Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 260: Quân chủ xuất trận (2)

Tiểu thuyết gốc · 2065 chữ

Lôi quang chớp nhoáng không trung, từng đạo sấm chớp đánh xuống tạo nên những tiếng nổ giòn tan. Vân Giai Kỳ đằng không phi hành, phía trên nàng ta là sấm chớp, ở bên dưới cũng là sấm chớp.

Ầm! Ầm!

Ánh mắt nàng trở nên tỉnh táo, dường như lúc bị kéo vào nơi này nàng ta mới lấy lại được ý thức của bản thân và quyền làm chủ thân thể. Tuy nhiên ký ức về việc nàng ta đem năm trăm vạn binh sĩ Hoa Điêu ra hiến tế cùng những sự việc sau đó thì không có.

“Nơi này là nơi quỷ quái gì thế?” Nàng ta nhìn xung quanh. Ngoài lôi quang chiếu sáng ra thì cả không gian này là một mảng tối đen vô tận.

“419, ngươi có ở đó không?” Vân Giai Kỳ dùng thần thức đi vào không gian tinh thần hỏi. Thế nhưng đáp lại chỉ là một sự yên ắng tịch mịch. Màn hình lớn trong không gian tinh thần đã không còn nữa, chỉ còn lại thân ảnh của con thuồng luồng.

Vòng tròn ma pháp giam cầm nó đã xuất hiện vài vết nứt, hơi thở của nó cũng phần nào mạnh hơn. Thế nhưng có một bức tường vô hình ngăn cách nó khỏi ý thức của Vân Giai Kỳ, nhờ bức tường này mà Vân Giai Kỳ tỉnh táo trở lại.

Đột nhiên nàng ta cảm nhận một tia sát ý, tà khí quấn thân tự động phòng thủ.

Một bóng đen lóe lên lôi quang, tấn công vào bên phải Vân Giai Kỳ.

Ầm!

Xẹt! Xẹt!

Hài luồng sức mạnh va chạm nhau, dư chấn vọng cả không trung. Tà lực hộ thân của nàng ta còn vương chút tia điện.

Vân Giai Kỳ liếc mắt sang bóng đen kia. Lúc này cả thân thể của Quốc Hưng quân chủ được lôi điện bao phủ. Đặc tính của lôi điện cực kỳ khắc chế đối với những sinh vật âm tà, sự kiêng dè của Vân Giai Kỳ không phải là một thân tu vi của Quốc Hưng quân chủ mà tới từ lôi nguyên tố này.

“Thật không ngờ sau khi chuyển từ huyền khí sang linh khí lại có bổ trợ cực lớn đối với ta như thế. Trước kia mỗi khi ta dùng Lôi Đình Nhập Thể đều có một loại áp lực không rõ nguyên nhân nhưng khi sử dụng linh khí điều động thì đã không còn nữa.” Quốc Hưng quân chủ nghỉ. Không chỉ thế, tâm trí của ông hiện tại rất thoải mái, loại khao khát điên cuồng chiến đấu kia cũng vơ đi phần nào, trở nên thanh bình hơn.

Ngoài ra ông còn lĩnh ngộ được lôi Lĩnh Vực thuộc về bản thân mình. Trước kia chỉ thông qua các bí tịch mà biết về Lĩnh Vực, thứ đã bị chôn vùi khỏi lịch sử, nay được tận mắt thấy, tận tay thi triển quả là một cảm giác thú vị.

“Ta có thể cảm nhận rõ ràng từng đạo lôi điện trong này, cảm giác như ta có thể tùy ý điều khiển chúng.” Vừa nghĩ thoáng qua, ông lập tức động niệm. Một niệm vừa xuất ra khiến đạo lôi điện trên đầu Vân Giai Kỳ đánh thẳng xuống.

Ầm!

Lại một lần nữa tà lực hộ thân của nàng ta chặn được lôi kích của Quốc Hưng quân chủ. Thế nhưng trên trán của nàng ta rỉ ra một giọt máu. Vân Giai Kỳ đã bị đánh trúng.

“Oanh Thiên Lôi – Vạn Kích Chú Mục.”

Theo ý niệm của Quốc Hưng quân chủ, từng đạo lôi điện từ trên không ầm ầm đánh xuống người Vân Giai Kỳ, lôi điện phía dưới đánh lên. Xung quanh Vân Giai Kỳ tỏa ra huyết vụ không ngừng bị lôi điện tứ phương công kích.

Ầm... ầm... ầm...

Đoàng... đoàng...

Quốc Hưng quân chủ đứng ở ngoài quan chiến, ông có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang bị hao mòn với tốc độ rất nhanh, khả năng cao là do ảnh hưởng từ việc duy trì Lĩnh Vực.

“Nàng ta vẫn chưa chết.” Quốc Hưng quân chủ có thể cảm nhận sự hiện diện sinh mệnh trong huyết vụ kia. “Hừ, có lẽ là do khả năng hồi phục chết tiệt của con thuồng luồng kia. Nếu như thế ta không thể lãng phí linh lực hơn nữa, phải thử một kích toàn lực thôi.”

Tràng lôi kích đã dừng lại, thân ảnh tàn tạ của Vân Giai Kỳ từ từ hiện ra. Nàng ta bị lôi điện đánh nát cả tứ chi, một nửa bên mặt. Vết thương đau đớn cùng cực, nàng ta nhìn Quốc Hưng quân chủ bằng ánh mắt phẫn nộ của dã thú.

“Lão già chết tiệt, ta sẽ khiến lão sống không bằng chết.” Tà khí lưu chuyển xung quanh, tái tạo lại thân thể của nàng ta, tà lực phát ra khiến Quốc Hưng quân chủ cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Những sợi tóc đỏ lóe lên ánh kim sắc bén, vươn dài ra như muốn nuốt trọn cả không gian Lĩnh Vực.

“Hừ, vừa đúng ý ta... Lôi Đình Nhập Thể, Lôi Thể Tôi Cốt” Linh lực trong cơ thể Quốc Hưng quân chủ được đẩy lên cao, toàn thân ông được bao bọc bởi lôi điện, từng đoạn xương trong người như có luồng điện chạy qua, từng cơ bắp căng cứng, mạch máu nổi lên. Ngoài ra trong cơ thể ông lúc này còn có vài tia linh lực màu vàng di động.

Kết hợp với lôi Lĩnh Vực, ông cảm thấy hai chiêu thức này của mình như được cường hóa mạnh hơn, thực lực so với trước kia vượt xa hoàn toàn, xem ra có thể chiến một phen với con thuồng luồng kia.

Ầm!

Hai luồng lực đạo va chạm, triệt tiêu nhau. Dư chấn của huyết khí và lôi điện lan ra khắp không gian Lĩnh Vực này, khiến cả Lĩnh Vực gần như sụp đổ.

Tại một nơi hẻo lánh của thành Văn Lang, nơi thập phần bí mật nhất Hưng Nam, là nơi đặt mật thất của Bạch gia, lưu truyền từ đời gia tổ của bọn họ cho đến nay.

Sau cánh cổng lớn bảo vệ bí mật bên trong, một sinh vật nhầy nhụa đã thành công thâm nhập vào bên trong, nó phát ra một sóng âm vô hình gần hai ngày nay rồi, cho đến lúc này nó đã bắt được tín hiệu gì đó.

Nương theo tín hiệu đó, nó dùng thủ pháp đặc thù phá vỡ cấu trúc không gian, xuyên vào bên trong. Trong không gian đó là một cánh đồng bạt ngàn, trời xanh mây trắng. Giữa cánh đồng, một khối băng lạnh lẽo yên vị, bên trong khối băng là một hỏa tước khổng lồ đang ngủ say.

Chất nhầy nhụa kia có thể nhìn thấy từng vệt đen đang từ từ bị bức ra khỏi cơ thể hỏa tước lớn. Chất nhầy nhụa đột nhiên há cái miệng lớn, tập trung toàn bộ lực lượng tạo thành hắc cầu, hướng về hỏa tước kia để phát động công kích.

Vụt!

Bỗng một lông chim đỏ rực phóng xuyên qua mi tâm chất nhầy nhụa, chấm dứt sinh mệnh của sinh vật kỳ lạ.

Bang!

Ngay sau đó, khối băng bị một lực đạo phá vỡ thành trăm mảnh, một ngọn lửa lớn bên trong thoát ra, đứng trên nơi sinh vật vừa chết đi, diễn hóa thành một bóng người.

Một người phụ nữ với mái tóc dài mang màu sắc tựa như cánh đồng lúa vàng kia, khí chất năm tháng dày dặn, uy nghiêm được ánh mắt xuyên thấu vạn vật phác họa ra. Chỉ với một ánh nhìn, thật sự có thể khiến sinh linh không nhịn được mà phục tùng, mà hãm sâu vào trong đó.

“Hờ, ta có thể cảm nhận có hai luồng sức mạnh đang đối đầu nhau ở gần đây. Một tên mang linh lực của tiểu tử Bạch Trung Quân và...” Ánh mắt bà mở to vì cảm thấy sự quen thuộc với lực lượng kia, không nhịn được nói: “Tà lực của Chúa Quỷ...”

“Không được, tiểu tử đó sẽ bị giết mất...”

Vừa dứt lời, bà hóa thành Chu Tước rực lửa, thiêu đốt cả không gian cánh đồng này, hướng về một phương, xé rách không gian mà phi thân đi.

Chu Tước đã bỏ qua chất nhầy chết trên đất kia, ngay khi bà đi làm cả không gian sụp đổ, thế nhưng nó vẫn ở đó, hơn nữa còn diễn hóa thành ấn chú kỳ lạ.

Trong Lĩnh Vực của Quốc Hưng quân chủ lúc này xảy ra một vụ nổ năng lượng lớn do hai luồng sức mạnh va chạm. Không gian tăm tối mất đi lôi điện, xuất hiện vài vết nứt.

Quốc Hưng quân chủ lơ lửng giữa không gian, đấm tay phải truyền tới một cảm giác tê dại. Thế nhưng ông không quan tâm tới thương tổn này mà nhìn về phía vgk, nơi đó chỉ còn là tà khí tán loạn, thậm chí sinh mệnh lực cũng không còn.

“Phù! Ta đã dùng sạch linh lực vàng kia vào đòn vừa rồi, vừa hên là đủ uy lực để giết ma nữ.” Linh lực vàng, đúng hơn là tiên lực còn sót lại từ truyền thừa của Bạch Trung Quân, đã được Quốc Hưng quân chủ sử dụng toàn bộ vào đòn tấn công vừa rồi.

“Không đúng, cảm giác này...” Bỗng ông cảm thấy sinh mệnh bị tử vong uy hiếp, mà cảm giác này tới từ tà khí trước mặt. Tà khí tán loạn kia đang ngưng tụ thành chú ngữ gì đó...

Di Hình Hoán Ảnh!

Không gian Lĩnh Vực của Quốc Hưng quân chủ sụp đổ vì thiếu linh lực duy trì, ngay giây phút đó, ông và Chu Tước ở bên ngoài đã hoán đổi vị trí của nhau. Ngay giây phút đó, chú ngữ tại mật thất Bạch gia lóe sáng, kết hợp với chú ngữ phía trước tạo thành chú pháp hoàn chỉnh, dịch chuyển cả Chu Tước khổng lồ tới không gian vô định.

Chu Tước vẫn chưa nhận ra điều bất thường, bà vẫn tưởng rằng mình cưỡng ép xông vào Lĩnh Vực của Quốc Hưng quân chủ nên lực chú ý đều tập trung lên luồng tà lực tàn dư kia.

“Bản Mệnh Thiên Tước – Mạn Thiên Hỏa Vũ.”

Chu Tước hiến tế một nửa sinh mệnh, sử dụng ngọn lửa mạnh nhất của mình thiêu cháy tà lực tàn dư kia đến tận cùng. Hỏa diễm tuyệt mĩ bùng phát, uy lực này đủ sức quét tan toàn bộ Thiên ngân đại lục. Tà lực hình thành từ năm trăm vạn binh sĩ Hoa Điêu đã bị bà thiêu rụi toàn bộ.

Chu Tước thở phù nhẹ nhõm. Lúc bà thấy được thiên cơ được thôi diễn của Bạch Hổ thì thấy được hình ảnh Chúa Quỷ Xương Cuồng mơ hồ xuất hiện. Vì thế bà không tiếc trả đại giá để tiêu diệt sự trùng sinh của hắn.

Ngay sau đó Chu Tước liền rùng mình, bà không hề biết rằng từ lúc nào mình lại ở trong không gian vô định này, cũng không biết tại sao mình có thể tới đây.

“Đây là nơi nào?” Một dự cảm không lành lóe lên trong tâm trí bà.

Bỗng nhiên cả cơ thể bà bị lực lượng nào đó nghiền nát. Tốc độ nhanh đến mức giây phút tử vong cận kề bà cũng không hề có lời trăn trối.

“Hà, không phải là Chủ Thần, sao có thể nhìn thấy tương lai. Thôi Diễn Thiên Cơ thuật cũng chỉ là một loại phỏng đoán mà thôi.” Âm thanh vang lên từ trong không gian.

Một cái đầu to bằng cả cơ thể Chu Tước xuất hiện giữa không gian vô định này sau khi Chu Tước chết đi, những sợi xích quấn trên đó từ từ tan biến.

“Ha ha ha, Yêu Mộc Tà Thần, ván cờ này Xương Cuồng ta thắng rồi. Ngươi biến khỏi cơ thể ta được rồi.”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.