng rừng núi phía Tây Nam xuất hiện rất nhiều độc trùng nguy hiểm. Đã có không ít kẻ xấu số có mạng vào nhưng không có mạng trở ra.

Đây cũng là lý do khiến cho Kim đưa ra quyết định cho dựng trại cách tới một dặm ngoài cánh rừng nhằm bảo toàn lực lượng.

Thành Lưu Ly tọa lạc trên dãy Thác Kha tráng lệ, nếu muốn từ Tây Nam chạm chân lên đó thì chỉ có một con đường khả thi nhất đó là tiến đánh vùng sườn thoải ở giữa, chứ muốn leo lên những địa hình dốc đứng dường như là bất khả thi với một đội quân hùng hậu.

Nhưng sườn thoải trọng yếu lại là nơi có nhiều cạm bẫy chết chóc, cứ như một cái bẫy mở toang để lùa con mồi vào lưới.

Gió vùng này thổi từ hướng Đông Bắc, vì vậy chiến thuật hỏa công rất khó áp dụng.

.

Kim dẫn theo năm ngàn quân tiến tới bìa rừng, hắn không mạo hiểm xông thẳng lên mà quyết định hành quân cùng tiếng trống dồn dập và cờ hiệu bay phấp phới. Họ đi dọc theo con đường khá bằng phẳng bên ngoài để quan sát địa hình.

Đây là thói quen dạo đầu của hoàng đế bất khả chiến bại, hắn không thích dùng trận địa ảo dựa vào bản đồ được người khác vẽ ra mà muốn dùng đôi mắt tinh tường của mình để quan sát và tìm kiếm những thứ mới mẻ. Có như vậy thì khả năng phân tích và sáng tạo của hắn mới phát huy một cách triệt để.

Bỗng có hàng trăm mũi tên từ cao xả xuống, đội quân tinh nhuệ lập tức dựng khiên che chắn. Riêng vị hoàng đế đang cưỡi hắc mã ung dung dùng tay không bắt lấy.

Xem kỹ thì mũi tên này đầu tròn, căn bản là không có tính sát thương, trên thư có quấn kèm một mẫu giấy. Đám nữ nhân Lưu Ly Quốc viết những hàng chữ tỉ mỉ với nội dung xoay quanh việc khuyên nhủ Thần Quốc mau chóng ngừng cuộc xâm lăng lại, yêu cầu giữ hòa khí giữa hai nước và lời hứa hẹn sẽ dâng lễ vật hậu tạ. Tuy nhiên, đáp lại chỉ là một trận cười sảng khoái của Kim và đám binh lính Thần Quốc.

Như để chứng minh sự quyết tâm, vị hoàng đế ra lệnh cho một ngàn quân sĩ mau chóng tiến vào thăm dò, rất nhanh vài binh lính đạp phải những cái bẫy thô sơ.

Hắn hạ lệnh mồi lửa và đốt cháy cây cỏ, nhưng vì gió lùa về hướng ngược lại nên vô hình chung khiến khói lửa xả cơn phẫn nộ lên chính binh lính mình.

Phía Lưu Ly Quốc lúc này vẫn chưa sử dụng vũ lực trực diện để tự vệ, họ ẩn nhẫn sau những góc khuất và cười khinh đám ngu xuẩn đang làm trò ngu ngốc.

Lưu Ly Thủy Tức là chủ tướng đảm nhận cho việc phòng thủ ở tầng thấp này. Cô ta đang hoài nghi năng lực của vị hoàng đế Thần Quốc, thầm nghĩ hắn là một tên hữu dũng vô mưu: "Cứ tưởng thế nào, ban nãy còn dọa ta khiếp hãi một phen khi dùng tay không bắt tên. Nam nhân ai cũng giống nhau, khi chiến đấu chỉ biết dùng tứ chi."

"Chất gỗ khá dễ bắt cháy nhỉ?" Vị hoàng đế dường như đang toan tính điều gì đó.

Hắn dùng ngón tay ra hiệu cho toàn quân rút lui rồi thúc ngựa rời đi trước.

Vậy là trong lượt đấu thăm dò, phần thắng đã nghiêng về phía Lưu Ly Quốc, những nữ chiến binh khôn ngoan dường như không cần bỏ ra quá nhiều sức lực đã khiến cho đối phương tháo chạy.

Vài cô gái nhảy cẫng lên, gương mặt lộ rõ vẻ vui sướng khi nước họ có được chiến thắng đầu tiên trước kẻ địch được coi là đáng gờm nhất từ cổ chí kim.

Một thuộc hạ vội vàng chạy tới, cúi gầm mặt xuống báo cáo với chủ tướng:

- Bẩm, thương vong quân địch ước chừng khoảng một trăm người.

Lưu Ly Thủy Tức nhăn mặt hỏi lại:

- Có bắt được tù nhân không?

- Bẩm, không. Chúng dùng thà giết chết hoặc tự sát chứ quyết không để chúng ta bắt được.

Lưu Ly Thủy Tức tức giận mắng chửi:

- Đúng là lũ nam nhân man di!

.

Đoàn người trở về, trên quân phục dính đầy tro bụi. Điều này dễ gây lầm tưởng rằng họ đã bị đối phương dùng hỏa công để phòng thủ.

Kim cũng không giải thích gì thêm cho thuộc hạ, hắn chỉ trở về thẳng lều trại và ngâm người trong một xô nước mát lạnh để thanh tẩy bụi bẩn.

Hai giờ sau, tức giữa đêm, buổi họp chỉ huy diễn ra.

Những người có mặt bao gồm nhất phẩm tướng Sala, nhị phẩm tướng Linqgi và mười tam phẩm tướng thuộc đội quân tinh anh.

Hoàng đế nhìn lên tấm bản đồ rồi cầm bút lên họa lại một số chi tiết, chủ yếu ở hai cánh sườn núi dốc.

Những tên thuộc hạ liền đoán ra được ý muốn của chủ nhân nhưng không tài nào nghĩ ra cách thức để hiện thức hóa nó.

Kim dừng bút và ngẩng mặt lên hỏi:

- Chưa ai tìm ra sao?

Đóa hoa hồng đầy gai Linqgi luôn chủ động trả lời trước:

- Dạ, nô tỳ mạo muội đề xuất chúng ta tận dụng mùa thu.

Kim cười nhẹ rồi đáp:

- Nếu ngươi nói thế thì chúng ta sẽ làm ngược lại. Trận chiến quyết định sẽ diễn ra vào mùa đông, khi mà tuyết rơi.

Chiến tướng Sala có sở trường leo núi nên ông ta có thể ước chừng được tổn thất:

- Hạ thần cảm thấy tinh binh làm được. Nhưng cần bốn vạn tốt thí.

Kim lắc đầu:

- Một vạn thôi, nếu nhiều quá thì tiên nữ tỷ tỷ sẽ giận ta mất.

Sala không ngần ngại phản bác:

- Hạ thần cảm thấy chuyện đó là bất khả thi.

Kim ồn tồn đáp:

- Ta sẽ tham gia, cũng đã lâu rồi ta chưa thử leo núi.

Toàn bộ người có mặt ở đấy đều lập tức quỳ xuống trước mặt hắn và thành khẩn van xin:

- Thưa hoàng đế, chúng thần không thể để ngài mạo hiểm như vậy.

Kim cười lớn nói:

- Nào nào, đứng lên cả đi. Ta bất tử mà lo gì. Chuyện này ta đã quyết rồi.

Ngoài trừ Linqgi, những người khác đều phải ngậm ngùi đứng dậy. Cô nàng cá tính này vẫn không chấp nhận được điều đó, vẫn cố gắng tiếp tục van nài:

- Xin ngài nghĩ lại! Nô tỳ van xin ngài. Nếu ngài kiên quyết như vậy, nô tỳ sẽ lập tức mách với nữ thượng thần.

Kim đành hạ giọng nói:

- Ta sẽ suy nghĩ kỹ, các ngươi lùi xuống đi.

Linqgi rưng rưng nước mắt:

- Tạ ơn ngài.

- Thôi mau đứng lên đi, hay đợi ta bế.

Linqgi nghe vậy vội vàng đứng thẳng dậy cúi đầu chào chủ nhân.

Bỗng Kim vịn vai nàng và ra lệnh:

- À phải rồi, Linqgi, sáng mai nhớ lấy vài nữ tử tù đem ra chém, bảo đấy là nội gián của địch, đồng thời giải thích nguyên nhân thất bại của trận hôm nay là do tin tức bị lộ ra ngoài và chịu tập kích bất ngờ.

- Dạ.

.

Một tháng tiếp theo trôi qua trong yên ả, suốt thời gian đó Thần Quốc không phát động tấn công hay thăm dò mà chỉ tập trung trong doanh trại.

Lương thực và nhu yếu phẩm dành cho hơn ba vạn người đã được chuẩn bị đầy đủ. Họ hoàn toàn có thể trụ vững ở đây tới mùa hạ năm sau nếu như cứ án binh bất động.

Hoàng đế Kim đã gửi mật thư yêu cầu phía hậu cần chuẩn bị một vài trang thiết bị cần thiết.

Về phía Lưu Ly Quốc, bản chất đa nghi của phụ nữ giúp họ giữ cảnh giác cao độ và không hề lơ là phòng bị.

Do có chiến sự nên một phần ba nhân lực phải tạm dừng lao động, điều này gây một chút áp lực lên ngân khố.

Thông thường, những lần Kiva hoặc Lyric phát động tiến công, họ sẽ dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh để chống lại điều kiện khắc nghiệt nơi núi rừng hiểm trở. Chỉ có một lần trong lịch sử là quân Lyric muốn đánh chậm mà chắc, chiếm cứ từng tầng của dãy núi, tuy nhiên chỉ duy trì được tối đa hai tháng là tan rã vì bị côn trùng và khí hậu dày vò.

Thần Quốc mặc dù có hậu cần ở xa nhưng bằng tiềm lực dư dả, họ lại có thể ung dung kéo dài trận chiến. Không chỉ thế, họ còn cho thương nhân đến thu mua nhu yếu phẩm từ hai nước Kiva và Lyric.

Vì việc trao đổi lương thực và thuốc men cho dân phu không được coi là hành vi trợ chiến cho nên hai quốc gia này không thể từ chối. Bởi họ biết, Thần Quốc hoàn toàn có thể quay sang chĩa mũi giáo vào họ bất cứ lúc nào nếu như gặp phải chướng ngại vật quá lớn.

Lưu Ly Quốc sai sứ thần qua hai nước lân cận lên tiếng phản đối, nhưng sứ thần của Thần Quốc có mặt tại đó chỉ phản biện lại bằng một lập luận đơn giản.

- Chúng tôi chưa dùng vũ lực và phía Lưu Ly Quốc chưa hề tổn thất bất cứ gì. Sao có thể nói là chiến tranh đang diễn ra. Vì vậy việc giao thương hoàn toàn có vấn đề gì cả.

- Rõ ràng Thần Quốc đã đưa ra lời tuyên chiến và đã dấy quân xâm phạm vào vùng đất của chúng tôi.

- Nhưng chúng tôi không hề sử dụng bạo lực.

- Rõ ràng quân Thần Quốc đã thiêu rụi khu rừng.

- Các người mới là bên sử dụng hỏa công. Ai cũng biết gió Tây Bắc đang thổi, há bên chúng tôi lại sử dụng phương thức này để chiến đấu.

- Các người thật tráo trở!

Vậy là Lưu Ly Quốc chỉ đành bất lực trước việc Thần Quốc có thêm hai nguồn cung dồi dào ngay cạnh chiến trường.

Thật ra vốn dĩ giữa Kiva, Lyric và Lưu Ly Quốc không có khế ước hay giao kèo gì ngăn cấm việc tiếp tay cho nước khác xâm lược. Chỉ là trên khắp lục địa, Thần Quốc được ví như một con quái vật muốn xâu xé tất cả mọi thứ. Còn Kiva và Lyric chỉ là những vương quốc tầm thường, họ cũng không muốn trở thành con mồi nhưng cũng không muốn mang danh quái vật. Để có thể đứng giữa quan sát và lựa chọn bước đi thích hợp, họ buộc phải cân bằng chính sách đối ngoại của mình một cách khéo léo.

.

Những cơn gió Đông se lạnh bắt đầu tràn về, báo hiệu cho cuộc ác chiến sắp diễn ra.

Phía Thần Quốc đã bắt đầu có động tĩnh, một vạn quân được điều động tới tiền tuyến, cùng với đó là những xe hàng chất đầy thùng gỗ.

Bỗng một tin tức gây chấn động các phe, đó là Kim đế sẽ quay về thủ đô, trước mắt hắn sẽ giao lại quyền chỉ huy tối cao của chiến dịch cho nhất phẩm tướng Sala.

Hàng loạt tin đồn dấy lên, phía Lưu Ly Quốc lập tức triệu tập các viên tướng và mở một cuộc hội nghị. Nữ soái Lưu Ly Hạ Đình đã đưa ra một suy đoán mà được nhiều người đồng tình nhất:

- Có thể tên cẩu hoàng đế đó đã nhận ra muốn đánh bại chúng ta là điều không thể, vậy nên đã thoái thác trách nhiệm để bảo toàn danh tiếng. Tuy nhiên, họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu, tên tướng thay thế là Sala, lão già đó rất đa đoan, không loại trừ hắn sẽ dùng chiến thuật tốt thí để bào mòn lực lượng của chúng ta, ép chúng ta phải bỏ cuộc.

Lưu Ly Thủy Tức cũng lên tiếng:

- Xem ra chúng muốn dùng biển người, theo thông tin do thám báo về, một vạn quân tiếp viện chỉ là lính hạ đẳng mà thôi.

Lưu Ly Á Chi bèn phản hồi:

- Nếu như vậy thì việc phòng thủ sẽ không có trở ngại gì, tuy nhiên ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn thỏa. Tại sao bọn chúng muốn tấn công vào mùa Đông?

Lưu Ly Thủy Tức đáp lời:

- Có thể chúng sợ bên ta dùng hỏa công.

Lưu Ly Hạ Đình nghe thế liền bật cười:

- Ngươi nói gì? Hỏa công? Ha ha, chẳng phải bọn chúng cách đây một tháng đã tự thiêu sao?

Những người có mặt ở đó cũng không nhịn được mà lớn tiếng cười.

Một suy nghĩ trong Lưu Ly Á Chi chợt lóe lên, cô ta bật người đứng dậy nói:

- À ta nghĩ ra rồi. Chẳng phải hoàng đế Thần Quốc là một tên sợ vợ sao? Nữ hoàng Saga rất ghét việc đốt rừng. Có lẽ lần đó hắn cố tình làm vậy rồi đổ lỗi cho chúng ta, để cho nữ hoàng Saga ghét bỏ chúng ta? Như vậy thì hắn sẽ có cái cớ để huy động lực lượng và tiến hành tàn sát vô tội vạ?

Nghe tới đây, bầu không khí cuộc họp lại trở nên căng thẳng.

Nữ soái Lưu Ly Hạ Đình chau mày hỏi:

- Mật thám ra sao rồi? Việc liên hệ với nữ hoàng Saga có kết quả chưa?

Lưu Ly Á Chi lắc đầu:

- Vẫn chưa. Bọn họ bảo cần thêm thời gian để tiếp cận. Dạo gần đây nữ hoàng Saga không vi hành, rất khó để gặp mặt. Tất cả cũng là do bọn đần độn Azata dám làm ra chuyện hành thích tày đình, khiến cho an ninh ở Thần Quốc giờ đây xiết chặt, bị đồ thành là đáng đời!

Lưu Ly Hạ Đình ra hiệu cho cấp dưới im lặng:

- Nhớ cho kỹ, bây giờ kẻ thù chúng ta là Thần Quốc. Mặc dù nữ hoàng Saga giàu lòng vị tha, nhưng cô ta đã đem lòng yêu tên cẩu hoàng đế đó, chưa hẳn cô ta sẽ chịu đồng cảm với chúng ta.

Xem ra danh tiếng của Saga tại Lưu Ly Quốc không nhỏ, dù sao nàng cũng là hình mẫu lý tưởng nhất trên thế giới. Đối với nữ nhi quốc đề cao vai trò phái đẹp thì việc thần tượng Saga chẳng phải chuyện lạ.

Thật ra trước khi có xung đột với Thần Quốc thì Lưu Ly Quốc rất coi trọng vị hoàng đế phương xa này. Khác với những bậc quân vương năm thê tứ thiếp, tình cảm chung thủy sắt son của Kim được người đời truyền bá rộng rãi.

Mặc dù kèm theo cái danh sợ vợ, nhưng đối với Lưu Ly Quốc thì đấy chính là một điểm cộng lớn. Dẫu sao sống ở chế độ nữ quyền thì bất cứ nữ nhân nào cũng muốn cưới về một chàng trai ngoan ngoãn và nghe lời, nếu như nhan sắc và tài năng bất phàm được như Kim đế thì không còn gì bàn cãi. Chưa kế mấy cái mẩu chuyện hài hước do thế lực thù địch phát tán về việc hoàng đế làm trò con mèo xua nịnh vợ lại biến thành tấm gương cho nam nhi xứ Lưu Ly noi theo.

Chính vì lẽ đó, khi lá thư cảnh báo đầu tiên của Thần Quốc gửi tới Lưu Ly Quốc, rất nhiều người đã không ngần ngại yêu cầu nữ vương đáp lại một cách nhân nhượng. Tinh thần và nhuệ khí của cả nước khác xa hoàn toàn với những lần vệ quốc trước đây.

Nhưng suy cho cùng, yêu sách mà Thần Quốc đưa ra khiến cho Lưu Ly Quốc không thể nào đáp ứng.

Như đối với những vùng thuộc địa khác, Kim đế muốn thay đổi thể chế chính trị xã hội một cách toàn diện, hắn yêu cầu bãi bỏ chế độ quân chủ, thực hiện cơ chế bầu cử và nhiều thứ khác vượt quá nhận thức nhân loại hiện tại.

.

Cuộc chiến nổ ra ngay sau khi phe Thần Quốc tiếp nhận chuyến hàng cuối cùng được gửi từ hậu phương.

Cách đó hai ngày, Kim đế đã lên xe ngựa quay trở lại vương quốc. Cuộc chia tay diễn ra chóng vánh, hắn chỉ nói qua loa vài câu động viên tinh thần binh lính.

Hai vạn quân Thần Quốc hùng hậu đi thẳng tới mạn sườn núi dốc thoải, nay địa dành này được gọi với Sườn Thoải.

Dãy Thác La có độ cao lên tới bốn ngàn mét, rất khó để có thể tiếp cận tới đỉnh, khu vực Sườn Thoải chia làm hai tầng. Hạ tầng cao khoảng hai ngàn mét, chủ yếu là rừng rậm dày đặc với độ nghiêng thấp. Còn thượng tầng thì chiếm hai ngàn mét còn lại, nơi đây chủ yếu là đất đá, địa hình hơi dốc, tuy nhiên lại được xây dựng những con đường uốn lượn để leo lên.

Trước mắt bên phía Thần Quốc sẽ chọn cách hành quân chậm để tránh chịu tổn thất từ những cái bẫy chết người được giăng sẵn.

Sau nhiều lần yêu cầu hòa giải bị khước từ, phía Lưu Ly đã quyết định sử dụng vũ trang. Họ phái ra khoảng một ngàn nữ du kích tiến bào rút lực lượng non trẻ đang khó nhọc băng qua địa hình rừng rú.

Các bộ lạc sống trên dãy Thác Kha rất giỏi sử dụng ám khí, những mũi tên và phi tiêu được tẩm thứ độc chết người.

Nhưng mấy bộ quân phục dày cộm của binh lính Thần Quốc tỏ ra hiệu nghiệm khi có thể vô hiệu hóa đòn tấn công của kẻ địch, nó còn giúp họ giữ nhiệt giữa tiết trời lạnh giá.

Quân Lưu Ly rất cơ động, họ thành thạo trong việc sử dụng chiến thuật du kích. Phía Thần Quốc chưa bao giờ bị động như lúc này, viên chỉ huy ra lệnh tối ưu phòng thủ, đội hình xếp thành hình tròn, binh lính bên ngoài dùng thân mình che chắn cho đồng đội bên trong.

Nhưng chiếc áo lông dày đặc bao phủ tấm khiên mỏng không phải thứ đồ thần thánh, những bộ phận như khớp gối, cùi chỏ chỉ được phủ một lớp mỏng để đáp ứng nhu cầu vận động.

Lưu Ly Thủy Tức nhanh chóng nhận ra và ra lệnh cấp dưới khai thác điểm yếu chí mạng này.

Từng người ngã khụy xuống và được đồng đội khiêng lên biến thành một tấm khiên thịt bền bỉ thay cho tấm khiên sắt có phần nhỏ nhắn.

Mặc dù đang thắng thế nhưng Lưu Ly Thủy Tức cảm thấy có chút nghẹt thở trước khí thế của quân đội Thần Quốc. Họ khác xa so với những kẻ thù trước đây mà cô ta từng đụng độ.

"Chúng tựa như những con thiêu thân không ngại đón tiếp tử thần, đôi chân vững bước không hề nao núng. Chúng không giống bị mất trí mà luôn hướng về một thứ gì đó. Kẻ nào bị trọng thương vẫn gắng gượng hơi thở cuối cùng để tiếp sức cho đồng đội. Ánh mắt trước lúc chết đều lóe lên niềm khát khao mãnh liệt." Đó là sự miêu tả trực quan dưới góc nhìn của đối thủ.

Một linh cảm chẳng lành thoạt qua trong đầu, nữ tướng nhắm chặt mắt, hít vội một hơi sâu rồi tiếp tục chỉ đạo tác chiến.

Hơn nửa ngày trôi qua, quân Thần Quốc mới chịu dừng lại, nhìn đằng sau, cứ cách vài mét lại có một thi thể nằm lăn lóc trên đất. Quãng đường hành quân chỉ khoảng hai dặm nhưng đã rút cạn cả thể xác lẫn tinh thần. May mắn thay, nhờ tập trung vào việc phòng thủ nên đã phần nào giảm thiểu thương vong.

Quân Thần Quốc tìm thấy một cái hang động nhỏ đúng theo nguồn tin tình báo, liền nhanh chóng lấy đó làm cứ điểm chiếm đóng. Họ đốn ngã những cây cỏ xung quanh để mở rộng tầm nhìn, đồng thời dùng gỗ thu được để dựng lên một rào chắn tạm thời.

Phía Lưu Ly không gặp phản kháng của kẻ thù nên cứ luân phiên nghỉ ngơi và chiến đấu. Tuy nhiên khi điểm danh thì phát hiện thiếu mất vài người.

Lưu Ly Thủy Tức lập tức ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng sai cấp dưới đi điều tra.

.

Trong hang động vừa chiếm đóng, phía Thần Quốc gặp được một cô gái, đối phương tự xưng là gián điệp được Kim đế cài cắm vào Lưu Ly Quốc.

Tướng Sala tán thưởng sự dũng cảm và cơ trí của người trước mặt, tuy nhiên ông lại đặt ra nghi vấn là tại sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện vào thời điểm này. Ngay sau đó liền nhận được câu trả lời:

- Do tôi sắp bị phác giác, vậy nên chớp lấy cơ hội duy nhất để trốn khỏi họ.

Tướng Sala không dò xét gì thêm, ông ta ra lệnh cho vài binh lính bảo vệ an toàn cho vị anh hùng đã có công lớn trong chiến dịch.

.

Ngay giữa đêm, nhận lệnh phản công, những quân lính tinh anh của Thần Quốc mau chóng rời khỏi cứ điểm và càn quét bán kính một dặm.

Họ khoác lên mình bộ độ đen tuyền và ẩn mình trong màn đêm yên ắng.

Xoẹt, xoẹt.

Những tinh anh thực hiện thao tác cắt cổ một cách thành thục. Họ nhẹ nhàng đặt nạn nhân xuống rồi tiếp tục lả lướt trong cánh rừng.

Do đang trong đà chủ động một cách suôn sẻ nên quân Lưu Ly đã lơ là phòng bị. Chỉ trong vòng vài giờ ít ỏi, năm mươi tinh anh của Thần Quốc đã ám sát thành công hai trăm mục tiêu rồi thuận lợi rút lui ngay khi bị đối phương phát hiện và hú kèn báo hiệu.

Lưu Ly Thủy Tức chỉ vừa chợp mắt được vài chục phút thì đã bị đánh thức. Hay tin quân mình tổn thất ngoài dự liệu, cô ta tức giận hét lớn:

- Khốn khiếp, ta thề, bọn bỉ ổi đó chắc chắn sẽ không có cơ hội rời khỏi khu rừng này!

Nhưng ngay vào sáng hôm sau, một vạn quân Thần Quốc tại cứ điểm mở một đạo bật ngược ra khu rừng, nhiệm vụ lần này là mở đường cho đội tiếp tế.

Cùng lúc đó, ở doanh trại bên ngoài, một vạn quân hộ tống cơ số nhu yếu phẩm và lương thực tiến dần vào trong khu rừng.

Thật ra thì Lưu Ly Thủy Tức đã sớm nhận ra được chiến thuật "Tiền chiếm, hậu tiếp" này của quân Thần Quốc. Tuy nhiên cô ta chỉ được phép dùng lối đánh du kích quấy rối ở hạ tầng nên không thể điều động thêm quân nhằm triệt hạ kẻ thù.

Thần Quốc không còn dùng đội hình vòng tròn mà chuyển sang đội hình chữ V, đây là cách thức hành quân khá mạo hiểm trong tình thế bị động. Nhưng vì họ sử dụng đồng thời hai cánh quân kẹp chặt hai phía nên những nữ du kích xứ Thác Kha buộc phải tìm kiếm vị trí mai phục an toàn hơn, ít nhất là không nằm trong phạm vi giao nhau ở giữa.

Việc này không chỉ làm giảm đi khả năng công kích từ phía Lưu Ly mà còn giúp cho Thần Quốc có cơ hội nới rộng khu vực kiểm soát.

Vẫn có thương vong nhưng nếu nó được hạn chế ở mức tối đa thì sẽ được coi là thắng lợi, Thần Quốc chính là áp dụng chân lý đó. Hai cánh quân nhanh chóng tu họp rồi cùng tiến về cứ điểm. Trên đường đi, quân của Lưu Ly Quốc và Thần Quốc không ngừng giao chiến.

Mặc dù kinh nghiệm tác chiến trong rừng kém hơn nhưng hiện tại quân Thần Quốc lại vượt trội hơn về số lượng lẫn trang bị.

Biết được đối phương không dám quyết đấu trực diện nên tướng quân Sala cảm thấy không cần thiết phải co cụm xung quanh bảo vệ hàng hóa nữa, thế là ông ta ra lệnh toàn quân đánh bật ra.

Binh lính Thần Quốc bất ngờ lấy ra những cái trống lớn từ thùng hàng rồi đánh liên hồi, việc này đã tạo ra tạp âm ngăn cản tiếng còi, vốn được phía Lưu Ly sử dụng để liên lạc.

Bị phản công chớp nhoáng, những nữ du kích lập tức rút lui để bảo toàn lực lượng, điều này khiến cho họ mất ưu thế chủ động. Nhưng số lượng lớn bẫy mà họ để lại đã cản trở kẻ địch không ít.

Phía Thần Quốc tận dụng khoảng trống, nhanh chóng vận chuyển hàng tiếp tế tới hang động.

Bạn đang đọc Đấng Tối Cao sáng tác bởi kimlove136

Truyện Đấng Tối Cao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimlove136
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.