Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáp binh

Phiên bản Dịch · 2434 chữ

Thanh La cốc lập phái ở Thành Tù Thủy đã được trăm năm, lúc ấy sư phụ Hoa Tiêu Tiêu mang theo mấy sư tỷ sư muội của nàng đi đến thành Tù Thủy này đặt chân.

Ngoại trừ địa giới Thành Tù Thủy hẻo lánh yên tĩnh ra, còn có một nguyên nhân chính là nơi này có một mảnh núi lớn, cây cối tươi tốt, mộc linh chi khí càng là nồng đậm, rất thích hợp cho môn phái nàng tu hành.

Bí thực phái cũng không phải là không cần tu hành, mà là bọn họ cần dùng bí dược làm thuốc dẫn, thúc đẩy thân thể, linh hồn thăng cấp, quá trình thăng cấp này cũng không phải ngắn ngủi, mà là một quá trình dài dằng dặc, bọn họ cần điều hòa thể xác và tinh thần, cần đi thích ứng, muốn từ trong biến hóa thể xác và tinh thần mà bí dược mang đến cảm ngộ ra pháp thuật.

Nhưng có một số tu sĩ bí thực phái sau khi thăng chức cường đại, pháp thuật phong phú, có chút thì là chỉ rải rác có một hai pháp thuật, nếu không cách nào lĩnh ngộ ra pháp thuật, vậy biểu thị không thể tiêu hóa bí dược đã ăn mang đến biến hóa, cái này cho thấy thể xác và tinh thần không hợp, rất khó lại thăng cấp, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống thân thể dị hóa thành yêu ma.

Sư đồ hai người đi trong ngõ nhỏ Thành Tù Thủy, bởi vì trong ngõ nhỏ không có cỏ cây tươi tốt, hai người không cách nào mượn mộc tinh chi khí ẩn đi thân hình của mình.

Nhưng mà pháp thuật Mộc Chi Huyễn Linh vẫn để cho hai người có thể khu dịch mị ảnh đến xa xa theo dõi, hơn nữa rải rác bốn phía phòng bị người khác đánh lén.

“ Thanh Thanh, lúc trước nói ngươi muốn luyện chế một thanh phi kiếm, có ý tưởng gì ư?” Hoa Tiêu Tiêu hỏi.

Đối với nàng mà nói, người Bí Linh giáo tìm kiếm những thứ khác là một hồi giao dịch, nàng cùng Quý phu tử giao dịch, cùng Càn quốc giao dịch, như vậy Thanh La cốc nàng cần một vài thứ hoặc tin tức mới có thể từ Quý phu tử hay Càn quốc thu hoạch, có một số phương diện pháp thuật sách vở, người không có thân phận là không có tư cách mua, quốc sư phủ mỗi một năm đều khắc không ít phương diện trình bày và phân tích tu hành, nàng không muốn mình trở thành dã tu không theo kịp sự phát triển của giới tu hành.

Nhất là Bí Thực phái ngoại trừ một chi tu hành bên ngoài kia ra, các chi nhánh khác đều còn đang mò mẫm trong tu hành, càng cần từ trong kinh nghiệm tu hành của người khác đặt được cảm hứng.

"Đệ tử cảm thấy, phi kiếm có tính áp dụng mạnh mẽ, pháp thuật của chúng ta nếu ở trong núi tự nhiên là thuận buồm xuôi gió, nhưng xung quanh nếu như không có cỏ cây tươi tốt, vậy thì bó tay bó chân, có cảm giác lực bất tòng tâm.” Miêu Thanh Thanh nói.

“ Ừm, nói tiếp đi.” Hoa Tiêu Tiêu nói.

“ Phi kiếm chỉ cần chúng ta đem ý niệm ký thác trong đó, la có thể thông qua luyện tập mà tăng lên, có thể đánh từ xa, cũng có thể cầm kiếm cận thân mà chiến, không đến mức ở ngoài núi liền không có thủ đoạn. Ta nghe nói, những đệ tử đại môn phái kia, vô luận là pháp mạch nào, đều sẽ tu tập một môn kiếm kích chi thuật, vô luận là phi kiếm hay là cầm kiếm, đây đều là bù đắp khuyết điểm pháp thuật bản thân.”

“ Rất tốt, ngươi có ý nghĩ như vậy rất tốt, tuy chúng ta tu hành là muốn nhìn thấy thành quả của tiền nhân, nhưng cũng phải có tư tưởng của chính mình.” Hoa Tiêu Tiêu nói, đột nhiên, nàng dừng bước.

Bởi vì mị ảnh của nàng đi theo một con mắt bò vào một gian phòng.

“ Thương phủ?”

Hoa Tiêu Tiêu cùng Miêu Thanh Thanh hai người xuất hiện ở bên ngoài Thương phủ, ngay sau đó các nàng không chỉ thấy được một con mắt bò vào, mà là nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có con mắt bò vào Thương phủ, chỉ đứng trong chốc lát, đúng là nhìn thấy hơn ba mươi con mắt bò vào.

Một mị ảnh đi vào theo, nàng nhắm mắt lại, mị ảnh nhìn thấy chính là nàng nhìn thấy.

Mị ảnh của nàng đi đến bên trong một mật thất dưới lòng đất, thấy được rất nhiều người quỳ ở nơi đó, đồng thời cũng nhìn thấy một màn làm cho nàng kinh hãi, một tôn tượng thần trên người bò đầy con mắt bắt đầu kích động kỳ quang.

Trong mật thất, những người đó đều cởi bỏ quần áo trên người ra, bôi lên người một loại dầu đặc chế, mỗi người uống một chén thuốc chuẩn bị từ trước, bắt đầu thừa nhận quỷ nhãn tẩy lễ.

Những loại thuốc này đều là thuốc để cho bọn họ không đến mức phát điên, ổn định thân thể của bọn họ, bảo vệ tâm linh.

Từ Tâm cũng đứng trong những người này, nhưng nàng cũng không có thoát y, bởi vì nàng đã trải qua quỷ nhãn tẩy lễ, nàng là ở trong Mã Đầu Pha, được người của những bí linh giáo này chỉ điểm, rồi chính thức mời gọi ra "Quỷ Nhãn", xác thực thần tế bái trong thôn Từ Khanh của mình có tồn tại thật.

Thân thể nàng bắt đầu chậm rãi biến mất, nàng quay đầu lại, nhìn thấy những người này ở trong ánh mắt quỷ nhãn vặn vẹo thân thể, tựa hồ thống khổ, lại tựa hồ rất thoải mái.

Cô biết loại cảm thụ này, rất khó chịu, rất thống khổ, nhưng cuối cùng cô kiên trì, dựa vào ý chí, mà trên người những người này bôi thuốc, lại uống thuốc ổn định tâm linh, nhất định sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Mị ảnh Hoa Tiêu Tiêu ở dưới kỳ quang chiếu rọi lập tức tản đi.

“ Đã tìm được, quả nhiên, huyện quân chỉ là quân cờ bí linh giáo, dùng để hấp dẫn cùng nhiễu loạn tầm mắt quý phu tử.” Hoa Tiêu Tiêu nói.

“ Việc chúng ta đã thành, tranh thủ thời gian thông tri Đặng Bộ Đầu.” Miêu Thanh Thanh nói.

Một con mị ảnh bên người Miêu Thanh Thanh nhanh chóng chui vào hư không, hướng phía ngoài thành bay đi, tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong chốc lát sau đã đến ngoài thành.

Ở bên trong một chỗ rừng cây ngoài thành, có một đám người đứng ở nơi đó nhìn Thành Tù Thủy, đột nhiên, bọn họ nhìn thấy trong hư không có một đạo bóng mờ xuất hiện, đảo mắt lập tức đã đến phụ cận.

Mị ảnh kia đúng là mở miệng nói chuyện, là giọng Miêu Thanh Thanh: “ Đã tìm được tế trường thứ hai của Bí Linh Giáo. ”

Đặng Bộ Đầu ngẩng đầu nhìn một người đàn ông đứng trên tán cây, nói: "Tổng bộ đầu, tìm được. ”

Nam tử trên tán cây một thân quan y màu xanh đen, rất có một loại kết cấu kim loại, ngực có ấn văn màu bạc, chính là Thi tổng bộ đầu Thi Vô Tà Giang Châu phủ.

Áo hắn vĩnh viễn là màu trắng, hơn nữa đưa cổ tay hắn vây lại, mang mũ quan.

Hắn luôn là nghiêm túc, cao lãnh như vậy, chỉ cần lúc nhìn thấy hắn, hắn đều mặc quan phục.

“ Vậy vào thành đi.” Thi Vô Tà phất phất tay về phía Thành Tù Thủy, người im lặng trong rừng lập tức xông ra ngoài, những người này cũng không phải là đồng liêu bộ khoái của hắn trong phủ thành Giang Châu, mà là quân tốt chân chính trong quân doanh Giang Châu phủ.

Càn Quốc lập quốc hơn bảy trăm năm qua, có một môn tu hành pháp là do vương thất sáng chế, tên là "Giáp binh", phương pháp binh pháp kết hợp được võ đạo, luyện khí pháp, lại gia nhập một bộ phận bí thực pháp, từ đó tạo thành "Giáp binh" lấy sát rèn luyện thân thể làm chủ.

Từ trong rừng đi ra hơn trăm vị 'Giáp Binh', ai nấy thân hình cao lớn, vác trên lưng khiên tròn, eo mang trường đao, mặc áo giáp, bước nhanh về phía Thành Tù Thủy.

Bọn hắn càng đi càng nhanh, đến cuối cùng như là chạy, rất nhanh đã đi đến bên cạnh tường thành, cũng không có dừng lại, hai người phía trước vung ra hai sợi dây thừng mang móc câu, móc vào đầu tường, chỉ chốc lát sau, chia làm hai đội leo lên.

Đặng Bộ Đầu theo sát phía sau, đối với một màn này, hắn một chút cũng không xa lạ, bởi vì bản thân hắn cũng xuất thân từ trong quân đội, hắn mặc dù là con cháu thế gia bộ khoái trong thành Tù Thủy, nhưng khi còn nhỏ là được đưa vào quân huấn luyện.

Vốn hắn muốn đem nhi tử Đặng Định của mình cũng đưa đi, nhưng Đặng Định không muốn làm một tên bộ khoái, không muốn một mực kế thừa vị trí bộ đầu trong thành Tù Thủy, hắn muốn hành tẩu giang hồ.

Phụ cận Thành Tù Thủy, chính pháp chân chính chỉ có Vũ Hóa nho pháp Quý Thị học đường, chỉ là Đặng Định không thích, Thanh La cốc cơ bản không thu nam đệ tử, mà những thứ tu hành khác đều thuộc về bàng môn tả đạo.

Thẳng đến khi Hỏa Linh quan chủ đến, Ngũ Tạng Thần Pháp mặc dù cũng là bàng môn, nhưng lại là trong bàng môn nổi danh đỉnh đỉnh.

Cho nên khi Đặng Định nói muốn đi Hỏa Linh quan học pháp, Đặng Túc Quan cũng không có phản đối.

Mà Thi Vô Tà làm tổng bộ Giang Châu phủ, cũng xuất thân từ trong quân, cho nên hắn mới có thể từ trong quân mang ra hơn trăm vị giáp binh đến.

Sau khi hơn trăm vị giáp binh trèo lên đầu thành, quân sĩ vốn canh giữ ở chỗ này, ai nấy đều là ngơ ngác đi đến, ý đồ ngăn cản, sau khi nghe một tiếng hét to chỉnh tề, bọn họ giống như là từ trong mộng bừng tỉnh bình thường.

Theo bọn họ bừng tỉnh, ở trong mật thất đằng kia, lập tức có người nói, "Có người tiến vào thành, rất nhiều người. ”

Vị hắc ý nhân mang mặt nạ đen trắng, lập tức hỏi: “ Biết người nào không? ”

“ Không rõ ràng lắm, chỉ nghe được một tiếng hét lớn, đa phá pháp thuật hoặc tâm của ta."

“ Là thanh âm một người, hay là thanh âm của rất nhiều người.”

“ Là thanh âm rất nhiều người.”

“ Đó chính là giáp binh Giang Châu phủ đã đến.” Người đeo mặt nạ đen trắng lạnh lùng nói: “ Ngược lại xem thường bọn họ, thì ra đã sớm có chuẩn bị, bất quá, đại thần hàng lâm, chúng ta tiếp nhận quỷ nhãn nhìn chăm chú, tẩy lễ thân thể, thu hoạch thần pháp, hiện tại cho chúng ta ra ngoài, tự tản đi, đem nơi này lưu lại cho Quỷ Nhãn đại thần. ”

Bọn họ lao ra mật thất, nhưng vừa mới đi ra, đã có một mảnh lục mang cực nhanh mà đến, người phía trước nhất đang không có chuẩn bị bị lục mang đâm chúng.

Trong đó có người trúng mi tâm, một vật giống như lá thông màu xanh lá đâm vào trong đó, đúng là lập tức ngã xuống, có vài người tránh thoát, có vài người thi pháp ngăn trở, còn có người trúng ở nơi khác trên thân thể, chỉ là bị thương mà thôi.

Chỉ thấy một cây đại thụ trong nội viện Thương phủ, có một nữ tử tóc xanh mắt xanh đứng ở nơi đó, nàng chính là Hoa Tiêu Tiêu.

Ngay vào lúc này, có một chuỗi tiếng bước chân dồn dập mà đến, bọn họ từ trên đường bước nhanh lao đến, đi đến Thương phủ, nhảy qua tường viện, đây là một đám người cầm khiên tròn, mặc áo giáp, cầm đơn đao.

Trên bọn họ bao phủ một tầng sát khí đen nhánh, bảo vệ lẫn nhau, lá chắn phía trước, đao ở phía sau.

“ Không được để ai chạy thoát, bày trận, giết.”

Trong tiếng hiệu lệnh lạnh lùng, giáp binh chia thành trận hình ba người làm một tổ, nhanh chóng tiếp cận những người đeo mặt nạ bí linh giáo.

Chỉ là những người bí linh giáo như bọn họ, mới được thần pháp, vẫn chưa chính thức tu thành, lại vừa mới đã trải qua quỷ nhãn nhìn chăm chú, một đám tâm thần kích động, thân thể có cảm giác dị hóa, đều vội vàng muốn tìm một nơi an tĩnh ổn định thể xác và tinh thần, không ai nguyện ý ham chiến.

Chỉ là những giáp binh này, động tác nhìn như đơn giản, lại một chút cũng không chậm, động tác ngắn gọn hữu lực, lao thẳng đến đây, một đao hạ xuống, một người vì chủ quan hay vì thần trí nhận lấy ảnh hưởng, lập tức liền bị đao chém thành hai nửa.

Còn có một số tránh né chậm, hay là bởi vì trong lúc nhất thời không cách nào thi pháp, liền bị vây giết.

Có một người hóa thành một con dơi lớn, bay lên bầu trời, hướng phía ngoài thành bay đi.

Đột nhiên, phía dưới có một đạo ô quang xuyên thấu hư không, lập tức xuyên thủng con dơi lớn, con dơi rên rỉ một tiếng rơi xuống. Trên cái nóc nhà, Thi Vô Tà tổng bộ đầu cầm một cây cung đứng ở đó, tuần tra tất cả người của Bí Linh giáo muốn chạy trốn.

Bạn đang đọc Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm của Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ashor
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.