Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưa đủ em ở An Thành nghênh ngang mà đi sao?

Phiên bản Dịch · 729 chữ

“Đúng vậy.” Dung Diệc Sâm gật đầu thừa nhận, “Ngày hôm qua… vừa mới kết hôn.”

Quản lý cửa hàng nghĩ, hôm qua Tống Thần Ngữ cũng xin nghỉ, hóa ra là đi kết hôn?!

Lại còn là kết hôn với Dung tiên sinh!

Đây chính là gả vào hào môn a! Vì vậy, vừa nãy cô ta mắng, không phải Tống Thần Ngữ, mà là Dung thiếu phu nhân!

Xong rồi xong rồi, cô ta mắng Dung thiếu phu nhân, chẳng khác nào đang mắng Dung tiên sinh, lần này gặp rắc rối rồi.

Tống Thần Ngữ hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của quản lý, cô nhìn chiếc váy cưới: “Tôi muốn giải quyết cũng không có cách nào giả quyết được… Bị mắng vẫn còn nhẹ, nếu muốn tôi đền cái này, tôi lấy thân ra bán cũng không đền nổi.”

Dung Diệc Sâm thờ ơ hỏi: “Tại sao cô phải đền?”

“Nó ở trong tay tôi bị hỏng.”

“Nhưng, chiếc váy là do Lâm Vãn Như xé, người nên trịu trách nhiệm phải là cô ta.”

Tống Thần Ngữ nghe xong, ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc nhất thời liền hiểu rõ ý của Dung Diệc Sâm.

Với tài lực của anh, đừng nói đến một chiếc váy cưới này, dù là mười cái, một trăm cái, anh không cần chớp mắt cũng có thể mua được.

Thế nhưng, anh lại cố ý tự mình tới đây, một chữ cũng không nhắc tới rằng anh muốn giúp cô bồi thường khoản tổn thất của chiếc váy cưới này.

Hơn nữa anh vẫn luôn nhấn mạnh rằng chính Lâm Vãn Như là người làm hỏng.

Cho nên anh đã có tính toán từ trước, oan có đầu nợ có chủ, để Lâm Vãn Như phải gánh chịu tất cả trách nhiệm!

“Đã nghĩ ra?” Dung Diệc Sâm nhìn tia sáng chợt loé trong mắt cô, nhướng mày hỏi.

Tống Thần Ngữ ngơ ngác gật gật đầu.

Dung Diệc Sâm đưa tay lên vuốt má cô: “Đã hiểu rồi thì đừng cau mày nữa.”

“Vậy ra anh không định giúp tôi, bồi thường khoản tiền tổn thất của chiếc váy cưới…”

Hai ngày qua ở chung với Dung Diệc Sâm, cô cũng có chút hiểu biết nhất định về anh. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đứng về phía cô, giúp cô giải quyết hết thảy phiền toái.

Lần này anh lại không làm như vậy, hoá ra anh có suy nghĩ khác.

Tâm tư của người đàn ông này quá kín đáo rồi.

Anh trầm giọng nói: “Nếu là cô phải đền, tôi sẽ ra không thiếu một đồng nào. Nếu không nên là cô phải đền, tôi sẽ không ra một phân nào.”

“Nhưng mà, tôi không có khả năng đi tìm Lâm Vãn Như, để cô ta tới bồi thường. Cái váy cưới này là của con gái thị trưởng, là quan chức cấp cao, cái nào tôi cũng không đắc tội nổi.”

“Xem ra em lại quên mất thân phận hiện tại của mình.” Dung Diệc Sâm nói, “Danh hiệu Dung thiếu phu nhân này, chưa đủ để em ở An Thành nghênh ngang mà đi sao?”

Tống Thần Ngữ gần như quên mất, cô bây giờ là Dung thiếu phu nhân, với thân phận này, cô hoàn toàn có thể khiến cho tất cả mọi người cung kính với cô.

Nhưng cô dường như lại không cảm thấy như vậy?

Tống Thần Ngữ ngây người nhìn anh, Dung Diệc Sâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô, liền biết rằng đầu óc này của cô lại không xoay chuyển được.

Quên đi, không thể hi vọng vào cô có thể thông minh nhiều một chút.

Tống Thần Ngữ nhẹ giọng nói: “Tôi biết địa vị của Dung gia ở An Thành cao đến mức nào, cũng biết thân phận Dung thiếu phu nhân khiến người khác ghen tị như thế nào. Chỉ là tôi vẫn luôn sợ…”

“Sợ cái gì?”

“Sợ làm mất mặt anh.”

Dung Diệc Sâm nghe những lời này của cô, không hiểu sao, toàn bộ trái tim cảm thấy mềm nhũn.

“Đồ ngốc.” Anh thở dài, duỗi tay ôm Tống Thần Ngữ vào trong ngực, “Em có thể kiêu căng một chút, làm càn một chút, không việc gì, có tôi ở đây.”

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.