Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 274: Khởi đầu của kết thúc (5)

Tiểu thuyết gốc · 2164 chữ

Gió lốc từ những vết nứt không gian xung hợp, biến bầu trời Hưng Nam thành một cơn cuồng phong mù mịt, lốc rít gào như muốn xé cả mang tai. Vết nứt xé rách đất bằng ven đường lãnh thổ tạo thành những vực sâu không đáy, như tận cùng của tất cả... cây cỏ, sinh vật, sông suối, không còn thứ gì cả ngoại trừ đại trận hộ quốc của Hưng Nam.

Từng cơn gió lốc, thần lực khủng khiếp của chư thần giáng lâm xuống mảnh thiên địa này cũng không thể xuyên qua tầng bảo hộ ấy, nhửng vết nứt không gian trên trời và dưới đất cũng chỉ dừng lại trước đại trận.

“Cái gì ở trên kia vậy, là không gian bị vỡ ra sao...”

“Ta không nhìn lầm chứ, trên đời còn có thứ thế này sao...”

“Bên ngoài gió lốc mịt mù, ta chẳng thấy gì hết...”

Gió lốc không gian thổi qua bên ngoài âm ỉ đến nỗi người dân bên trong đại trận phải sợ hãi, họ chạy vào những căn hầm trú, ngôi nhà của chính mình.

“Mẹ ơi, con sợ quá...”

“Bảo bảo không muốn thấy nữa...”

“Cho ta chỗ trốn...”

Người dân bắt đầu hoảng loạn rồi, dù Bạch gia xuất toàn lực áp chế cũng không thể ngăn nổi sự hỗn loạn nơi này, cảnh tượng bày ra trước mắt đã vượt qua tầm mắt của phàm nhân, khiến họ sinh ra một loại sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn.

Giữa không trung Hưng Nam, một thân ảnh vẫn đứng lơ lửng, nét mặt có chút âm trầm nhìn ra cơn cuồng phong bên ngoài, là Quốc Hưng quân chủ. Nội tâm ông không tự chủ sinh ra một loại sợ hãi chưa từng có, dù cho chinh chiến bao nhiêu năm cũng không thể áp chế nỗi sợ này, bởi nó xuất phát từ bản năng linh hồn đối với lực lượng chí cao.

“Hoàng huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hoài Nam Vương bay ở phía sau lên tiếng hỏi, ông cũng như Quốc Hưng quân chủ, thần kinh trong người đều trở nên tê dại trước cuồng phong ác sát bên ngoài, cảm tưởng như bản thân là loài sâu kiến lần đầu gặp phải khổng tượng, cách biệt như trời đất và vô tận, không có chút phản kháng.

“Ta... Không biết.” Nói ra câu này, trong lòng Quốc Hưng quân chủ càng thêm phiền muộn. Lần đầu tiên ông bất lực thế này, lần đầu tiên đứng trước phong ba, bản thân mình lại không có chút phản kháng nào. Chỉ có thể đặt vận may vào đại trận hộ quốc.

“Quân chủ, ta có một đề nghị.” Âm thanh trầm ổn của Bạch gia chủ vang lên làm cho cả hai ánh mắt hướng về ông.

Bạch Thiên Ân hít sâu một hơi, ông sắp nói ra bí mật nghìn năm Bạch gia bảo hộ, sắp nói ra điều mà có thể khiến Bạch gia lâm nguy, nhưng đứng trước tình thế nước sôi lửa bỏng này, điều ấy bỗng trở nên nhẹ nhõm đi.

“Bạch gia ta có một không gian rộng lớn hoàn toàn tách biệt nơi đây, chúng ta có thể đưa người dân đến đó lánh nạn, đợi phong ba này qua đi.” Bạch gia chủ nói.

“Có thật không?” Ánh mắt của Quốc Hưng quân chủ và Hoài Nam Vương sáng lên, trước tình thế bên dưới là hố sâu vạn trượng, không thể nghi ngờ lời này của Bạch gia chủ như quăng cho họ một sợi dây thừng cứu mạng, mang đến một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Bạch gia chủ gật đầu chắc chắn, bồi thêm: “Dân chúng Hưng Nam rất đông, chúng ta nên lập tức thông báo cho họ.”

“Tốt... Thật sự tốt...” Quốc Hưng quân chủ như bắt được tia sáng nhỏ trong màng đêm, vội vàng nói: “Nhanh, dùng hết tất cả đưa người dân tới nơi đó lánh nạn.”

“Tuân mệnh.” Hoài Nam Vương và Bạch gia chủ chắp tay thụ mệnh, lập tức lên đường.

Quốc Hưng quân chủ dừng lại chút, quay đầu nhìn về phía cuồng phong bên ngoài đại trận rồi lại nhìn bao quát non sông Hưng Nam, tay không tự chủ đưa lên trước ngực, có một loại cảm giác thê lương không nói nên lời, khuôn mặt ông như già đi vài tuổi. Hình như, đây là tận cùng của Hưng Nam rồi, không, phải nói, là tận cùng của Thiên Ngân đại lục, tận cùng của thế giới này.

Ba người không để ý một điều, đại trận do triệu hồi sư huyền thoại Bạch Trung Quân đã sớm bị tan vỡ dưới thần lực của Chủ Thần, trận pháp hiện tại hoàn toàn khác biệt.

Bọn họ ở bên trong trận pháp nhìn ra bên ngoài chỉ toàn là cuồng phong, lại không biết rằng bên ngoài lúc này, hàng nghìn hàng vạn ma pháp bắn về phía này bị tiêu biến toàn bộ, như thể chưa từng xuất hiện.

“Một thiên hà hạ cấp thế này tại sao lại có thần tích bảo vệ chứ?” Bóng đen lớn bao phủ cả đại trận bên ngoài, lộ ra tám đầu, mỗi đầu rít 'xè xè' một tiếng.

“Các ngươi, nhìn này...” Một cánh tay mang theo hơi thở chết chóc chạm vào đại trận thì biến mất rồi lại xuất hiện, quá trình đó diễn ra chưa đầy nửa giây nhưng với Chủ Thần, nhiêu đó là quá đủ rồi.

“Quy Nguyên... Thần tích của Quy Nguyên...”

Các Chủ Thần nâng cao cảnh giác nhìn xung quanh thì một đám huyết biên bức bay xuống, lộ ra chân thân của một nữ nhân, nàng ta nói: “Không có hơi thở sinh mệnh, chỉ có thần tích của hắn.”

Tất cả bỗng trở nên im lặng, bầu không khí âm trầm bao phủ lên bọn họ.

“Quy Nguyên đã chết sao...” Cửu đầu xà khổng lồ trở lại nhân hình, trầm giọng nói.

“Sao có thể, Sinh Giới này kẻ nào giết được hắn... Hàng tỉ năm trước cả nghìn Chủ Thần vây công hắn toàn bộ đều bị diệt, dù có phá hủy thần tích, bị thiêu đốt hồn phách dưới Long Thần hỏa diệm hay sấm sét thần phạt đánh qua cũng không thể giết được, hắn, là bất tử bất diệt.”

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh lần nữa cho đến khi một kẻ phát hiện những con dơi nhỏ kia lượn lờ gần đại trận. Hắn quát: “Ngươi đang làm gì?”

“Làm gì sao?” Ma nữ kia liếm môi, cười ma mị nói: “Ta đang lấy một thần tích bỏ hoang, có gì sai trái chứ.”

“Ngươi nên thu tay đi, nơi này ta thấy đầu tiên, nó phải là của ta...”

“Xem ra muốn lấy được thần tích của Quy Nguyên, phải xem bản lĩnh rồi.” Con rắn chín đầu lại hiện ra tinh không.

Cuồng phong thần lực lại nổi lên, không gian xung quanh đã hoàn toàn sụp đổ, giờ phút này bọn họ đã hoàn toàn quên đi mục đích ban đầu, tất cả đều thèm muốn thần tích ảo diệu của Quy Nguyên.

Tại Đại Thanh hiện tại, một thân ảnh hoàng kim khổng lồ lộ ra tinh không, trời đất quanh đó đều được tái tạo trước sự phá hủy từ thần lực của Chủ Thần. Thiên Tuệ ở trung tâm triệu hoán Thanh Giang không thể di chuyển, cả cơ thể nàng rơi vào trạng thái tê liệt, ánh mắt mở to bắn ra ánh sáng vàng.

Nhìn tình cảnh này, Chí Trung hết sức lo lắng, tuy nhiên hắn lại không sao lại gần Thiên Tuệ được, chỉ đứng ngoài bất lực nhìn đến. Hỏi: “Tình huống này là sao chứ? Tại sao nàng ấy lại không dừng lại?”

Bạch Khôi Nguyên lắc đầu, nói: “Không biết, chỉ biết ma pháp này đã vượt ngoài văn minh của chúng ta rồi, ta cảm giác nó tới từ phía trên cao, rất cao.” Một cảm giác vô cùng khó lí giải bằng lời.

Những linh hồn bị bởi Yêu Mộc Tà Thần nuốt chửng được tái sinh trở lại, đầu nhập luân hồi chuyển thế, các tà thần bên ngoài không thể lại gần ánh sáng của Thanh Giang được.

“Là nàng ta...”

“Sinh Giới Chủ Thần chuyển sinh...”

“Mau, thả trùng hư không ra, phải giết nàng ta trước khi nghi thức kết thúc...”

Những con trùng tử sắc xuất hiện từ những vết nứt không gian, tràn vào cơ thể Thanh Giang như thủy triều vô tận.

“Cái gì thế kia?” Chí Trung kinh hãi khi thấy một đàn côn trùng với những hình thù kỳ lạ, đông như thủy triều tràn đến, chúng không bị ánh sáng từ Thanh Giang ảnh hưởng, chúng ăn tất cả những gì chúng nhìn thấy trước mắt, tạo vật tái tạo lại bao nhiêu chúng ăn bấy nhiêu.

Ánh sáng từ Thanh Giang mờ dần, cơ thể hoàng kim khổng lồ bắt đầu thu lại, nhỏ dần đi, lũ côn trùng không chỉ đơn thuần ăn đi sinh vật mà còn cắn nuốt điều gì đó mà Bạch Khôi Nguyên lẫn Chí Trung chẳng thể quan sát được, họ chỉ biết, chính lũ côn trùng này đang phá hủy Thanh Giang. Một khi Thanh Giang biến mất, những tồn tại hủy diệt bên ngoài sẽ đánh vào đây, hủy diệt mảnh thiên địa này.

“Bạch huynh, chúng ta phải giết chúng.” Chí Trung trầm giọng nói. Bạch Khôi Nguyên gật đầu, nếu để lũ côn trùng này ăn thêm nữa, Thanh Giang sẽ bị hủy mất.

Kiếm quang lóe lên, Bạch Khôi Nguyên thi triển kiếm ý của mình chém qua một vùng rộng lớn, thế nhưng không như chàng nghĩ, kiếm ý đi xuyên qua người lũ bọ, không hề tạo thành thương tổn.

“Ta không đánh được chúng.” Quyền pháp dụng lực của Chí Trung đánh xuyên qua lũ côn trùng, như đánh vào khoảng không.

Có một vài con đã để mắt tới hai người bọn họ, từng tiếng kêu réo phát ra, những con khác bắt đầu hướng về hai người. Một con trùng dùng chiếc càng sắc nhọn chém xuống bị Bạch Khôi Nguyên đỡ lấy, chàng có thể cảm nhận được nó, nhưng khi phản công lại không thể đánh vào người nó.

Nét mặt của cả hai trầm xuống, nhìn lũ côn trùng đông như thủy triều bách tận tràn đến. Chí Trung không chần chừ mà sử dụng Cửu Ảnh Nhiếp Hồn lên một vùng rộng lớn, khiến toàn bộ lũ côn trùng đứng im bất động.

“Hiệu quả rồi.” Chí Trung mừng rỡ nói. Hắn không ngờ huyễn pháp này lại mạnh đến thế, có thể đương đầu với đám sinh vật kỳ lạ này.

Ở bên ngoài, đám Tà thần kinh ngạc nhìn đến, có kẻ hô lên: “Cửu Ảnh Nhiếp Hồn, thuật pháp của đám diệt thần giả ở cao tầng thiên hà, sao nó lại xuất hiện ở đây?”

Loại huyễn ma pháp nghịch thiên, tác động trực tiếp vào ngũ giác quan, ý thức, thần hồn và cả bản chất của sự vật, là huyễn thuật mạnh nhất Sinh Giới này, có rất nhiều Chủ Thần đã bị giết bởi nó.

“Tỉ năm qua ta đã thanh trừng hết lũ diệt thần giả sử dụng nó rồi, sao có thể xuất hiện ở đây...”

“Giết tên đó...”

Độc trùng từ bên ngoài xông tới lần nữa như thủy triều, tới một đoàn Chí Trung khống chế một đoàn, tới hai Chí Trung khống chế hai. Hơi thở của hắn qua thời gian bất đầu nặng nề.

“Một sinh vật ở hạ thiên hà này, sao đủ sức duy trì huyễn pháp ấy. Tăng thêm bọ đi...”

Bạch Khôi Nguyên phát hiện lúc chúng tấn công chàng có thể đánh vào cơ thể chúng, chàng đã giết được một vài con, thế nhưng bọn chúng đông đến vô tận. Thiên Tuệ chưa tỉnh, tình thế ba người hết sức nan giải.

Ở ngoài tinh không phía xa, từng đạo sấm sét thần phạt, thần tích hủy diệt, ma pháp bắn đến đều bị Minh Hoa chém nát.

Mái tóc trắng dài thổi bồng bởi gió không gian, Minh Hoa đứng trên cơ thể khổng lồ của một Chủ Thần, trước mặt nàng là hàng trăm, hàng nghìn Chủ Thần lớn nhỏ. Tình thế vây công này làm nàng nhớ lại chư thiên đại chiến năm xưa rồi.

“Đến thật đúng lúc, vừa hay ta có được thứ này.” Khí tức thần lực của Minh Hoa chợt thay đổi, chiến ý tăng cao đột biến.

“Thần tích của Cuồng Man Tà Thần...”

Vẫn như năm xưa, một mình nàng vũ khúc, huyết tẩy chư thiên.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.