Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 259: Quân chủ xuất trận (1)

Tiểu thuyết gốc · 2155 chữ

Vân Giai Kỳ bị các trưởng lão Bạch gia khóa cứng thân thể bên ngoài lẫn ý thức bên trong. Một năng lượng truyền từ những sợi xích vào thân thể nàng ta, loại năng lượng tiêu trừ này lại có thể đẩy lui tà lực trong người, khiến nó dần yếu lại.

Bỗng dưng một con mắt đỏ tươi mở ra ngay giữa trán Vân Giai Kỳ!

Răng rắc! Răng rắc!

Lực lượng bên trong nàng ta đột nhiên tăng mạnh, phá huỷ những sợi xích trói buộc mình, tà lực bạo phát huỷ đi mười lá bùa kia.

“Không thể nào, nàng ta...”

“Phá được nó rồi...”

“Tập trung tinh thần...”

“...”

Khuôn mặt của các trưởng lão trở nên âm trầm, ai cũng căng cứng cơ thể. Thứ nàng ta phá huỷ không phải là đồ vật bình thường, mà là do gia tổ năm đó luyện chế, được gia truyền cho đến nay. Từ đó tới giờ, chưa một con quỷ nào có thể thoát khỏi nó, dù là cấp bậc Hóa Liên.

“Hoan hô, quân hậu thoát được rồi.”

“Ha ha, lũ Hưng Nam dám giam cầm quân hậu chúng ta, chuẩn bị lĩnh lửa giận của người đi.”

“Tu vi của ta đã trở lại rồi...”

“Ta cũng thế...”

“Ha ha ha...”

“...”

Sau khi Vân Giai Kỳ thoát ra, khả năng áp chế tu vi của đại trận hộ quốc bị giải trừ khỏi đoàn binh Hoa Điêu, bọn họ đồng loạt lấy lại tu vi nguyên bản của mình. Thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì một sự việc kinh khủng xảy ra sau đó...

“A, có gì đó đang hút lấy ta...”

“Ta cảm thấy mình sắp chết...”

“Khó thở quá...”

“Ai đó, cứu tôi với...”

“...”

Gần năm trăm vạn binh sĩ Hoa Điêu có biểu hiện kỳ lạ, ai nấy đều tỏ ra đau đớn cực hạn, huyền khí trong cơ thể họ phân tán loạn xạ, xung quanh thân thể phát ra hắc khí mờ nhạt.

“Bọn họ...” Thất trưởng lão kinh ngạc nhìn.

“Đang bị thứ ô uế xâm thực...” Tam trưởng lão tiếp lời.

Bỗng một trưởng lão khụy xuống, tay ôm ngực, rên rỉ: “Mọi người, ta đau quá...” Sau đó các trưởng lão khác cũng bắt đầu thấy toàn thân đau nhức, cơn đau nhức này không phải dùng huyền lực là có thể trấn áp được, nó như là tới từ phía sâu trong linh hồn.

Những binh sĩ Hưng Nam cũng không tránh khỏi tình trạng tương tự.

“Đau quá...” Thất gia, tam gia cũng bắt đầu thấy đau. Tam trưởng lão nhìn về phía Vân Giai Kỳ, nói: “Giết nàng ta...” Lão chắc chắn rằng cơn đau này là từ Vân Giai Kỳ, chỉ cần giết nàng ta thì nó cũng chấm dứt.

Bỗng đại trận hộ quốc bên dưới lóe lên lục quang, chỉ trong chớp mắt nhóm trưởng lão Bạch gia và người dân Hưng Nam đã bình ổn lại bên trong mình, còn năm trăm vạn quân Hoa Điêu thì biểu hiện ngày càng nặng hơn, da thịt cũng trở nên tím tái.

Không khí ngoài thành Văn Lang trở nên quỷ dị, cám giác như quỷ môn quan từ từ mở ra khiến người ta sởn gai ốc, ớn lạnh, một cảm giác chết chóc thuần túy.

Các trưởng lão và binh sĩ Hưng Nam cảnh giác lùi xa, trước mặt bọn họ, năm trăm vạn quân Hoa Điêu trở nên vặn vẹo, ai cũng phát ra khí tức âm tà u minh.

“Cảm giác này...”

“Không sai được...”

“Là tà linh...” Tam trưởng lão lạnh giọng...

Tam nhãn đỏ tươi của Vân Giai Kỳ dần đen không thấy đáy, âm tà quỷ dị, không có chút cảm xúc, hơi ấm sự sống. Gần năm trăm vạn binh sĩ Hoa Điêu phát ra tà khí mãnh liệt, điên cuồng đói khát sinh mệnh, Vân Giai Kỳ cũng hấp thu lấy tà khí tỏa ra từ bọn họ, uy áp từ lực lượng ngày càng mạnh mẽ.

“Chưa đủ... Chưa đủ... Muốn thêm nữa...” Âm thanh người không ra người, quỷ không ra quỷ phát ra từ miệng Vân Giai Kỳ.

“A...” Gần năm trăm vạn binh sĩ kia bị rút khô, dần hóa thành hắc vụ nhỏ bị Vân Giai Kỳ hấp thu. Tà khí càng trở nên âm độc, mái tóc đen dài của nàng ta hóa đỏ, là màu của máu, tử vong, chết chóc.

“Ác... Ác ma...” Nhìn thấy cảnh tượng này, người vốn bình tĩnh như tam trưởng lão cũng không bình tâm nổi. Lão quát lớn: “Tất cả nghe lệnh, toàn lực tấn công nàng ta...”

Vài binh sĩ sợ hãi không dám chứng kiến, ói mửa ra, những binh sĩ can đảm nhất nghe lệnh tam gia bắt đầu phóng thích công kích.

Vù... ù... ù...

Hỏa diễm, thủy lưu, lôi kích, phong nhận... Hơn vạn đạo nguyên tố đánh về phía Vân Giai Kỳ. Ánh mắt nàng ta đỏ tươi, vô cảm, giơ tay quét ngang không trung. Chỉ với một cái vung tay, toàn bộ công kích của bọn họ bị đánh tan.

“Hơn vạn công kích... Đều bị đánh bật...” Thất trưởng lão và những huyền sư kia đều trợn mắt kinh ngạc, không tin vào mắt mình.

“Nàng ta... Mạnh quá...” Bọn họ lại lùi ra xa hơn, cảnh giác nhiều hơn, lo sợ nhiều hơn.

Vẻ mặt của tam trưởng lão trở nên trầm trọng, nói: “Ta không còn nhìn thấy tu vi của nàng ta nữa, nhưng ta chắc chắn một điều... Có lẽ Thiên Ngân đại lục này, nàng ta đã chẳng còn đối thủ nữa rồi.”

Một loại cảm giác bị áp chế tuyệt đối khi đối mặt với chân cường giả, so với Hoa Điêu quân chủ và thú nhân mà tam trưởng lão đối mặt rạng sáng, thì Vân Giai Kỳ trước mắt mạnh hơn rất nhiều.

Các huyền sư có mặt tại đây đều có một loại trực giác mơ hồ, rằng tử kỳ của bọn họ là hôm nay, dù tất cả cùng xông lên cũng không có cơ hội nào để đánh với nàng ta.

Bát trưởng lão Bạch gia cắn chặt răng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì đưa ra quyết định. Ông đặt hai tay lên thi ấn, miệng đọc chú ngữ: “Cự Nhân Hoán Thể!”

Trước sự chứng kiến của bao người, cơ thể ông lớn lên gần năm trượng, ông xông về phía Vân Giai Kỳ, quát một tiếng đánh tan bầu không khí trầm trọng này: “Mọi người nhanh chạy đi, lão phu cầm chân ả...”

“Lão bát, ra khỏi đó...” Tam trưởng lão vội vàng quát...

“Bát ca...”

“...”

“Cự Lôi Quyền.” Bát trưởng lão Bạch gia sử dụng quyền tựa nghìn cân mang theo lôi điện, giáng vào người Vân Giai Kỳ nhỏ bé phía dưới.

Vân Giai Kỳ giơ ngón tay trái ra chặn đứng quyền pháp của bát gia, tay phải tung một chưởng về phía tim ông, cách không đả kích.

Bát trưởng lão bị đánh bật ra, cơ thể to lớn suýt chút đổ xuống lấy lại thăng bằng trong giây lát. Thế nhưng...

“A... Đau quá...” Bát trưởng lão hai tay ôm lấy ngực trái, đau đớn rên rỉ. Chưa tới một giây, những vết nứt từ ngực lan ra khắp cơ thể ông, cả cơ thể to lớn, sừng sững trước mắt tất cả bỗng chốc hóa thành vô số cánh hoa máu, tan biến vào hư vô.

“Bát... Bát ca...” Thất trưởng lão hét lên một tiếng thê lương...

“Bát ca...” Các trưởng lão đều không tin vào mắt mình, gào lên thất thanh.

Những huyền sư kia càng thêm khủng hoảng, một Tử Liên hùng bá một phương cứ như thế bỏ mạng...

“Bát đệ...” Bị mất mát, phẫn hận che mờ lí trí, nhị gia, lục gia, tam gia ba người không khống chế nổi mình, cơ thể vô thức xông về phía Vân Giai Kỳ, phát tiết: “Ác ma... Lão phu giết ngươi...”

Bọn họ điều động toàn bộ huyền khí trong cơ thể vào một đòn, công kích Vân Giai Kỳ. Trong khi đó, nàng ta nhìn ngón tay mình rồi lại nhìn những cánh hoa bay kia, đột nhiên nở một nụ cười đắc ý: “Là cảm giác này... Sinh tử của kẻ khác chỉ trong một niệm của bản thân... Chính là cảm giác này, ha ha ha ha...”

Cảm giác vô địch thiên hạ, duy ngã độc tôn đang tràng ngập ý thức của Vân Giai Kỳ. Chỉ động một niệm, cả ba vị trưởng lão Bạch gia dễ dàng bị hất văng đi.

Ngay sau đó, những sợi tóc đỏ của nàng ta bắn ra tứ phương, siếc chặt lấy toàn bộ binh sĩ Hưng Nam trước mắt.

“Ặc, khó thở quá...”

“Mọi người, mau dùng lực...”

“Không ổn rồi, không phá được thứ này...”

“...”

Bọn họ dùng bao nhiêu công kích, giãy dụa đến mấy cũng không thể cắt được những sợi tóc đỏ này, nó còn cứng hơn cả binh khí, quặng thiết. Sinh mệnh lực của tất cả đang dần bị nàng ta hút lấy.

“Ha ha, các ngươi sẽ được vinh hạnh trở thành một phần sức mạnh của ta...” Vân Giai Kỳ cười lên một cách ghê rợn. Dung nhan tuyệt mĩ của nàng ta lúc này rơi vào mắt bọn họ chẳng khác nào ác quỷ, tiếng cười cũng như thanh âm địa ngục.

“Khốn nạn, ta không thể tự bạo...” Thất trưởng lão kêu lên một tiếng, cũng như đa số người, bà ôm tâm lí tự bạo, không để Vân Giai Kỳ đạt được mục đích nhưng dường như không thể, sợi tóc đỏ này lại có khả năng giam cầm huyền lực, chế trụ không cho bọn họ tự bạo.

Một sự tuyệt vọng, bất lực bao trùm lên tất cả. Bọn họ vô lực, như cá nằm trên thớt chờ đợi tử vong, chứng kiến cái chết trước mắt của bản thân, loại cảm giác này, thật tàn nhẫn. Có người bỏ cuộc, để mặc sinh mệnh lụi tàn, có người vững tin, vùng vẫy thoát khỏi quỷ môn... Bi ai, nhân lực hữu hạn, dù họ có lựa chọn đấu tranh hay buông xui thì chỉ có một kết cục...

Bỗng không trung lóe kim quang, một đạo khí lưu từ trời cao đánh xuống cắt đứt tất cả sợi tóc đỏ. Ngay sau đó, một thân ảnh từ trên không hạ xuống. Nhìn thấy bóng hình ấy, tâm tình của hơn vạn người ở đây dịu đi, người ấy như núi dựa vững chắc khiến tất cả buông bỏ cảm giác phòng bị.

“Quân chủ...” Thất trưởng lão hô lên một tiếng, âm thanh của bà quá đỗi vui mừng, nước mắt không tự chủ chảy ra.

“Tốt quá rồi, ngài ấy đã trở lại...”

“Mọi người nhìn kìa...”

“Đó là...”

“Là quân chủ của chúng ta...”

“Hoan hô, quân chủ đã xuất trận rồi...”

“...”

Từng tiếng hò reo vang vọng khắp thành Văn Lang. Quốc Hưng quân chủ, là đệ nhất cường giả đương thời, là chỗ dựa tinh thần nghìn năm qua của Hưng Nam, vào lúc con dân ngài tuyệt vọng nhất, ngài đã xuất trận.

Ông vẫn cứng cỏi, uy nghiêm, thế nhưng những huyền sư cao cấp đều có thể cảm nhận được ông đã thay đổi, nơi ông phát ra khí tức phiêu dật xuất trần, thanh tao nhã nhặn làm cho tất cả có cảm giác an tâm, cảm giác mình được bảo vệ, che chở. Trong mắt bọn họ lúc này, Quốc Hưng quân chủ là cây đại thụ che trời chống đất.

Quốc Hưng quân chủ nhìn những cánh hoa bay kia, trong ánh mắt xẹt qua tia đau lòng cùng tự trách. Đau lòng vì cái chết của bát trưởng lão, tự trách bản thân mình đến quá trễ.

“Yêu nữ, có ta ở đây, đừng hòng động vào con dân của ta...” Quốc Hưng quân chủ tỏa ra tiên lực mạnh mẽ, bức lui không khí tuyệt vọng từ Vân Giai Kỳ.

Khuôn mặt của Vân Giai Kỳ trầm xuống, nàng ta có thể cảm nhận lực lượng trong người qh quân chủ, loại lực lượng này khác xa huyền sư. Nàng ta cảm thấy sự đối địch từ nó, cảm thấy uy hiếp mạnh mẽ.

“Phải giết ông ta!” Trong đầu nàng ta cứ liên tục vang lên âm thanh này.

Ánh mắt của qh quân chủ phát ra bạch quang, trong thoáng chốc, cả hai người đồng thời biến mất, như thể chưa từng xuất hiện tại thành Văn Lang này.

“Vừa rồi là...” Thất trưởng lão không che giấu kinh ngạc...

Tam trưởng lão gật đầu, nói: “Lĩnh Vực...”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.