Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chiêu đánh chết

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Sáng sớm, trong phòng.

Tô Thanh Ảnh bưng một ly trà, đưa cho Sở Ngạo Nam.

Kế tiếp vòng ra sau lưng hắn, hai tay xoa bóp bả vai cho hắn.

Sở Ngạo Nam uống trà, gương mặt hưởng thụ.

Hắn duỗi người một cái, đột nhiên vỗ vỗ đùi.

Tô Thanh Ảnh hiểu ý hắn, đỏ mặt, hai tay khẽ ngưng, đến trước người hắn, đặt mông nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nàng cúi đầu, thần tình xấu hổ, đột nhiên thấy mặt trống rỗng, lụa mỏng đã bị hắn dứt ra.

Một trương tinh xảo khuôn mặt, môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô ngần.

" Dễ nhìn như vậy, cần gì che che lấp lấp "

Hắn cười nhẹ nói, khiến nàng mặt càng đỏ hơn, trông vô cùng kiều diễm.

Xoát xoát.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra.

" Ngạo Nam ca ca "

Tô thanh ảnh giật mình.

Hàn Yên Nhi nhìn tư thế hai người, khẽ đỏ mặt nói " Hai người tiếp tục ", nói xong len lén bước ra ngoài.

" Đứng lại, có chuyện gì " Sở ngạo Nam mỉm cười nói.

Nàng lúc này mới thè lưỡi.

Tô Thanh Ảnh cũng rời bỏ đùi hắn, tiếp tục châm trà.

" Ngạo Nam ca ca huynh biết a, hôm nay chính là chung kết đại hội võ thuật ở Lạc Dương thành, ta muốn đi xem". Hàn Yên Nhi lúc này mới hưng phấn mở miệng.

" Nhàm chán ". Hắn ngáp một cái.

Hàn Yên Nhi lại nói " Nghe nói Triệu Chính Đức tuyên bố muốn chém giết huynh, treo đầu huynh ở cổng thành cho mọi người chứng kiến, như vậy để giương uy danh Triệu gia hắn "

" Ồ, vậy sao ".Hắn nhàn nhạt cười.

" Thôi được, ra ngoài hoạt động một chút gân cốt cũng tốt".

Lạc dương thành, quảng trường.

Trên đài cao, hai bóng người đang giao chiến.

Bành bành bành.

Một bóng người bay ra, đụng vào nền đất.

Hắn gắng gượng đứng lên, mặt trắng nhợt.

" Đỗ sư đệ, ngươi không phải đối thủ của ta "

Triệu Thành Khôn cười lạnh nói.

Đỗ Tu Văn không cam lòng, đi xuống lôi đài.

" Ta biết nói rồi, Triệu thành khôn sẽ thắng, hắn đã là Tiên thiên tam trọng, mà Đỗ tu văn cùng Hồ Linh nhi mới đột phá tiên thiên không lâu "

Phía dưới có người bàn tán.

" Công tử uy vũ "

Một đám hạ nhân liên tục hoan hô.

Triệu Thành Khôn đắc ý, rất hưởng thụ vạn chúng kính ngưỡng cảm giác.

Phía trên, Triệu Chính Đức cũng mỉm cười hài lòng.

Thấy vậy, sắc mặt Đỗ gia gia chủ, Hồ gia gia chủ đều không tốt.

" Hừ, có gì oai phong, chẳng qua cảnh giới hơn ta, nếu như ta bằng tuổi hắn, nhất định đánh hắn răng rơi đầy đất ". Hồ Linh nhi dẩu môi nói.

Nàng đứng bên cạnh cha mình, mặc một bộ váy máu vàng, khuôn mặt hơi non nớt.

Lúc này Đỗ tu văn cũng trở về đứng bên Đỗ gia chủ, gương mặt vẫn có chút tái nhợt.

Triệu Chính Đức cũng không tức giận, đắc ý nói   "Hồ chất nữ nói vậy là không đúng rồi, cảnh giới cao cũng là cần tu luyện mà thành, các ngươi cần cố gắng nhiều hơn "

" Hừ, hai năm trước cũng chẳng phải thua ngay từ vòng đầu " Hồ Linh nhi hừ lạnh, lẩm bẩm

Hắn đen mặt, nghĩ lại thuộc hạ báo cáo Triệu Bác bị người đánh tàn phế lúc, sát ý cuồn cuộn, trong lòng quyết tâm giêt chết Sở Ngạo Nam.

" Được rồi, quyết định đi, ba ngày sau ta sẽ đem bọn chúng về Phi vân tông ". Lúc này một trung niên nam nhân mở miệng.

Bên cạnh hắn một nam tử thần sắc cung kính nói " Nghe theo Lạc Hà trưởng lão ", hắn là thành chủ lạc dương thành.

Triệu thành khôn ba tên gia chủ cũng cung kính gật đầu.

" Những người này là ai, trông bất phàm a, nhất là ba vị cô nương phía sau, trông thật xinh đẹp "

" Ta biết hắn, tên nam tử kia chính là kẻ đã đánh tàn phế Triệu Bác ngày hôm qua

Lúc này vài tiếng hô kinh ngạc truyền đến, mọi người tập trung nhìn đến, chỉ thấy đi đầu là một nam tử ,nhàn nhã chắp tay ,thỉnh thoảng đưa tay che miệng ngáp một cái, bên cạnh là ba nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Triệu Thành Khôn nhìn thấy Tô Thanh ảnh thì mắt sáng lên, hắn trước đây chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như vậy, nữ tử như vậy phải thuộc về ta, hắn sắc mặt bất thiện nhìn sang nam tử bên cạnh nàng, khi thấy đối phương lúc thì sững sờ sau đó cười lạnh.

" Ha ha ta tưởng là ai, hóa ra là tên phế vật Sở Ngạo Nam nhà ngươi " Hắn cười to một tiếng,hiển nhiên hắn không biết chuyện của Triệu Bác.

Mọi người nghe hắn nói vậy thì nghi hoặc, có người chợt lên tiếng " Thì ra là hắn, Sở ngạo Nam, quán quân hai năm trước, cũng chính là kẻ đánh bại Triệu thành khôn ngay vòng đầu, khiến Triệu gia hắn nhục nhã. Một thiên tài a, nhưng nghe nói trên đường trở về bị tập kích, từ đó trở thành phế nhân "

" Phế nhân? Có đùa không, hôm qua chính mặt ta nhìn thấy Triệu Bác bị hắn đánh tàn phế "

Mọi người ôm tâm tình xem trò vui, xem ra Triệu thành khôn hôm nay muốn rửa sỉ nhục năm đó.

Sở Ngạo Nam lười để ý hắn, ngáp một tiếng.

"Hừ" Triệu thành khôn hừ một tiếng, hắn vừa đạt quán quân, hôm nay tiện thể rửa sạch sỉ nhục hai năm trước, hắn quay sang Tô thanh ảnh, bày ra một tư thế tiêu sái " Xin hỏi quý tính đại danh tiên tử, nàng tại sao lại đi chung với tên này, hắn chỉ là một tên phế vật mà thôi, sợ là ô uế thanh danh của nàng ".

Tô Thanh Ảnh nhíu mày " Phế vật như ngươi cũng xứng đàm luận công tử, không biết sống chết " , nàng phất tay một cái, Triệu thành khôn đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, nàng ra tay rất nặng, phốc một tiếng, chỉ thấy hắn máu tươi cuồng phun, tứ chi đứt gãy đã biến thành phế nhân

" Khôn Nhi, ngươi dám " Triệu Chính Đức cuồng hống một tiếng, sự việc diễn ra quá nhanh, hắn cũng không kịp ngăn cản, lao nhanh đến chỗ Triệu Thành khôn, thấy nhi tử thoi thóp, hắn gầm lên giận dữ " Đồ ác độc, hôm nay lão phu phải băm vằm các ngươi "

Người xung quanh cũng rét run, nữ tử này thật hung ác, chỉ vì một câu sỉ nhục Sở Ngạo Nam mà ra tay phế người khác.

" Thiên Sơn chưởng " Triệu Chính Đức cuồng hống, khí huyết tràn ra, phía trước hắn tạo thành một dáng ảnh lờ mờ hình ngọn núi lao nhanh về phía bốn người Tô Thanh Ảnh.

" Là Thiên Sơn Chưởng, vũ kỹ Hoàng cấp cao giai " , có người kinh hô.

" Nguyệt Ảnh kĩ " Tô thanh Ảnh khẽ quát, bàn tay đẩy ra, linh khí hóa thành hình bán nguyệt va chạm với ngọn núi.

Bành, kình khí khuếch tán, người chung quay vội lui ra tránh bị một kích này đả thương.

Tô Thanh Ảnh vẫn đứng yên, Triệu Chính Đức phải lui lại chục bước, vẻ mặt kinh hãi.

" Nữ tử này là ai, Tụ nguyên thất trọng không ngờ đẩy lui tụ nguyên cửu trọng đỉnh phong, kia là vũ kỹ gì " Mọi người thấy vậy thì kinh ngạc.

Sở Ngạo Nam lúc này mới mở miệng " Không tệ, nhưng ngươi chưa nắm giữ hoàn toàn chiêu thức, nhớ kỹ đã ra tay là phải đánh cho đối phương không kịp hoàn thủ, đừng làm mất thời gian ", ngữ khí có chút răn dạy.

" Vâng, công tử " Tô Thanh Ảnh gật gật đầu, một bộ suy nghĩ.

Mọi người kinh ngạc, tên này thật mạnh miệng a, đã ra tay là không cho đối phương có cơ hội đánh trả.

" Xem ta, đây mới là Nguyệt Ảnh kỹ " Sở Ngạo Nam nói, hắn huy động bàn tay, chỉ thấy một hình bán nguyệt lao về phía Triệu Chính Đức, còn bé hơn của Tô Thanh Ảnh nhưng xung quanh tràn ngập đạo văn.

" Thiên Sơn chưởng ", Triệu Chính Đức cũng không khinh thường, đẩy ra một chưởng.

Phốc, chưởng ấn nhanh chóng bị nuốt mất, hắn không kịp hét thảm đã bị chặt đầu, máu tươi tung tóe.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Chúa Tể sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.