Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 277: Ngoại truyện 3

Tiểu thuyết gốc · 2329 chữ

Tại thiên hà trung bộ tồn tại trận pháp phong ấn trải dài tận một dải ngân hà. Trận pháp được tạo thành từ những trận pháp phong ấn vô cùng mạnh như Khóa Lực Trận, Tru Ma Trận, Diệt Hồn Trận, Sát Thần Trận, Lôi Trì Trận... Rất nhiều trận pháp mạnh mẽ mang theo thần tích của Chủ Thần được tạo ra chỉ để phong ấn thứ gì đó ở bên trong.

Ở bên ngoài trận pháp phong ấn kia, có hai lão nhân đang ngồi đánh cờ. Một lão nhân với thân hình vạm vỡ, lão nhân kia là long nhân với hai sừng dài trên đỉnh đầu, cả hai người đều toát ra hơi thở thần lực uy nghiêm chí thượng, là hai Chủ Thần.

“Nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm đó vẫn làm cho ta có chút cảm khái, thật may mà ông và ta đã có mặt ở đây kịp thời.” Một giọng nói già nua truyền trong tinh không.

Lão long nhân uống một ngụm trà, trầm âm nói: “Đã hơn một vạn năm rồi, ma đầu này vẫn chưa tạ thế, sinh mệnh của nó thật ngoan cường.” Trước khi bọn họ tới đây, đã có rất nhiều cường giả cấp Thần bị ác ma trong đó giết hại, bên ngoài kia chính là những thân xác của Thần trôi nổi, thần hồn cũng bị ác ma hấp thu.

“Chỉ mới là Thần đã mạnh thế này, thật không thể tưởng tượng nếu ác ma này thăng vị, trở thành tân Chủ Thần sẽ còn mạnh tới mức nào.” Lão nhân kia đi một nước cờ rồi nói.

Hai người bọn họ là Chủ Thần, là tồn tại chí thượng trong Sinh Giới này, trước giờ chưa từng đặt bất cứ sinh vật dưới Chủ Thần vào trong mắt, bởi giữa Chủ Thần và Thần là hai khoảng cách chung cực, bao nhiêu phàm Thần cũng không thể đối kháng với một Chủ Thần, thế mà giờ đây cả hai người đều có một sự kiêng kỵ nhất định tới ác ma bên trong này. Có thứ gì đó mách bảo nếu để nó trở thành tân Chủ Thần, Sinh Giới này sẽ nổ ra một hồi phong vân, có một điềm báo nào đó rất không lành.

“Cả lôi phạt lẫn thần tích đều không thể chấm dứt được sinh mệnh ấy. Hầy, xem ra ta và ông phải ở nơi này mãi mãi để trấn áp ác ma này.” Lão long nhân vuốt râu nói.

“Không chỉ thế, còn phải che giấu tai mắt của hai kẻ kia nữa, nhất là Quy Nguyên, tên biến thái ấy sẽ vì hiếu kỳ mà giải thoát cho thứ này.” Lão nhân kia lại đi một nước cờ rồi nói.

Rầm... ầm... ầm...

Bỗng nhiên tinh không rung động, những trận pháp trải dài qua thiên hà ấy truyền đến những trận rung chấn nhỏ, kẻ gây ra rung chấn ấy là ác ma mà hai lão nhân kia đang trấn áp.

“Lại tới giờ nó phản kháng rồi.” Lão long nhân hừ lạnh, kể từ khi bị phong ấn, chịu bao nhiêu lăng trì vẫn không ngừng phản kháng, ác ma này thật ngoan cường.

Lão đưa tay của mình ra triệu hoán thủy châu, trong đó là hình ảnh của ác ma bị nhốt bên trong. Cả thân thể nó là hắc ám pha lẫn huyết đỏ tươi, bị những thanh lưỡi lê chọc trời xuyên qua thân thể, tứ chi. Những thanh lưỡi lê mang theo chú ngữ phong ấn Chủ Thần vốn chỉ dành cho Chủ Thần, nay lại dùng ở trên người một phàm Thần đã nói rõ sự cường đại của ác ma này. Bị lưỡi lê phong ấn bao nhiêu năm mà nó vẫn có thể cựa quậy được.

Ác ma mở ánh mắt đỏ tươi của mình nhìn về thủy châu của lão long nhân như thể đang nhìn trực diện với lão. Lão long nhân chỉ tay sử dụng thần lực: “Cửu U Kiếp, Vô Lượng Kiếp, Mạt Nhật Kiếp, Tử Ảnh Kiếp...” Vô số đạo lôi kiếp vượt qua trận pháp trùng trùng, đánh thẳng vào ác ma bị phong ấn bên trong.

Lôi kiếp đánh qua huyết nhục, đánh qua thần hồn, đánh qua linh thức liên tục. Ác ma kia gắng gượng xoay người né tránh được vài cái nhưng lôi kiếp quá nhiều, đánh liên tiếp làm ác ma càng ngày càng suy yếu, không chống cự nữa.

“Yên tĩnh rồi.” Lão nhân kia cười nói: “Tới lượt ông đi cờ.”

Sau khi trấn định ác ma kia, lão long nhân bỏ qua thủy châu một bên, tập trung vào bàn cờ. Những rung chấn tinh không đã dừng lại, ác ma bên trong bị bao nhiêu lôi kiếp đánh qua suy yếu vô cùng, thần lực trong người đã hoàn toàn cạn kiệt, thân thể bị đánh đến mức chỉ còn huyết nhục, máu chảy lên láng xuống mặt trận.

Thần hồn, ý thức cũng mờ nhạt dần, sinh mệnh lực lúc này chỉ như đóm lửa nhỏ bập bùng thổi trong giông tố, ác ma này đã cận kề cái chết. Những tiếng thở dốc mệt mỏi truyền ra như chỉ còn một hơi nữa thôi là chạm đến tận cùng của sinh mệnh, thế nhưng trên khuôn mặt đầy máu ấy lại vẽ ra một nụ cười.

Máu từ huyết nhục chảy xuống mặt trận, chảy qua nơi bị lôi kiếp đánh vào tạo thành những huyết chú. Phải, một vạn năm qua khi phản kháng, lão long nhân kia sẽ giáng lôi kiếp xuống đây, nó chỉ né những cái cần né, lợi dụng lôi kiếp viết nên trận pháp này, để tránh cho lão nghi ngờ nó làm thêm nhiều vết tích khác trộn lẫn những đường chú ngữ thật. Những huyết chú bắt đầu liên kết với nhau, cuối cùng sau một vạn năm, trận pháp của riêng nó đã hoàn thiện.

Hai lão nhân đang đánh cờ chợt cảm ứng được sóng năng lượng mơ hồ truyền đến từ bên trong trận pháp phong ấn. Lão long nhân vội vàng cầm thủy châu của mình lên, soi qua thì kinh hãi, từ bao giờ nơi giam giữ ác ma lại có một huyết trận. Đột nhiên trong đầu lão lại liên tưởng đến những lôi kiếp của bản thân.

“Chết tiệt, ta tự lấy đá kê chân mình rồi.”

Ầm!

Trận pháp phong ấn sụp đổ trước mắt hai người, dư chấn lan ra tinh không rộng lớn hủy diệt vô số hành tinh. Thân ảnh ác ma kia hiện ra giữa tâm trận, bao nhiêu thanh lưỡi lê cắm vào người bị nó hủy hết. Đây là lần đầu tiên hai người chứng kiến một phàm Thần có khả năng hủy đi pháp ấn của Chủ Thần.

“Khai Thiên Phủ...” Lão nhân hất văng bàn cờ, tế ra pháp khí làm từ chính xương của mình. Năm đó lão không muốn trả giá đại giới để giết đi yêu ma này quả là một sai lầm nặng nề, nhưng lần này sẽ không như thế. Toàn bộ thần lực trong người tỏa khắp tinh không.

Công kích toàn lực của Chủ Thần về phía ác ma kéo theo thời không bị xé rách, lão nhân kia hạ xuống một kích oanh động tinh không chỉ chưa đến một phần tỉ giây.

Lúc này cả tinh không như xoay chuyển trước mắt lão long nhân, chỉ trong khoảnh khắc ấy, lão Chủ Thần kia đã tử vong, chết bởi chính công kích của chính mình.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Lúc tâm tư lão đang phân tâm thì ác ma kia đã ở ngay phía trước, mặt đối mặt với lão. Cả thân thể huyết nhục tàn dại đang được tái tạo, thần lực cạn kiệt đột nhiên xuất hiện lại. Chỉ chưa đầy một phần tỉ giây ấy, từ một ác ma với sinh mạng mong manh sắp tắt đã khởi tử hoàn sinh. Và trong khoảnh khắc đó, một Chủ Thần đã ngã xuống.

Lần đầu tiên, một phàm Thần lại có thể giết đi một Chủ Thần, hơn nữa còn nhanh đến mức ý thức của lão nhân kia chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì lão đã tử chiến rồi.

Ác ma kia tái tạo lại thân thể, mái tóc đen dài mọc ra, xõa xuống dưới lưng, khoác lên trên mình bộ huyết y âm u như chính đôi mắt ấy. Đó là một nữ nhân, nàng nhìn chằm vào lão long nhân Chủ Thần trước mặt, sát khí xung quanh tỏa ra đến rợn người.

Lão long nhân là một Chủ Thần, đứng trước mặt lão là một phàm Thần thế mà lão lại sinh ra cảm giác sợ hãi, một sự kiêng kỵ tới từ bên trong ý thức. Lão đè nén cảm giác đó, chỉ trong một giây đã phân tích được thuật pháp vừa rồi, là huyễn pháp. Nó không phải là loại huyễn pháp thông thường, rõ ràng là huyễn ảnh thế nhưng ý thức bản thân truyền tới lại vô cùng chân thực, vì thế lão nhân kia đã tự sát mà không hề hay biết. Một huyễn pháp cực mạnh.

Nàng đạp lên thân xác của lão Chủ Thần kia, trầm giọng nói: “Năm đó không biết được tốc độ của Chủ Thần khiến ta không kịp dùng Cửu Ảnh Nhiếp Hồn, giờ ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây, kẻ vừa cứu ta cũng vừa giết ta.”

Sát khí trong người ngày một mãnh liệt, thần lực trong người đã sắp tiệm cận với Chủ Thần, thần vị dần hiện lên trên đỉnh đầu. Lão long nhân vừa nhìn thấy thần vị không hiểu sao lại sinh ra ý niệm muốn giết chết ma nữ này. Lão hóa thành Kim Long trải dài bao nhiêu tinh không, tập trung thần lực của mình hòng giết chết nàng. Nàng chưa chứng đạo, chưa thành Chủ Thần nhưng không thể khinh thường, kết cục sẽ như lão nhân kia.

Huyết y thiếu nữ triệu hoán huyết đao và lam kiếm, hướng về khổng long kia lẩm bẩm: “Ta là Linh Chủ Thần. Chuẩn bị đi lão già, ngươi sẽ chết rất khó coi.”

Cả một vùng trung tâm của thiên hà trung bộ chấn động, một tân Chủ Thần vừa chứng đạo kéo theo vô số Chủ Thần khác chạy đến. Bọn họ chỉ có một ý niệm, giết Linh Chủ Thần.

Kể từ lúc nàng tấn thăng thần vị, trở thành tân Chủ Thần đã gặp phải chư Thần vây công. Một mình nàng đối kháng với hàng chục, hàng trăm Chủ Thần khác mà chưa hề mệt mỏi, rơi xuống hạ phong, càng giết sát khí trong người càng tăng, mãnh liệt đến mức muốn thiêu rụi mọi sự sống trong tinh không này. Quốc độ của nàng chứa đầy thân xác, thần tích của Chủ Thần ngã xuống.

Chư Thần cảm thấy đánh giết nàng là không có khả năng, bắt đầu thu tay lại. Nàng ngồi xuống trên núi thây, nghỉ ngơi sau cuộc chiến trường kỳ. Trong quốc độ lúc này, đâu đâu cũng là màu đỏ tươi của máu, đến bầu trời cũng là một mảng đen, hắc ám đến âm u.

Bỗng nhiên có hai thần tích xuất hiện trong quốc độ của mình, nàng ngẩn đầu lên thì thấy một nam nhân anh tuấn dẫn theo một hòn đá đang đi tới. Nàng nhận ra hòn đá, đó là một Chủ Thần đã từng giao chiến với nàng. Tuy pháp thuật rất kỳ lạ nhưng nàng vẫn chém nó đến nỗi trọng thương trở về nguyên bản.

“Ồ, kẻ trốn thoát đầu tiên khỏi tay ta đã trở lại. Gọi thêm viện trợ à.” Giọng nói lạnh lẽo của nàng vọng xuống.

Nghe thấy giọng nói của nàng, hòn đá sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau nam nhân kia, chỉ vào nàng, nghiến răng nói: “Chủ nhân, là nàng ta đó...”

Nàng nhìn đến nam nhân kia, ánh mắt của hai người giao nhau. Không hiểu tại sao người đó lại dùng ánh mắt như tương ngộ cố nhân nhìn mình. Nàng tò mò hỏi: “Ngươi... Đã từng gặp ta?” Trên người nam nhân trước mắt không có hơi thở thần lực, thật kỳ quái.

“Chưa từng...” Chàng đáp lời với ý cười trên cánh môi. Dang hai tay ra cười giới thiệu: “Ta là Quy Nguyên...” Bộ dáng cợt nhả, nào có phong phạm của một vị Chủ Thần làm cho nàng ngoài ý muốn. Những Chủ Thần trước đó vừa gặp đã muốn đánh đánh giết giết, người trước mắt này thậm chí còn vui vẻ giới thiệu bản thân nữa.

Không hiểu sao nhìn vào ánh mắt ấy lại khiến nàng buộc miệng nói: “Luân Trầm, Linh Chủ Thần.”

Không còn máu tanh thi huyết, bầu không khí giữa hai người lại có chút lắng đọng, trầm ấm như cố nhân lâu ngày gặp lại. Dường như bọn họ đã biết nhau từ trước thì phải, cảm giác vô cùng chân thực.

Trong ký ức của nàng chỉ là những trận chiến sinh tử với những đối thủ mình gặp phải, không hề có bất cứ thứ gì liên quan tới nam nhân này. Thế mà lần đầu tiên trong đời nàng lại sinh ra cảm giác không muốn giết một ai đó, người nam nhân này, nàng thật sự không muốn giết chút nào.

Hai người là hai tông màu, hai khí chất trái ngược nhau, một màu trắng tinh khiết với vẻ thâm sâu bí ẩn và một huyết sắc hắc ám lại đơn thuần là giết chóc. Vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ấy, định mệnh của cả hai như giao hòa.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.