Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 257: Tấn công thành Văn Lang (2)

Tiểu thuyết gốc · 1964 chữ

Hắc Vực, là đại lục đen tối ở thế giới này, xung quanh là đại dương bao la với nhiều loài hải yêu mạnh mẽ và nguy hiểm. Chính vì lẽ đó nơi đây là nơi lí tưởng nhất để những tội phạm, những kẻ giết người, những kẻ bị truy nã nguy hiểm nhất cư trú, dần dần thành lập nên Hắc Vực như ngày hôm nay.

Vài ngày trước đại lục này đã kinh qua một trận tà tai lớn nhất lịch sử, thuồng luồng thượng cổ không biết từ nơi nào xuất hiện tàn phá khắp đại lục, phá huỷ hai mươi trên năm mươi mốt thành trì lớn nhỏ. Người chết càng nhiều, tà linh xuất hiện càng nhiều.

Nếu không nhờ cao tầng Hắc Vực tung diệu kế dịch chuyển tà linh thượng cổ đi nơi khác, có lẽ chỉ một tuần sau đó cả Hắc Vực sẽ bị tà linh thôn tính hoàn toàn.

Hiện nay tất cả huyền sư Hắc Vực đang ra sức dọn dẹp dư âm hậu tà tai, có rất nhiều ổ tà tai khắp đại lục này và nơi tà linh tập trung đông nhất là ở khu rừng nơi con thuồng luồng xuất hiện lần đầu. Tà linh ở đây vừa đông vừa mạnh, ở mặt đất, trên không khắp nơi là tử khí của tà linh nên vẫn chưa có đội huyền sư nào dám xuất hiện gần đó.

Vì chưa có ai lại gần nên không ai phát hiện ra dị thường, bọn tà linh đang e dè điều gì đó ở trung tâm khu rừng, lại theo bản năng vừa muốn rời đi vừa muốn ở lại hòng đánh giết thứ đó.

Trung tâm khu rừng này, huyết khí cuồng cuồng che trời lấp đất, mà người gây ra dị tượng này là một thiếu nữ đang thiền định trên nhánh cây lớn. Thiếu nữ đó là Minh Hoa, nàng đã thiền định được hai ngày hai đêm liền tại đây, linh lực trong cơ thể nàng đã cạn khô, chỉ còn là huyết khí dao động.

Thiếu nữ có mái tóc trắng như tuyết, mặc trên người áo khoác đen huyền bí với chiếc nơ đơn thuần cài trên mái tóc. Hai tông màu đối lập, huyền bí và đơn thuần xuất hiện trên người thiếu nữ hài hòa một cách tự nhiên, là vẻ đẹp riêng của chính bản thân nàng.

Huyết khí xung quanh nàng lưu chuyển mạnh mẽ làm Vương Miện đỏ thẫm trên trán dần nứt ra. Trong thiền định phải tĩnh tâm nhưng đôi mi của Minh Hoa cứ rung rung nhíu lại.

“Vì sao các kết quả này đều trùng lặp như thế?” Kỳ quái. Âm thanh trong không gian tinh thần vang vọng.

Trước mặt nàng là một đại trận khổng lồ với những con số trôi nổi, chúng tăng lên rồi lại giảm xuống như một vòng lặp vô tận. Ánh mắt nàng nhìn về đại trận tĩnh lặng như mặt hồ không có chút gợn sóng, thậm chí những cảm xúc nhàn nhạt ít ỏi trước kia đều tan biến. Nếu Thiên Tuệ lẫn Chí Trung có mặt lúc này cũng rất khó nói liệu người trước mắt có phải là Minh Hoa mà bọn họ từng biết.

Minh Hoa đứng trước đại trận, nàng liên tục chạm rồi xóa đi những hoạt ảnh trên đó, sự khó hiểu trong mắt càng ngày càng lớn. Nàng lẩm bẩm: “Mọi số liệu đều cho thấy ta sẽ luôn luân hồi trở về thiên hà này...”

Nàng chống cằm suy tư: “Quy Nguyên, rốt cuộc thì ngài đang âm mưu điều gì?” Trong một thoáng đó, một đoạn ký ức mơ hồ lại hiện lên trong tâm trí nàng. Có lẽ nơi đây nắm giữ câu trả lời.

Một luồng khí ẩn tàng quanh cơ thể bên ngoài của Minh Hoa xuất ra, thông qua những chú ngữ cỡ xưa, thần thức của nàng đã ở một khoảng không xa lạ, không thuộc về bất cứ nơi nào trong thiên địa này.

Một mình Minh Hoa đứng giữa khoảng không vô định, một cái chỉ tay của nàng thôi diễn đại trận. Nàng lớn tiếng gọi: “Thiên địa nơi đây, nếu vẫn còn linh, lập tức hiện ra cho ta.”

Âm thanh uy nghiêm vang vọng toàn bộ không gian, một giây sau đó, mảnh không gian trước mắt nàng vỡ ra, một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện, có ngước lên thế nào cũng không thấy đỉnh đầu.

“Ra mắt Linh Giới Chủ Thần tôn kính.” Âm thanh già nua phát ra từ cái miệng lớn vang vọng khắp khoảng không này.

“Trả lời ta, làm thế nào ta lại chuyển sinh ở nơi này, vì sao lại là tầng thiên hà này mà không phải nơi khác?” Minh Hoa nhìn thẳng vào khuôn mặt khổng lồ ấy mà hỏi.

Vạn vật đều có linh, từ thuở sơ khai khi mọi thứ hình thành, đây là quy luật bất biến, dù có là thiên địa tưởng chừng vô tri kia... đều có ý thức của chính mình. Có thể nói từ đầu, bọn họ đã chứng kiến hết thảy mọi thứ, từ lúc thành hình cho đến nay.

Địa linh sau vài giây trầm tư thì cất lời: “Thứ lỗi cho ta vì không thể trả lời. Ta chỉ có thể nói rằng ta biết ngài, biết ngài trước cả khi ngài trở thành Chủ Thần chí tôn.”

Âm thanh địa linh vừa dứt thì bóng tối bao trùm trước mắt, đôi tử nhãn xuất hiện trong đêm xuyên thấu qua toàn bộ địa linh. Minh Hoa đang sử dụng Soát Hồn để thăm dò ký ức của nó, tuy nhiên chưa tới một giây sau mọi thứ đều dừng lại.

“Là thần lực hộ linh của Quy Nguyên...” Minh Hoa lẩm bẩm. Vì có thứ này gia trì làm nàng không thể thăm dò ký ức của địa linh.

Địa linh bị thăm dò sẽ phẫn nộ mà giáng thiên kiếp, nhưng người trước mặt nó là Linh Giới Chủ Thần, là vạn linh chi chủ, nó chỉ nhìn Minh Hoa chăm chăm, còn Minh Hoa thì lại để mắt vào khoảng không vô định kia, như suy tư gì đó. Sau một lúc thì nàng thở dài, nói: “Từ khi có ý thức ta đã biết mình là một linh không hoàn chỉnh, cho tới khi tỉ ấy đến...”

“Thế nhưng không phải, ta thật sự có nguồn gốc.” Ánh mắt tĩnh lặng bỗng gợn chút sóng nhỏ, rất nhanh liền tan đi.

Khuôn mặt khổng lồ của địa linh đang mờ dần, trước lúc biến mất nó để lại một lời: “Linh Giới Chủ Thần, Quy Nguyên không ở phe đối lập với ngài...”

Không gian vô định sụp đổ, địa linh cũng biến mất nhưng lời nói cuối cùng của nó vẫn vọng bên tai Minh Hoa.

Thần thức của nàng trở lại thiên địa, khiến cho lũ tà linh bay lượn xung quanh sợ hãi tản đi. Thần thức trở về cơ thể đang nhập thiền, Minh Hoa lại đứng trước đại trận mà không ngừng suy nghĩ.

Ánh mắt nàng không hề dấy lên bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lẩm bẩm: “Không ở phe đối lập sao...”

Bỗng nhiên đại trận xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ, bọn chúng đi qua làm biến mất những con số đang lơ lửng, điều này đã thu hút sự chú ý của Minh Hoa, khí tức quanh người nàng trở nên lạnh đi.

“Ha ha ha, thời khắc của ta đã gần kề, lại vinh hạnh được nhiều kẻ đến đưa tiễn thế này...”

Tiếng cười lạnh lẽo vọng khắp không gian ý thức. Thần thức của Minh Hoa cùng pháp trận thôi diễn biến mất.

Hưng Nam, phụ cận thành Văn Lang, khói lửa chiến tranh nhấn chìm nhà cửa, làng mạc. Các binh sĩ Hưng Nam đang chiến đấu chống lại đạo quân trăm vạn nhân thủ từ Hoa Điêu. Nếu không có những huyền sư được Bạch gia âm thầm đào tạo có lẽ bọn chúng đã sang phẳng thành Văn Lang một canh giờ trước.

“Giết chúng...”

“Đánh đuổi lũ người Hoa...”

“Hoa tộc cút khỏi đất chúng ta...”

“Ta phải trả thù cho huynh đệ...”

Bùm! Bùm!

Các đạo công kích nguyên tố hỗn loạn, không khí hỗn loạn, con người cũng hỗn loạn. Mùi máu, mùi nhiệt huyết, mùi sợ hãi, tuyệt vọng... dư vị của chiến tranh bắt đầu xâm nhập vào thành Văn Lang...

“Đội hai hãy lo liệu các hỏa sư cánh trái của chúng...” Một giọng nói thiếu niên đang chỉ huy dòng người. Đó là Bạch Văn Khiêm, con trai của tam trưởng lão Bạch gia.

“Đội một, đội ba hãy ngăn chặn cơn cuồng phong tiến vào...”

Mặc dù lần đầu cầm quân nhưng Bạch Văn Khiêm lại làm rất tốt, điều hướng binh sĩ vừa đánh vừa lui. Tương lai rất có thể sẽ giống như phụ thân hắn, là một quân sư lỗi lạc.

“Mọi người, coi chừng...”

Bỗng một ngọn hỏa diễm khổng lồ đánh thẳng về phía này. Bạch Văn Khiêm vội vàng quát lớn: “Các thủy sư, mau nghiên đón.”

Dưới hiệu lệnh của Bạch Văn Khiêm, các huyền sư thủy tu đồng loạt phóng thích thủy lưu của bản thân, đối kháng với đạo hỏa diễm khổng lồ kia.

Ầm ầm...

Hai đạo công kích nguyên tố tương khắc tương sát va chạm, triệt tiêu nhau. Một giây thoáng qua thì tan đi, tạo thành màn sương mờ nhạt. Bạch Văn Khiêm nhìn thấy thì kinh hãi, thầm hô: “Không ổn, trúng kế rồi.”

Keng! Keng! Tiếng binh khí va chạm trong sương mù...

“A...”

“Địch tấn công phía này...”

“Không, là phía này mới phải...”

“...”

Sương mù xuất hiện làm cho thế thủ của bọn họ bị rối loạn. Bạch Văn Khiêm lớn tiếng quát: “Các huyền sư phong tu, mau chóng xua tan sương mù.”

Hàng trăm phong kỹ phóng ra thổi bay đám sương mù đi, thế nhưng đón chờ bọn họ là các đạo hỏa, thủy, lôi phong phóng thẳng về phía này, chính xác hơn là nhằm vào Bạch Văn Khiêm.

Bùm! Bùm! Bùm!

Một trận nổ lớn phá tan nơi chỉ huy, cả người Bạch Văn Khiêm chảy đầy máu té ngã xuống đất. Ý thức hắn mơ hồ, không nhìn rõ được bóng đen trước mắt là ai.

Vân Giai Kỳ xuất hiện trước mặt Bạch Văn Khiêm, với khí thế bễ nghễ thiên hạ, sát phạt tàn nhẫn. Nàng ta khoanh tay, nhếch môi khinh thường: “Hóa ra con chuột điều binh ở đây là ngươi, 'người bạn cũ' ở Tứ Quốc Tranh Bá.”

Một hai giây sau Bạch Văn Khiêm mới tỉnh táo trở lại, hắn khổng để ý đến thương tích của mình, nghiến răng nhìn Vân Giai Kỳ cao cao tại thượng trước mắt, gằng từng chữ: “Vân – Giai – Kỳ...”

“Đừng lo, ta không để bụng mấy vết thương mà ngươi đã gây cho ta trên không vực Đại Thanh đâu. Nhưng thú sủng của ta lại bị các ngươi giết...” Vân Giai Kỳ dừng lại một chút, sờ cằm, nhìn Bạch Văn Khiêm bằng ánh mắt tăm tối, nói tiếp: “Cho nên là... Hãy trở thành sủng vật của ta đi...”

Ánh mắt Bạch Văn Khiêm mở to, đầy kinh ngạc xen lẫn cảm giác sợ hãi khi nhìn đến Vân Giai Kỳ.

Có một luồng diện chạy dọc sống lưng, một cảm giác không hề tốt lành báo cho hắn biết, kẻ trước mắt này không phải là nhân loại.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.