Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 240: Chiến Tranh (7)

Tiểu thuyết gốc · 2365 chữ

Các trưởng lão Bạch gia và Bạch Thiên Ân ở đằng sau nên không thấy được diện mạo của gã đang thay đổi, từng góc cạnh, sừng nhọn hoắc thu vào trong lớp da, trở lại nhân diện bình thường.

Gã ta vẫn không hề quay đầu mà chắp hai tay ra phía sau, cất lên giọng nói chất chứa hoài niệm: “Bạch Thiên Ân, ông còn nhớ vì sao năm đó chúng ta lại một lòng theo quân chủ không?”

Nghe câu hỏi của Mai Hạo Nam, Bạch Thiên Ân không nói gì, chỉ đưa lên miệng hút tiếp điếu thuốc.

Mai Hạo Nam nở nụ cười, nói: “Lúc đó quân chủ uy như mãnh hổ, thế tựa thái sơn. Ngài ấy chinh chiến khắp tứ quốc, đánh bại bao nhiêu thiên kiêu, chưa từng biết sợ là gì... Ài, cảnh tượng đó, thật hoài niệm biết bao.”

“Thế mà một nghìn năm qua.” Mai Hạo Nam đột nhiên quay lưng, đối mắt với Bạch gia chủ, nói: “Ông xem ngài ấy đã trở thành bộ dạng gì... Việc gì cũng phải dè chừng, sợ sệt đủ thứ, vì cuộc sống yên bình mà sẵn sàng cúi mình trước ba thế lực kia, trốn chui trốn nhủi ở Hưng Nam này.”

“Một quân chủ hèn nhát như thế, làm sao có thể phục chúng, làm sao xứng làm quân chủ của ta.” Mai Hạo Nam giơ bàn tay lên: “Quân chủ của ta phải là kẻ uy mãnh thiện chiến, sát phạt quyết đoán, trong tim không thể có hai từ sợ hãi.”

“Và bỏ qua cả luân thường đạo lí, bỏ qua cả người dân phía dưới sao?” Bạch Thiên Ân đẩy kính đen lên cao, đối chất.

“Hừ, đừng có lấy cái lí do đó biện hộ cho sự yếu đuối.” Mai Hạo Nam quát lạnh, xung quanh gã ẩn hiện những luồng khí tức tà dị.

“Hầy, hóa ra ông vẫn chìm đắm trong những cuộc chiến của nghìn năm trước.” Bạch Thiên Ân lắc đầu, có chút gì đó tiếc hận.

Các trưởng lão cảm giác có thứ gì đó trong túi áo động đậy. Bọn họ đưa tay vào lấy ra một lá bùa, trên lá bùa những đường văn chớp sáng rồi tắt rồi chớp sáng liên tục.

“Ngũ ca...” Thất trưởng lão nói nhỏ, bà đưa cho Bạch Thiên Ân tấm bùa đã chuyển màu.

Cầm lấy lá bùa, Bạch Thiên Ân ôm mặt cười, rít hết điếu thuốc xong vứt xuống đất, đưa chân giẫm hết khói lửa. Ông nhìn Mai Hạo Nam, nói: “Xem ra sự thay đổi này rất có thể tới từ sinh vật bên trong.” Vừa dứt lời, Bạch Thiên Ân rút súng ra, đưa tấm bùa ra trước đầu súng, chĩa thẳng vào đầu Mai Hạo Nam.

Pằng!

Viên đạn phóng ra khỏi đầu súng di chuyển với vận tốc cực nhanh xuyên thẳng qua đầu Mai Hạo Nam. Đầu hắn khoét một lỗ máu lớn, ngã rầm xuống đất.

Sau một giây, thân thể ấy từ từ đứng lên lại, lỗ đạn trên đầu bị thu hẹp đến mức chẳng còn giọt máu nào chảy ra, như chưa hề bị đạn bắn qua. Cả người Mai Hạo Nam phát ra huyết khí, đôi mắt đỏ dần, gai nhọn mọc dọc sống lưng, cái đuôi từ phía sau mọc ra. Gã không còn là người nữa.

“Khà khà, thì ra những kẻ ở trong bóng tối ngăn cản Quỷ tộc ta là các ngươi.” Mai Hạo Nam khè chiếc răng nanh ghê rợn của mình ra.

Gào... Thân thể quái vật phóng tới chỗ Bạch Thiên Ân, giơ ra móng vuốt sắc nhọn.

Các trưởng lão và Bạch Thiên Ân vội vàng tránh đi, móng vuốt cắt qua cái cà vạt đỏ của Bạch Thiên Ân, nếu ông không nhanh nhẹn sợ là thứ cắt qua không phải là cà vạt kia đâu.

Rầm! Quái vật tông thẳng vào mấy chiếc xe khiến chúng vỡ tan tành.

“Xe của tôi.” Cả đám trưởng lão tiếc hận nhìn, chỉ một giây trước còn là những con xe đẹp mã mà bây giờ thành sắt vụn hết rồi.

“Khí tức này... Là Hóa Liên.” Tam trưởng lão kinh hãi nói.

“Khà, biết thì đã muộn rồi.” Quái vật vẽ một nụ cười, gã xuất ra uy áp của Hóa Liên và tử khí đánh về phía đám người Bạch gia.

“Thất muội, bát đệ, cửu đệ, thập đệ... Dàn Phong Ma trận bậc một.” Bạch Thiên Ân nhanh chóng ra lệnh.

Bốn trưởng lão lấy lá bùa tím ra, niệm ấn chú kết trận.

Bùm! Trận pháp xuất hiện tạo thành một bức tường lớn chống đỡ uy áp và tử khí từ quái vật.

Quái vật xông tới tung ra hai trảo sắc nhọn kẻ một đường rực lửa trên không trung, liên tục vồ xuống bức tường của bọn họ. Răng rắc! Răng rắc!

“Không ổn, là Hỏa Long Trảo của lão.” Bạch Thiên Ân kinh hãi, đưa hai tay lên vừa kết ấn vừa nói: “Mọi người, Phong Ma trận bậc hai.”

Các trưởng lão còn lại đồng loại niệm ấn chú, vòng tròn pháp trận xanh lam xuất hiện, gia trì cho bức tường.

“Ta không tin không phá được.” Quái vật há miệng, phóng ra hắc hỏa về phía bọn họ.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Bức tường bọn họ kết ấn ra đang bị ngọn lửa của Mai Hạo Nam đẩy lùi.

“Không ngờ Bạch gia các ngươi lại che giấu nhiều thế.” Quái vật Mai Hạo Nam há miệng, nhe hàm răng nhọn cười ghê rợn. Huyền khí dao động quanh người gã càng lúc càng tăng cao, một luồng hắc hỏa bao lấy toàn thân quái vật. Mai Hạo Nam xông lên lần nữa...

Giờ phút này, quái vật Mai Hạo Nam như một ngọn đuốc khổng lồ thiêu rụi mọi sự tồn tại cản đường.

“Khí tức mạnh quá, hắn muốn trùng kích cảnh giới Thải Liên.” Thất trưởng lão kinh hãi hô.

Tam trưởng lão rút súng ra, lấy một viên đạn bạc trong túi, quát lớn: “Mọi người, sử dụng đạn bạc mau.”

Mười hai người với mười hai cây súng trên tay, rẹt rẹt rẹt... bọn họ đồng loạt lên đạn, dán bùa tím lên trên súng, chĩa thẳng về phía quái vật Mai Hạo Nam.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Mai Hạo Nam ăn bao nhiêu phát đạn vẫn không hề dừng lại mà cứ thế xông thẳng đến bức tường của Bạch gia.

“Không hay, mọi người né mau.” Bạch Thiên Ân quát lớn, các trưởng lão phản ứng nhanh nhẹn né tránh đi.

Rầm! Bức tường bị Mai Hạo Nam phá vỡ.

Hàng loạt viên đạn bạc phóng ra, xuyên qua cả ngọn lửa ghim vào da thịt Mai Hạo Nam, nhưng gã đã hấp thu tất cả, còn cười lớn: “Hà hà, giờ đây cơ thể ta đã mạnh nhất Thiên Ngân đại lục, đao thương bất nhập, mấy viên bi bạc này chỉ có tác dụng với lũ quỷ yếu ớt mà thôi.”

Bạch Thiên Ân lại lấy ra điếu thuốc khác, vừa châm lửa vừa nói: “Thật tình, ngươi vẫn cứ quên rằng chúng ta đã tiễn bao nhiêu con quỷ xuống suối vàng rồi sao.”

Cộp! Cộp! Cộp!

Mười hai người đứng thành vòng vây lấy quái vật Mai Hạo Nam.

“Phong Ma trận bậc ba, khởi.”

Mười hai người tương ứng với mười hai cánh sao, bốn cánh khóa thân, bốn cánh khóa lực, bốn cánh giam ý thức.

“Hự... Hự... Trận pháp quái quỷ gì thế này?” Quái vật Mai Hạo Nam dù dùng bao nhiêu sức cũng không thể thoát khỏi trói buộc này. Cơ thể gã điên cuồng phát ra uy áp của cường giả Thải Liên.

Phụt! Các trưởng lão phun ra ngụm máu, nhưng tay của họ vẫn giữ nguyên tư thế kết ấn, gia tăng lực lượng làm giảm uy áp của Mai Hạo Nam.

Bỗng con quỷ trong thân xác Mai Hạo Nam phát giác điểm bất thường, trận pháp quỷ dị này câu thông với mấy viên đạn bạc đã ghim vào thân thể này. Thế là gã động ý niệm, đẩy đạn bạc ra khỏi cơ thể. Quả nhiên trận pháp này rất mạnh, nhưng gã là Thải Liên huyền sư, trận pháp không thể giam toàn bộ lực lượng được.

Nhìn thấy một vài viên bi đang rơi ra, thất trưởng lão vội hô: “Ngũ ca, giết lão ta mau.”

Con quái vật Mai Hạo Nam đang bị trói, nghe thấy thế thì cười phá lên: “Ha ha, cơ thể ta đao thương bất nhập, ngươi định dùng cái gì để giết ta đây.”

Bạch Thiên Ân không để ý mấy lời đó, ông quăng điếu thuốc xuống, giẫm lên chà chà cho tắt lửa đi. Ông vừa đi vừa rút tay vào trong túi áo, lấy ra một vật làm con quỷ trong người Mai Hạo Nam phải kinh hãi, bật thốt lên: “Không thể nào, tiên khí.”

Thứ mà Bạch Thiên Ân vừa lấy ra là một thanh đao tiên phẩm, thứ mà Minh Hoa đã luyện chế trước đó.

Quái vật kinh hoảng, giãy giụa càng lúc càng mạnh, mấy viên đạn bạc trong người rơi ra càng nhanh. Bạch Thiên Ân càng bước tới gần gã, uy áp của cường giả Thải Liên ập xuống người càng nặng nề.

Bạch Thiên Ân cất bước, một bước bước xuống là một vết thương trên người ông xuất hiện. Bạch Thiên Ân càng bước tới gần gã, cơ thể ông càng thụ thương nặng nề. Sơ mi trắng bên trong đã nhiễm đỏ nhưng ông chẳng tỏ vẻ đau đớn gì cả.

Chỉ còn hai viên đạn nữa thôi là gã đã thoát được, nhưng Bạch Thiên Ân đã bước tới trước mặt gã với thân thể đầy thương tích.

Khuôn mặt quái vật thu lại nhân diện của Mai Hạo Nam trước kia, nhìn ông bằng ánh mắt khẩn cầu, nói: “Thiên Ân lão bằng hữu...”

Soạt!

Tiên đao xuyên thủng qua thân thể cấp bậc Thải Liên, đâm nát trái tim của quái vật.

“Ngươi...”

Mắt kính đen của Bạch Thiên Ân vỡ nát, lộ ra vết sẹo dữ tợn. Ánh mắt ông nhìn cơ thể quái vật của Mai Hạo Nam chất chứa đầy ý vị, có tiếc nuối, có thương cảm, có bất lực, có chút hoài niệm.

“Mai Hạo Nam mà ta biết, đã chết từ nghìn năm trước rồi. Quân chủ có thể cứng với người ngoài, yếu với ông nhưng ta thì không đâu.”

Trong giây phút cả hai đối mặt ấy, trong giây phút sinh mệnh Mai Hạo Nam sắp tan biến, Bạch Thiên Ân đã thấy ông ta nở nụ cười mãn nguyện, giọng nói cứ vang mãi trong đầu: “Cảm ơn, lão bằng hữu.”

Trong giây phút ấy, ông lại thấy khuôn mặt thời niên thiếu của Mai Hạo Nam, vô tư lự, không âm mưu, không tranh đấu.

Cơ thể quái vật đổ rầm xuống đất, tam trưởng lão duỗi cái vai già nua của mình ra, than thở: “Âi dà, trận pháp này thật tốn sức mà. Không biết mai sau thằng nhóc con kia có chịu nổi không?”

Thất trưởng lão ở một bên che miệng cười, nói: “Hì hì, tam ca, ta không nghĩ thằng bé thích hợp kế thừa huynh đâu.”

Tam trưởng lão ôm mặt, bất lực nói: “Muốn phản bác cũng không được. Thằng nhóc đó lớn thế rồi mà vẫn ham chơi quá.”

“Mọi người, tập trung nè, con quỷ kia chưa ra đâu.” Bạch Thiên Ân hô lớn. Tất cả trưởng lão lấy lá bùa tím ra, giơ trước thi thể của Mai Hạo Nam.

Phía trên cơ thể của Mai Hạo Nam tím ngắt, một bóng đen như tằm phá kén từ từ chui ra khỏi thân xác ấy. Một bóng đen lớn với đôi tử nhãn yêu dị nhìn chằm khiến người ta phải rợn tóc gáy.

“Không ngờ lão già Bạch Trung Quân kia để lại nhiều hậu chiêu như thế. Ta đã quá sơ suất rồi.”

“Mọi người, phong ấn.” Mười hai người đồng loạt niệm chú, lá bùa trên tay phát ra tử quang vây lấy bóng ma to lớn. Bóng ma bị xé thành mười hai mảnh, dung nhập vào lá bùa.

“Chậc, quỷ hồn lần này mạnh thật.” Tay của thất trưởng lão tê rần khi cầm lấy lá bùa này.

“Thật không biết cấp bậc của hắn là gì.” Tam trưởng lão tò mò tự hỏi.

Bọn họ vì vui mừng nhất thời mà không chú ý rằng, một bóng đen nhỏ dưới đất chuồn ra khỏi cơ thể Mai Hạo Nam, lén lút tiếp cận cánh cửa dẫn tới căn phòng bí mật của Bạch gia.

“Mọi người, hãy phân tán ra giữ ổn định trị an các thành trì càng sớm càng tốt. Lục đệ, thất muội, bát đệ, lập tức tới các biên giới quan sát tình hình.” Bạch Thiên Ân phân công kế hoạch.

Mười hai người tản ra, bắt đầu di chuyển tới mọi nơi trên lãnh thổ Hưng Nam. Bạch gia là một gia tộc toàn thể thống nhất, chỉ ganh đua về việc kiếm tiền, không hề có tình trạng đấu tranh nội bộ, chia rẽ gây mất đoàn kết như những gia tộc khác nên mệnh lệnh gia chủ đưa ra được chấp hành tuyệt đối từ trên xuống dưới.

Chiến tranh gần kề, không chỉ kinh thành này mà toàn bộ lãnh thổ Hưng Nam đều dậy sóng. Có những kẻ lẩn trong bóng tối còn nhân lúc loạn lạc mà tác oai tác quái. Bạch gia truyền lệnh, khởi động nhân thủ toàn tộc dẹp yên nội loạn bên trong trước khi đón cơn sóng dữ từ ba phía sắp tới.

Bên lề:

Hot News...

Hot News...

Băng đảng xã hội đen lâu đời họ Bạch hóa ra là công dân gương mẫu, giữ gìn trật tự đất nước.

Bạch gia: Còn phải nói sao.

_/﹋_

(҂`_´)

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.