Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quý giẻ lau

Tiểu thuyết gốc · 2371 chữ

Tôi thấy ông già tôi.

Ông ấy nhìn tôi, không còn vẻ nanh ác hồi nãy. Trái lại, lúc này ông nở nụ cười hiền từ, nhìn tôi đầy áy náy.

Tôi thấy một cái bóng đen, đầu nó có sừng dài, lưng nó có cánh chim. Nó vung roi quất ông già tôi, quất đến nỗi làm ông biến dạng, đánh làm mặt ông đanh ác cả lên. Cuối cùng, ông già tôi khai ra tên mụ Hồng và tên tôi cho cái bóng.

Rồi nó đến đánh sư cụ, nhưng sư cụ dùng bùa dán lên miệng, bất kể nó đánh thế nào cũng không ho he lấy một chữ. Cái bóng tức mình bỏ đi.

Tôi dám chắc, cái bóng đen tôi thấy đấy chính là cái bóng trên tường lúc tôi dùng thuật gọi hồn.

Tôi cũng dám khẳng định nó là quỷ.

Cái bóng đen đánh đến vợ cụ Lâm, rồi cụ Lâm, rồi bà Dung, thằng Long, hai đứa nhỏ. Trừ sư cụ ra, ai bị nó dùng đòn roi đánh đến một lúc nào đó đều trở nên nanh ác dữ tợn, rồi khai tên người thân ra.

Những người này đều vì tôi mà bị hành hạ cả...

Giờ tôi cũng chết rồi, có lẽ đã đền được tội rồi chăng?

Trước mắt tôi hiện ra một người. Thằng cha này chạc tuổi tôi, người gầy dong dỏng, tóc rối tung tổ quạ. Trên đầu hắn còn có một con chó trông như mới đẻ đang nằm ngáp.

Tên này nhìn tôi, thò tay móc mũi, tay kia gãi mông sồn sột.

Tôi không quen gã, nhưng có lẽ đây là chiêu trò tra tấn tinh thần của con quỷ chăng? Nó muốn giết chết cảm xúc của tôi...

“Dủ rồi ông tướng! Dậy!”

Thằng cha tóc rối đá tôi một cái.

“A!”

Tôi bật dậy, la hét. Lúc này, tôi mới nhận ra khung cảnh quen thuộc của căn nhà tổ làng Kim Xá. Bụng tôi réo lên...

Đói!

Tôi tỉnh lại được, tôi la hét được, tôi thấy đói, chứng tỏ là tôi còn sống.

Bằng cách nào?

Thằng cha tóc rối nằm vắt chân lên mặt bàn, trên tay hắn cầm cái nanh hổ, con dao đạn cắm trên bàn. Hắn nhìn tôi, cười hềnh hệch. Cái điệu cười khả ố không khác gì khỉ.

“Ê. Hưng lắp! Nhận ra tao không?”

“Thằng Quý?”

Tôi nhìn thằng cha gầy gò trước mặt. Cái phong cách thời trang lôi thôi lếch thếch như đấm vào mặt người đối diện thì không chệch đi dâu rồi, chẳng qua không ngờ bây giờ ngay cả cách nói chuyện của nó cũng gợi đòn đến thế.

Nhưng...

Tôi còn sống, mà Quý giẻ lau thì ở đây...

Tức là, tôi còn sống đến bây giờ là vì nó.

Tôi lập tức hỏi thăm chị Kim và Hoa. Lúc bị đâm thủng bụng tôi đã sắp chết, tức là thằng Quý đến đúng lúc quan trọng. Có lẽ nó cũng cứu được Hoa và chị Kim.

Thằng Quý giẻ lau nhếch mép, bảo:

“Yên chí. Cái anh Dũng gì đó tao bảo lãnh cho ra tù rồi. Hai người kia tao đã sắp xếp cho đi nơi khác sinh hoạt, làm lại từ đầu. Thi thể cái bà Hồng, với lão Trung đồ tể tao cũng xử lý rồi, đâu vào đấy cả, mày không cần phải lo. Mà có cho mày lo mày cũng chả lo được.”

Tôi càng nghe thằng này nói lại càng thấy giật mình.

Vẫn biết nhà thằng Quý giàu, nhưng anh Dũng là nghi can giết người, mụ Hồng với ông Trung đột nhiên tử vong mà thằng này nói bảo lãnh là bảo lãnh được, nói xử lý là xử lý được.

Thằng bạn nối khố của tôi rốt cuộc là người thế nào?

Quý gõ ngón tay lên bàn, cười:

“Giờ... anh cho chú hai lựa chọn. Một: cùng Hoa rời khỏi đây, chuyện ở đây anh sẽ chùi đít cho chú. Hai: anh sẽ giải thích cho chú từ đầu đến cuối, cũng sẽ giúp chú tự tay trả thù thằng đầu têu, nhưng sau này nhà chú e sẽ bị vướng vào mấy cái chuyện yêu ma này. Sao?”

Tôi lặng người đi trước câu nói của thằng Quý giẻ lau.

Trực giác mách bác, lúc này tôi đang chạm đến một bức màn mỏng ngăn cách bí mật cõi âm, mà quyết định hiện tại của tôi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống nửa đời sau của mình.

Nuốt nước bọt một cái...

Tôi nhớ đến anh Dũng vì tôi mà tan cửa nát nhà. Nhớ sư cụ, cụ Lâm cũng vì tôi mà chết. Ngay cả thằng Long, mụ Hồng ngày thường tôi ghét cay ghét đắng là vậy, giờ họ chết rồi, tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì cả.

Tôi nhớ ông già vẫn dạy tôi một câu...

Ở đời, sang giàu nghèo khó gì cũng được, nhưng phải làm người cho đàng hoàng, biết cáng đáng đảm đương.

Còn chưa đến thất đầu của ông già, tôi mà làm ông ấy thất vọng thì còn ra gì nữa?

“Nói ra nghe thử.”

Thằng Quý ngáp một cái, nhún vai, nói:

“Trước tiên, tao cần cảnh cáo mày, chuyện ma quỷ này không được bép xép với người bình thường. Đây là bí mật liên quan đến an ninh quốc phòng. Không cẩn thận thì chưa cần người khác, e là tao đã nhận được lệnh thủ tiêu mày đầu tiên rồi.”

Quả thực, nghe nó nói thế, tôi cũng hơi lạnh người. Thằng này đủ sức bảo lãnh nghi can giết người ra tù, cũng phủi sạch được cái chết của mụ Hồng và lão Trung, thì một thằng như tôi có là gì? Thế nhưng, nếu bảo nhiêu đó có thể khiến tôi đổi ý thì vẫn chưa.

Thằng Quý thấy tôi không nói gì, coi như đã đồng ý, bèn tiếp:

“Cái nghi lễ mày thực hiện thực chất gọi là Thắp Đèn Ma, bản chất na ná như việc đáp lại lời ma gọi, hay mời ma cà rồng vào nhà ấy. Nhờ thế con quỷ nó mới ở lại làng này được. Giống quỷ ngày xưa bị đày ra biển Đông, bình thường không thể ở trong đất liền. Có người lừa mày gọi nó đến đây, thắp đèn ma giữ nó lại đất này, thành ra mới tạo nên cơ sự mấy ngày nay.”

“Quỷ? Mấy hôm nay tao toàn gặp ma thôi.”

Tôi thuật lại những gì vừa mơ thấy, cũng như những gì đã trải qua trong mấy ngày này cho thằng Quý nghe. Gã nghe xong, bèn cười:

“Tờ giấy mày tìm được e là do thằng Long, hoặc mụ Hồng dán vào quan tài. Về phần ai là kẻ đứng sau giật dây hai chúng nó thì tạm thời tao cũng không đoán được. Bọn họ tính kế cũng hiểm lắm. Chúng nó định lừa mày gọi ông già về hỏi việc di chúc, rồi bị con quỷ nó giết. Nhưng may phúc cho mày là được ông sư cụ cứu cho một mạng, cuối cùng nhân quả tuần hoàn, chúng tự chuốc họa vào người.”

Thằng này ngừng một lát, gọi với xuống bếp nhờ Hoa rót cho cốc nước, rồi tiếp:

“Sư cụ mày gặp hôm trước đã dùng Bế Khẩu Thiền, thế nên con quỷ nó mới không lôi được lão về hại mày.”

Nghe thằng Quý phân tích, tôi cũng thấy hợp lý. Nếu bảo có ai dễ dàng đến gần quan tài của ông già nhất, trừ tôi ra, cũng chỉ còn mụ Hồng. Đương nhiên, mụ cũng là con cờ mà thôi, bằng không đã không bị hại chết.

Thằng Quý lại tiếp:

“Hôm qua tao đã kiểm tra rồi, thứ mày gọi đến chắc là một con Thần Trùng, mà lại là giống biến dị. Cái giống này chuyên đi hành hạ linh hồn người chết, để họ khai con cháu thân nhân ra, sau đó đến giết. Từ đấy mà các cụ có câu Trùng Tang Liên Táng là thế. Con này đánh người ta, lại khiến ma lành hóa ma dữ, làm hồn ma người chết quay về giết người thay nó, đúng là chó chết.”

Tôi nghe nó nói mà cứ như bị cuốn vào. Bao nhiêu năm không gặp, cái thằng Quý lầm lì ngày nào không ngờ giờ nói chuyện tự tin trôi chảy đến thế.

Tôi lại hỏi vi sao con Thần Trùng không tự mình ra tay giết người mà phải dùng hồn ma gây án làm gì.

Thằng Quý bèn cười, nói:

“Mày dại thế? Nó tự ra tay thể nào chả để lại dấu vết? Bị tra ra thì chúng tao xử ngay. Nó ở sau giật dây hồn ma người nhà về đòi mạng thế này, nếu không phải dạng cao tay thì đừng hòng phát hiện ra có trá."

Thằng này bỏ học mấy năm nay chắc vào nam ra bắc nhiều, học được tài phép cũng không lạ, nhưng cái chiêu tự sướng mà mặt không đổi sắc thế này thì phải nói là không mấy ai làm được như nó.

Quý bảo bọn tôi cứ yên tâm, cơm nước đàng hoàng, tối nay ra bờ mương xử lý con quỷ với nó. Tôi định giữ con dao đạn của lão Trung phòng thân, thằng này bèn lườm tôi một cái. Nghe nó bảo thì dao này làm bằng đạn bắn tử tù, oán khí nặng, là vật không may mắn, bảo tôi vứt đi. Nói rồi, nó lấy trong túi quần ra một nguyên một thanh dao đi rừng dài cả cánh tay, sờ vào lạnh như sờ cục đá.

Khoan! Thế quái nào mà thằng này nó nhét được con dao tổ bố này trong túi quần?

Thằng Quý cười khanh khách, lại lấy từ đâu ra hai lá bùa vàng, bảo:

“Con này đúc từ đinh quan tài, tính ra vẫn lành hơn con dao của lão Trung. Mày cầm lấy mà chặt con quỷ, sau đấy thì trả cho tao. Hai lá bùa... thì mày cầm một tờ, đưa một tờ cho cái Hoa mà phòng thân.”

Sau đó, chúng tôi không tiếp tục nói chuyện ma cỏ nữa.

Hoa nấu cơm đâu vào đấy rồi, thằng Quý bèn lấy ra một chai rượu rắn, một con vịt quay vàng ươm, cũng đều móc trong túi quần ra cả. Hai hôm nay chúng tôi thấp thỏm phập phồng vì bị ma đánh, không còn tâm trạng nào cả. Nay có thằng Quý, mới yên tâm phần nào, ăn cũng thấy ngon miệng hơn.

Chúng tôi hỏi chuyện nhau mấy năm qua. Thằng Quý bảo nhà nó vốn là theo cái nghề trừ ma này, mấy năm nay nó vào nam ra bắc một mình, lang bạt kỳ hồ mãi. Trừ chuyện đánh yêu ma quỷ quái thì cũng không có gì để nói. Trái lại, lúc nó nghe cái sự tình oái oăm của tôi và Hoa thì cười phá lên, bảo thú vị. Hỏi ra thì mới biết thằng lôi thôi lếch thếch này còn độc thân.

Đến tối, đúng một giờ đêm, thằng Quý bảo tôi xách đèn bão, cầm con dao đinh quan tài, dán bùa vào người. Kế nó dẫn hai bọn tôi ra cổng, gọi con chó con đến, chậm rãi đi về phía con mương.

Đường hôm nay tối hơn, cũng càng lạnh hơn bình thường. Giữa mùa hè mà nghe tiếng gió thổi cứ như gió mùa đông bắc, chung quanh lạnh lẽo cứ như thể nằm trong tủ dông. Tôi và Hoa nắm tay đi sau, thằng Quý nghênh ngang đi phía trước, con chó con bám trên đầu thằng này cứ thỉnh thoảng lại ngáp một cái.

Qua miếng lụa, tôi thấy ma quỷ ở hai bên đường chúng tôi đi qua đều co rúm ró người lại, ôm nhau run cầm cập. Không một hồn ma nào dám mở miệng nói lấy một câu, nửa chữ. Bọn chúng đang sợ hãi.

Chẳng mấy chốc, thằng Quý đã ra chỗ con mương.

Nó đứng trên bãi cỏ gà, ngẩng đầu hít sâu một hơi, sau đó xách con chó con trên đầu xuống dúi cho Hoa nhờ ôm hộ. Chúng tôi nhìn nhau, chẳng ai hiểu nó muốn làm gì, nhưng xem chừng Hoa tin tưởng thằng này lắm.

Thằng Quý bỗng nhiên bẻ tay, ngưng cái điệu cười khả ố lại, đoạn móc một một lá bùa ra đặt xuống đất. Chân nó chợt dậm mạnh một cái, miệng quát:

“Cút ra đây!”

Bỗng nghe ầm một cái, cứ tưởng như có thằng nào đánh cá bằng thuốc nổ gần đây. Nước chỗ con mương bắn tung lên thành một cái cột cao đến dăm bảy mét. Chỉ nghe phịch một cái, từ bờ sông có một con ếch cụ to như con chó nhảy tanh tách về phía chúng tôi.

Thằng Quý đạp một chân lên đầu con ếch, cười:

“Oai quá nhỉ? Lại còn dám hạch sách dân làng không cho ai đến đây sau chín giờ tối cơ đấy.”

Con ếch cụ lúc này giống giộng cái đầu bôp bốp xuống đất, hai chân trước nó chắp lại, trông cứ như đang lạy lục van xin. Thằng Quý gõ lên đầu nó một cái, làm con ếch nhả trong bụng ra một viên gì tròn tròn sáng sáng, to bằng hạt nhãn, nhìn cứ như ngọc trai. Con ếch bị mất viên ngọc thì làn da xanh lét của nó bắt đầu chuyển xám, người cũng teo nhỏ đi một vòng. Thằng Quý cười hềnh hệch, nói:

“Tao cho mày một tiếng, liều liệu mà lôi cái con Thần Trùng kia ra đây, bằng không thì đừng có trách.”

Cũng không rõ con ếch cụ nghe hiểu thằng này nói gì hay không, chỉ thấy nó kêu một cái, tức khắc cả bãi cỏ gà lại râm ran tiếng ếch kêu oàm oạp. Thằng Quý cười hềnh hệch, cũng không rõ nó muốn làm gì.

Bạn đang đọc Đất Ma sáng tác bởi CổThuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThuyết
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.