Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 242: Chiến Tranh (9)

Tiểu thuyết gốc · 3654 chữ

Khi Minh Hoa đi vào, đường hầm không gian từ từ tách ra hai bên. Đường hầm rất lớn nhưng hai bên là một màu xám xịt vô định, không ai biết được nếu không may rơi vào đó thì sẽ có kết cục gì.

Nàng dùng tay trái triệu hồi thanh lam kiếm, lưỡi kiếm khắc chữ “Nghịch” thanh tịnh. Nàng dùng tay phải cầm phía dưới cán kiếm, rút ra huyết kiếm, lưỡi kiếm khắc chữ “Thuận” cuồng bạo.

Ngoài không gian xám này, đôi tử nhãn của Minh Hoa còn nhìn thấy nhiều hơn nữa, nàng thấy những sợi xích định mệnh dung hòa, kết nối chặt chẽ với nhau. Sách Tinh Thần của Phong Nha có chép rằng, mỗi sợi xích này đại diện cho một sinh mệnh, đại diện cho quá khứ, hiện tại và tương lai.

Tuy nàng không thể thấy được sợi xích của mình, nhưng nàng có thể tổng hợp được thông tin từ những sợi xích bao la ấy, xâu chuỗi các sự kiện lại thì vẽ nên một bức tranh thiên mệnh không hề tốt đẹp chút nào.

Tương lai của nơi này là ngõ cụt, toàn bộ sinh linh sẽ phải hứng chịu sự diệt vong tới từ quang minh phía trên, bóng đêm hắc ám và hàng tỉ sinh vật tới từ thiên ngoại.

Phía trước, nơi đâu cũng là tử lộ. Từ khi đến thế giới này, nàng không ngừng thôi diễn, tính toán ra một đường sinh cơ, nhưng cho đến lúc này... vẫn là con số không tròn trĩnh. Tương lai của mảnh thiên địa này, của sinh linh nơi đây, của Chí Trung, Thiên Tuệ và Bạch Khôi Nguyên là sự huỷ diệt tăm tối.

“Nếu đã không còn đường đi thì ta sẽ tự mở đường.”

Mái tóc trắng dài của Minh Hoa che mờ đôi mắt sắc bén, nặng nề. Nàng nắm chặt hai thanh kiếm, đi bộ tới ánh sáng cuối con đường...

Ở phía bên kia cánh cổng là đạo quân ma giới đứng sừng sững nghiêm minh, kẻ nào cũng đằng đằng sát khí, sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.

Giữa biển người ngút ngàn ấy, có thể thấy một con Ma Tượng vác Phượng Tọa kiêu sa trên lưng, Ma Hậu đang nằm nghỉ ngơi trên đó.

“Cấm trận thế nào rồi?” Ma Hậu đột ngột hỏi kẻ đang đứng bên dưới, quân sư của đợt viễn chinh này.

Vị quân sư lưng còm, mắt híp nhìn qua báo cáo một lượt thì bẩm: “Thưa nương nương, pháp trận đã hoàn toàn khởi động, tiên chúng sẽ không thể nào nhúng tay vào nhân giới được.”

Quân sư nắm chặt bản báo cáo, chỉ vì ngày này mà bọn họ đã mưu tính thật lâu. Ma Đế bệ hạ hi sinh bao nhiêu binh sĩ tạo chú pháp chặt đứt liên kết của tiên giới khỏi ma giới và nhân giới, không tiếc hi sinh thân mình giam cầm toàn bộ nhân giới này khỏi những ma pháp dò xét, định vị từ tiên giới.

“Chỉ cần giết được Chu Tước đầu tiên kia, bệ hạ sẽ trở lại, quyền năng của ngài sẽ nở rộ, ngài sẽ dẫn dắt chúng ta đi vào lịch sử của ma giới.”

Ma Hậu lắc lư li rượu trong tay mình, bà ta đưa lên môi nhấp một ngụm, cảm thấy mĩ mãn thì nói: “Hừ, Quỷ tộc quả nhiên là lũ vô dụng, chừng đó thời gian mà không giết nổi một con Chu Tước đã tàn phế nữa.”

Bà ta quay xuống dưới nhìn quân sư, ánh mắt lạnh lẽo hỏi: “Quân sư, ngài nói xem lần viễn chinh này sẽ thành công?”

Lão quân sư già vội vàng cúi cái lưng khòm quả mình xuống đất, đổ mồ hôi thề thốt: “Thần dùng mạng sống của mình tuyên thệ, nếu lần này không giết được thiên địa hỏa linh Chu Tước, luân hồi thần sẽ tan vỡ, tuyệt không siêu sinh.”

“Tốt, hãy nhớ lời ngươi nói.” Ma Hậu ực tiếp một ngụm, bà ta nhìn lên phía trước, một thanh niên mặc hắc thiết giáp, đứng trên lưng của Tam Vĩ Hỏa Hùm, tọa kỵ chỉ có đại tướng mới có quyền cưỡi, phía bên dưới có rất nhiều thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt ái mộ.

“Ôi, mỗi năm ngài ấy càng trở nên yêu nghiệt, con tim yếu đuối này, chẳng lẽ là yêu rồi?” Một thiếu nữ trong đó nhìn nam nhân kia mà mê mẩn.

“Yêu nghiệt thì sao chứ, xuất thân của hắn thực tầm thường.” Một thiếu nữ khác bĩu môi khinh thường.

“Này, xuất thân thấp thì sao chứ, người ta đã là Ma Tướng, còn là Ma Tướng trẻ nhất lịch sử.” Thiếu nữ khác không phục nói.

“Phải, thiên tài như vậy cần gì xuất thân nữa...”

“Tương lai của ta phải gả cho lang quân như thế...”

“Của ta chứ...”

“Chàng ấy phải là của ta...”

“Của ta...”

“...”

Nam nhân đó là Đình Phong. Trải qua ba thập kỷ trui rèn đã tôi luyện ra một chiến thần dũng mãnh của Ma tộc bọn họ. Tuy hắn còn rất trẻ, chỉ là một Thiên Ma nhưng hắn lại sở hữu thiên phú cấp thiên, kết hợp ma luyện và tâm tính vững vàng, tiền đồ vô lượng. Đó là lí do hắn có được sự công nhận của cao tầng cho vị trí Ma Tướng, là Ma Tướng trẻ nhất trong lịch sử của ma giới.

Khuôn mặt hắn mang góc cạnh của sự từng trải, khí chất nam tính thăng trầm qua năm tháng thu hút bao nhiêu nữ nhân, thiếu nữ có tâm hồn mơ mộng. Những thiếu nữ năm đó hất hủi hắn như Ngô Thừa Ân, La Tần cũng quay sang ái mộ hắn, điều này khiến rất nhiều nam nhân không có thiện cảm với Đình Phong.

“Hừ, Đình Phong, vị trí đó đáng lẽ phải là của ta mới đúng.” Một nam nhân cưỡi một con tọa kỵ xa hoa hướng mắt về phía trên. Đó là thái tử của Ma tộc, U Kình.

Không chỉ có U Kình, mà toàn bộ lứa nam nhi thiếu niên này trải qua ba thập kỷ bị Đình phong đè ép đã sinh ra đố kỵ, ghen ghét với tài năng của hắn.

Lúc đầu U Kình cũng có thiên phú cấp thiên nhưng do xuất phát điểm quá cao, hắn đã sớm mất đi động lực tiến về phía trước, việc quân năm xưa luôn là bóng ma trong lòng hắn mỗi khi tu luyện khiến tu đạo chậm tiến, còn Đình Phong đã sớm vượt hắn, trở thành đệ nhất thiên tài của thế hệ này.

Ma Hậu nhắm mắt thở ra một hơi, “Cũng tốt, có Đình phong đi phía trước, con trai ta có thể sẽ duy trì được ngọn lửa đấu tranh kia.”

Việc U Kình thắng tiến yếu nhược như vậy một phần là di chứng năm đó thất bại thảm hại trước Hiên Viên Chấn Thiên, mặc dù hắn có lòng phục thù mạnh mẽ nhưng thất bại đó đã giao một tâm ma vào lòng, càng lúc càng lớn, cản trở tu hành.

Chục năm qua đi, dù có nét trầm đi trong tính cách nhưng vẫn trẻ con hơn thua với nhau. Ma Hậu thật đau đầu, một thái tử ở trên cao tại sao cứ phải soi mói kẻ bên dưới mình, Đình Phong trưởng thành là thiên tài bao nhiêu đi nữa vẫn phải ngồi phía dưới, có tư cách gì ngang hàng với một thái tử.

Đám trẻ thiên tài này mai sau sẽ là trợ lực cho thái tử đăng quang, không cần thiết phải mất tâm tư vào chúng.

Bà ta lại nghĩ tới thiếu niên kia, Thái tử tiên tộc đem ra so cùng với đám thiên tài này vẫn còn quá miễn cưỡng. Đến Ma Hậu là bà ta mà chỉ có thể đánh ngang cơ thôi là đủ để hiểu rằng tên đó không có đối thủ dưới Đại Tiên, Đình Phong dù phát triển mạnh mẽ đến bây giờ sợ rằng cũng mất mạng trong vài giây tranh phong.

Ma Hậu nhìn trời đỏ huyết, nhấp một ngụm rượu thì đột nhiên có tiếng ồn ào phía trước truyền đến. Tâm tình đang tốt bị tiếng ồn làm phiền, Ma Hậu nói: “Có chuyện gì ở phía trước?”

Quân sư phía dưới hướng mắt ra phía trước, vội vàng bẩm: “Thưa nương nương, hình như... Hình như ma môn đang mở ra.”

“Hả.” Ma Hậu đứng bật dậy, bà ta nhìn thấy không gian cổng đang mở ra, lẩm bẩm: “Kế hoạch sớm hơn dự định, bọn chúng thành công rồi sao?” Nhưng sao bà ta lại có dự cảm chẳng lành thế này.

Cánh cổng mở ra trước mặt cả nghìn, cả vạn lục binh, không binh cưỡi ma thú trên trời cũng hướng mắt về phía này. Tiếng bước chân chầm chậm vọng từ cánh cổng ra bên ngoài, một thiếu nữ xuất hiện trước mắt tất cả.

Mái tóc trắng dài phất phơ qua đôi tử nhãn đầy yêu dị, đằng đằng sát khí, hai thanh kiếm cầm trên tay phát ra lực lượng khiến sâu trong linh hồn của chúng phải kinh hãi.

“Nàng ta là ai...”

Rẹt!

Một ánh kim lóe lên, huyết nhục văng đầy trời, cả vạn binh sĩ đầu lìa khỏi thân...

Rẹt!

Kiếm thứ hai vung thẳng lên trời, huyết nhục ma thú hòa lẫn binh sĩ nhuộm đỏ cả bầu trời.

Hai kiếm vung ra đánh tan cả phản ứng trì trệ của đoàn binh ma giới.

“Địch tấn công...”

“Địch tấn công...”

“Địch tấn công...”

“...”

Tốc độ của Minh Hoa quá nhanh, lúc bọn chúng nhìn thấy mái tóc trắng lướt qua nhận thức của mình thì đã bỏ mạng.

Minh Hoa hai tay vung hai kiếm, huyết kiếm hấp thu máu thịt càng lúc càng trở nên đỏ tươi sắc bén; lam kiếm hấp thu linh hồn tỏa ra sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Mỗi một mạng nằm xuống, cảm xúc trong mắt nàng càng trở nên xa rời nhân thế, mỗi mạng nằm xuống làm cho từng sợi xích trong nàng vỡ nát, kéo theo đó là từng mảnh ký ức lụi tàn đi.

Minh Hoa không hề dừng lại, giết càng lúc càng nhanh hơn, hai cánh tay đã hoàn toàn bị hắc ấn bao phủ, đã len lỏi tới trước ngực.

Chỉ chưa đầy mười giây, cả một mảng lớn binh sĩ đã bị nàng tàn sát, huyết khí ngập trời. Một cánh sen vàng kim trong người nàng phát quang rực rỡ, làm cả sáu cánh còn lại lụi tàn ảm đạm.

“Khốn khiếp, đó là kẻ nào?” Đến Ma Hậu sử dụng ma pháp tăng nhãn quang cũng không thể bắt kịp chuyển động của Minh Hoa. Còn chưa xuất quân, đến mặt của kẻ địch cũng không thể thấy được mà bọn họ đã bị hao tổn đến mức này rồi.

Sát khí xung quanh nàng mỗi giây mỗi nặng, kết hợp với oán khí từ xác chết phát ra xung quanh tạo thành hắc vụ nho nhỏ để lộ thân ảnh của nàng.

Thấy thế công đang gần kề, Ma Hậu lập tức ra lệnh: “Pháo quân đâu, toàn lực tấn công hướng đó cho ta.”

“Nhưng nương nương, binh của ta còn ở đó...” Quân sư vội khuyên gì đó thì Ma Hậu quát lạnh: “Câm miệng, ta tự có tính toán.”

Lôi quân, hỏa quân, thủy quân, phong quân, ám quân nạp lực lượng nguyên tố vào các nòng pháo.

Lôi Phạt!

Hỏa Diễm!

Phong Nhận!

Thủy Lưu!

Ám Kích!

Hàng trăm, hàng vạn đạo nguyên tố công kích phóng thẳng về cánh trước của đoàn binh ma giới.

“A...”

“A... A a a a...”

“...”

Hàng vạn binh sĩ tử thương dưới vạn đạo công kích, vô số xác chết ngổn ngang trên chiến trường, cháy dữ dội tạo thành biển lửa. Bóng đen di chuyển tới nơi nào thì pháo binh lập tức công kích nơi đó, chẳng mấy chốc Minh Hoa đã bị bao vây bởi biển lửa xung quanh.

Đợt công kích tiếp theo lại bay đến, hỏa lực che trời, không có chỗ nào có thể ẩn núp. Minh Hoa vừa chém giết xung quanh vừa nhìn đến pháo lực che mù cả không trung kia. Lúc chúng cách Minh Hoa năm trượng thì đồng loạt ngừng lại, xoay đầu, phóng ngược về phía lũ pháo binh kia.

“Không ổn...”

“Coi chừng...”

“Chạy mau...”

Bùm! Bùm! Bùm!

A... a...

A... a... a...

Pháo binh bị chính công kích của chúng đánh ngược, thế trận vỡ tan tành, xác chết chất đầy đống, huyết hà tựu trường giang, oán khí ngập trời.

Thiếu nữ với mái tóc trắng đạp lên xương trắng, đứng dưới huyết nguyệt quang như một đóa bỉ ngạn trắng xóa mọc bên quỷ môn quan đỏ rực, như tử thần được phái lên nhân gian câu hồn những sinh linh tội lỗi này.

“Nương nương... Nương nương... Kẻ đó là ai thế...” Quân sư đã thấy được thân ảnh lờ mờ của Minh Hoa, từng sợi lông mao trên người dựng đứng, một sự rét lạnh truyền dọc sống lưng.

“Sao mà ta biết được.” Ma Hậu cắn răng, một mình thiếu nữ này đã tiêu diệt hơn một nửa đoàn binh viễn chinh. Thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều. Bà ta sợ rằng, thiếu nữ này rất có thể... rất có thể là một Thánh Tôn.

Sự xuất hiện của Minh Hoa ở đây hơn tám phần là có kẻ trong Quỷ tộc phản bội, nhưng tại sao một Thánh Tôn như thế này lại không có bất kỳ dị tượng nào.

Bà ta nghiến răng, hai tay niệm chú ngữ: “Thi Quỷ Triều Cường.”

Dưới chú ngữ của Ma Hậu, những xác chết của các binh sĩ đã nằm xuống đột nhiên trỗi dậy dù thân thể có tàn tạ đến mức nào. Kẻ thì mất đầu, kẻ thì mất tay, chân, đến cả những con ma thú đều bị bà ta gọi hồn.

Minh Hoa đứng giữa lũ cương thi, mái tóc trắng nhiễm đỏ máu, nàng nhìn oán khí xung quanh tay của mình. Những sợi xích sâu trong linh hồn nàng bị phá vỡ tầng tầng lớp lớp.

Chưa đủ, vẫn chưa đủ!

Minh Hoa đưa tay lên đầu chỉnh lại chiếc nơ thỏ của mình, chĩa kiếm về phía Ma hậu, vẽ chú ngữ trên không.

Bang!

Chú ngữ bị chém nát, toàn bộ cương thi sụp đổ, Ma Hậu bị thuật pháp phản phệ, nôn ra máu.

Minh Hoa đã phát hiện Ma Hậu, sử dụng Thiên Di bộ pháp tiến về hướng này. Cả đám lính hoảng loạn, phóng loạn xạ ma pháp nhưng Minh Hoa quá nhanh, nàng né hết mọi công kích.

Những binh sĩ trẻ như Ngô Thừa Ân, La Tần hay thái tử lần đầu tiên chứng kiến thế công một người đánh cho cả đoàn binh ma giới tan nát mà sợ hãi, núp phía sau những tiền bối xông pha phía trước.

“Đáng sợ quá...” Ngô Thừa Ân, cháu gái của Ma Hậu sợ hãi núp sau bà ta.

La Tần run rẩy bên cạnh, bọn họ tu luyện ba mươi năm, chỉ là một Thiên Ma nho nhỏ thôi, trong khi đó những tướng lĩnh, binh sĩ chết ngoài kia có kẻ còn là Thượng Ma. Dù sau này có thoát được nhưng thảm cảnh này chắc chắn đã tạo thành tâm ma trong lòng bọn họ.

“Nàng ta tới kìa...”

“Mau thả chúng ra.” Ma Hậu quẹt máu, quát to.

Những binh lính lập tức triển khai những cột Phong Yêu trụ, giải thoát cho những yêu thú khổng lồ bị giam cầm bên trong.

Gào!

Yêu thú thoát ra tàn sát không phân biệt địch ta, những Hắc Long, Đằng Xà, Hỏa Tước, Tà Chu... tung hoành bao nhiêu năm ở ma giới bị bắt được, một khi thả ra chúng phát tiết sự phẫn nộ của mình lên ma binh nhỏ bé.

Bỗng bọn chúng đồng loạt nhìn về Minh Hoa, khí tức xung quanh nàng phát ra mùi hương kích thích linh hồn chúng. Nàng giơ thanh huyết kiếm lên, huyết quang lóe ánh kim.

Rẹt!

Ầm! Ầm!

Một đường kiếm chém đôi hai con Hắc Long, Đằng Xà, cả dãy núi lớn trùng trùng điệp điệp phía sau đó bị kiếm ý của nàng thổi bay.

Hỏa Tước đang ngự không bị những hắc thủ phóng lên từ phía dưới bắt lấy. Linh hồn của nó bị cách tay hấp thụ, hóa thành tảng đá lớn rơi xuống bên dưới.

“Khổng Lồ Hóa.” Nhìn thấy Minh Hoa đã sắp tiếp cận nơi đây, tên tướng lĩnh bên cạnh Ma Hậu sử dụng thuật pháp biến hóa thân thể cao lên trăm trượng. Hắn ta tung ra lôi quyền trời giáng.

Tà Chu sợ hãi phun hắc hỏa kịch độc của mình về phía Minh Hoa.

Vụt!

Một tiếng xé gió, huyết lôi bọc xung quanh huyết kiếm phóng lên xuyên qua thân thể gã tướng lĩnh và con Tà Chu.

“Cái gì...” Tên tướng lĩnh và con nhện cảm nhận được lôi điện lan tỏa toàn thân. Chỉ một giây sau hai thân thể khổng lồ tan vỡ thành vô số cánh hoa máu.

Hắc hỏa phóng ra, thiêu đốt từng cái xác nối với nhau tạo thành biển lửa thiêu chết cả trăm binh sĩ.

Huyết kiếm rơi xuống trước mặt Ma Hậu, Minh Hoa chầm chậm bước ra khỏi biển lửa bao la, khí thế như tử thần hiện thân giữa nhân gian. Sát khí quanh người ập xuống tất cả khiến linh hồn họ dậy sóng, kẻ mạnh co người nội thương, kẻ yếu đột tử.

“Ngươi...” Ma Hậu nhìn thấy dung mạo của Minh Hoa thì kinh ngạc, khuôn mặt giống Ma Đế tới tám phần, còn đôi tử nhãn thì lại giống như những nữ nhi dòng chính của Ngô gia... Như bà ta...

“Ngươi là ai?” Không hiểu sao nhìn Minh Hoa, huyết mạch trong người bà ta rạo rực, sinh ra cỗ cảm giác quen thuộc, cảm giác mà chỉ khi đứng trước U Kình, con trai của bà ta.

Mái tóc trắng dài lướt qua biển thây, đôi tử nhãn mở nhìn Ma Hậu, ký ức của nàng đã không còn lại bao nhiêu nữa, nhưng vô vàng mảnh vỡ vẫn ẩn hiện khung cảnh năm xưa. Khung cảnh về một buổi tối ảm đạm, cái ngày mà nàng và Thiên Tuệ chạy khỏi ma giới này, cái ngày mà tuổi thơ của nàng chấm dứt, cái ngày mà gia đình nàng tan vỡ.

“Ngươi... Là ngươi...” Kẻ đã phá huỷ gia đình của nàng, kẻ đã khiến nàng và Thiên Tuệ rời bỏ cố hương, là kẻ đã giết phụ thân nàng, giết La thúc, giết Tư thúc...

Tất cả bọn họ đều nhìn thiếu nữ trước mắt, không dám thở mạnh. Đột nhiên một tiếng nữ nhân vang lên.

“Minh Hoa, là ngươi sao?” Đó là La Tần, kẻ năm đó vô cùng ghen ghét với Minh Hoa và Thiên Tuệ, đã nhanh chóng nhận ra nàng.

“Minh Hoa? Là quận chúa Minh Hoa?” Ngô Thừa Ân, thái tử, lão quân sư và cả Ma Hậu đều kinh ngạc.

Quận chúa đã bỏ trốn, biệt tăm khỏi ma giới từng ấy năm, lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa thực lực khủng khiếp này là gì chứ, ai cũng rõ ràng năm đó kinh mạch của Minh Hoa đã bị phế rồi cơ mà.

La Tần, Ngô Thừa Ân và những thiếu nữ kia đột nhiên chuyển từ sợ hãi sang ghen ghét, vì cớ gì mà cùng lúc xuất phát, Minh Hoa lại trở nên mạnh như thế này chứ.

Minh Hoa không để ý những ánh mắt đó, sát khí quanh người nàng tăng cao, Ma Hậu cảm thấy linh hồn mình đang bị uy hiếp, bà ta sợ, chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi đến thế. Dù cho đối mặt với Ma Đế, tiên quân năm xưa cũng chưa hề có cảm giác này.

Trong luồng sát khí ấy, bà ta lờ mờ nhìn ra một đôi mắt đỏ hoe như địa ngục ẩn hiện phía trên Minh Hoa, đôi mắt như muốn nuốt chửng tất cả.

“Nếu ta bắt đầu ở đây, thì cũng nên kết thúc ở đây.” Lam kiếm hợp nhất với huyết kiếm lại thành một ma kiếm duy nhất, nó tỏa ra lực lượng chí thượng, một cỗ tang thương từ hồng hoang cổ xưa truyền tới.

Thiên địa dẫn dị tượng, hắc vụ che phủ tầng trời, sóng thần ngoài xa kéo đến, đất đai ảm đạm sinh cơ.

Minh Hoa cắm kiếm thẳng xuống đất, huyết lôi từ thanh kiếm phát ra xé nát đất đai, cả đại lục đang sụp đổ, rơi xuống hố sâu hư vô.

Trên trời, từng đạo sấm sét thần phạt giáng xuống huỷ diệt bao nhiêu mảnh kiến tạo, bầu trời bị sét đánh nát, những vết nứt không gian xuất hiện khắp nơi, ma giới đang bị huỷ diệt.

Trường giang bị sét đánh qua, bị không gian gãy nứt hấp thu toàn bộ. Cả vị diện này lở loét khắp nơi, không gian đổ vỡ.

Thân ảnh của Minh Hoa diễn hóa thành vô số cánh hoa máu, tan biến khỏi nơi đây.

Rầm! Rầm! Rầm!

Không gian vẫn tiếp tục sụp đổ, vực sâu vô định nuốt chửng tất cả xuống bên dưới.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.