Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức giả (Chương cuối Làng Kim Xá)

Tiểu thuyết gốc · 2675 chữ

Con ếch cụ đi chẳng mấy chốc đã trở về.

Nó nhè trong miệng ra một cái lông chim đỏ rực, để dưới chân thằng này, sau đó nơm nớp lo sợ nép mình đứng sang một bên. Thằng Quý nhặt cái lông, sau đó vẫy tay gọi Hoa, bảo để con chó con đánh hơi tìm kiếm.

Con chó trông như vừa mới đẻ, mắt nhắm tịt, đầu rúc vào trong ngực Hoa mà rên lên mấy cái, có vẻ không chịu ra. Thằng Quý mới nghiến răng một cái, mồm chửi con chó tí tẹo đã biết dê gái. Hoa nghe thấy thế, hoảng hồn, buông tay làm con cún rơi đánh bịch xuống đất.

Con chó con chỉ to hơn quả bóng nhựa một tẹo, thế mà đập xuống lún cả đất bên mương. Con chó lắc mình đứng dậy, trợn mắt nhìn thằng Quý giẻ lau, trông vẻ nhân tính cứ như con người vậy.

Cuối cùng, con chó con cũng chịu đánh hơi tìm kiếm. Nó khịt mũi ngửi cái lông mấy cái, sau đó lẫm chẫm chạy trước dẫn đường. Chúng tôi đuổi sát đằng sau, hết chừng nửa tiếng, thì đến bãi tha ma gần nhà cụ Lâm.

Con quỷ trốn ở bãi tha ma? Chết tiệt... tại sao chúng tôi không nghĩ đến nơi này từ trước?

Giống như đoán được suy nghĩ của tôi, thằng Quý bèn bật cười:

“Con Thần Trùng nó không trốn ở chỗ hiển nhiên thế này đâu.”

Con cún băng thẳng qua bãi tha ma, cũng không quay đầu lại lấy một cái.

Phía sau bãi tha ma có một quả đồi, không cao cũng không thấp, trên đồi có độc một cái cây cổ thụ. Con chó dẫn chúng tôi vòng qua chân đồi, đến trước một miệng giếng.

Thằng Quý nhún vai, lấy trong túi ra một lá bùa, thổi nhẹ một cái. Chẳng thấy nó lấy diêm hay bật lửa, tờ giấy kia tự bốc cháy phừng phừng. Quý giẻ lau thả lá bùa đang cháy xuống giếng. Tức thì, một cái mùi buồn nôn khó ngửi xộc lên phả tận óc cả đám bọn tôi. Hoa che miệng, nôn khan mấy cái, cũng may tôi đỡ cô ấy kịp Hoa mới không ngã.

Thằng Quý bảo:

“Hẳn là ở đây rồi. Âm khí nồng thế này cơ mà.”

Nói rồi, nó đẩy con chó con về phía hai bọn tôi, cười:

“Tao phải xuống giếng một chuyến. Người yêu chú mày tố chất cơ thể không tốt, không theo được. Mày ở lại với cô ấy đi. Tao để thằng cu này ở lại bảo vệ hai đứa mày.”

Con chó con bé một mẩu thế này? Bảo vệ bọn tôi?

Thôi... thằng Quý giẻ lau không phải người thường, mấy thứ nó mang theo cũng không nghĩ theo lẽ thường được. Tôi và Hoa cứ nghe theo sắp xếp của nó thì hơn.

Thằng Quý tung mình nhảy xuống giếng...

Tôi và Hoa ngồi dưới chân đồi, con chó con thỉnh thoảng lại chạy đến dụi đầu vào chân cô ấy đòi bế, nhưng có chuyện ở mương, Hoa cũng không dối xử với nó như một con cún con bình thường nữa. Con chó con hình như chặc lưỡi một cái, sau đó há miệng ngáp, bắt đầu đuổi cái đuôi của chính mình.

Trăng dần lên, trời từ đêm chuyển sáng.

Chợt, con chó nhỏ đứng thẳng dậy, lớp lông tơ trên người xù lên. Nó nhè hướng làng Kim Xá, sủa lên mấy tiếng.

Tôi và Hoa cùng nhìn về phía con chó, chỉ thấy một người băng qua bãi tha ma, thản nhiên bước đến trước mặt chúng tôi. Dưới ánh trăng, tôi mới phát hiện ấy không phải ai khác ngoài thằng Hùng giáo viên.

Hùng giáo viên giờ đang mặc một cái áo màu xanh lục, đầu đóng một cái khăn xếp. Nó không nhìn chúng tôi, mà ngó cái giếng, sau đó ngửa mặt cười:

“Ha ha ha! Ha ha ha!”

Nó cười giật giọng như thằng điên, tiếng cười xé vải của thằng này làm tôi ớn cả sống lưng. Theo bản năng, tôi đứng thẳng người lại, che Hoa phía sau, lườm thằng Hùng một cái.

Lẽ nào nó là chủ mưu?

Nhưng sao nó biết chúng tôi ở đây?

Màu ánh xanh của thằng Hùng đập vào mắt, cái màu xanh này không giống màu nhuộm, mà là giống tự nhiên mà thành. Màu xanh đậm đậm của da ếch.

Nó là con ếch cụ?

Thằng Hùng sau đó nhìn ba chúng tôi, lưỡi nó thè ra chấm đất.

“Giờ... chỉ cần tao giết ba chúng mày, trên đời sẽ không ai biết tao chuyện hôm nay là do tao làm cả. Bọn hành giả cũng sẽ không biết mà đến tìm tao trả thù cho thằng truyền nhân họ Điền chó chết này. Đúng... nên là như thế.”

“Quý!”

Tôi hô một tiếng về phía cái giếng cạn, thế nhưng thằng bạn nối khố của tôi đã không trả lời.

Vậy mà... tôi lại hại chết thêm cả thằng Quý nữa.

Thanh mã tấu thằng Quý nó đưa dường như nặng hơi, lưỡi đao sáng loáng hình như càng lúc càng lạnh. Có lẽ là do quá căng thẳng nên tôi tưởng tượng ra vậy, cũng có thể là công dụng của món vũ khí này cũng chưa biết chừng. Lúc này, chẳng hiểu sao máu liều trong tôi nó lại bốc lên phừng phừng, quên đi cả sợ hãi. Yôi chỉ ước sao có thể xông đến, băm xả thằng Hùng ra trăm mảnh. Thế nhưng, nhỡ may nó tranh thủ lúc tôi rời khỏi, bắt Hoa làm con tin thì sao?

Thằng Hùng bỗng trợn mắt, từ giữa trán nó hiện lên một vết nứt dài, lan nhanh từ chấm tóc xuống tận cổ. Chỉ nghe đánh “xoạc” một cái như xé giấy, lớp da người bục toác ra, thằng Hùng hiện nguyên hình một con ếch to như con trâu đực. Sau lưng con ếch khổng lồ, một đôi cánh chim với hàng lông vũ đỏ rực mọc ra, khẽ phe phẩy mấy cái.

Bắp đùi con ếch căng lên, dấu hiệu nó chuẩn bị nhảy xổ vào ba chúng tôi. Con chó hé miệng, cất tiếng. Thế nhưng âm thanh từ họng nó phát ra không phải tiếng sủa, mà là một tiếng gào rống chẳng rõ là của con gì.

Con ếch kêu rên một cái, tôi nghe làu bàu nó nói cái gì mà Bát Long Cẩu. Con chó sủa ra cái tiếng gầm kia xong thì nằm bẹp dí, rên ư ử một cái rồi không nhúc nhích nữa.

Cuối cùng, có vẻ như đã chắc chắn con cún đã gục, con ếch cụ lừ lừ bò về phía tôi và Hoa. Đôi mắt vàng vọt của nó hiện lên vẻ đắc thắng.

Tôi vung mã tấu, nhằm đầu con ếch cụ bổ bừa một cái.

Sống chết nhìn trời vậy.

Phập!

Thế rồi, chỉ nghe “ộp” một cái, một đống nước tanh tưởi xối ra đầy tay, đầy mặt, đầy người. Có lẽ là máu ếch. Vì máu bắn lên mặt, nên tôi không dám mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

Cả người tôi thấy ơn ớn lạnh, chân mềm ra như hai cọng bún chỉ chực ngã quỵ. Lại nghe đánh “ruỳnh” một cái như có cái thùng phuy nhà ai nện xuống đất. Sau đó, có tiếng vỗ cánh chim phành phạch. Con mã tấu thằng Quý đưa cho tôi cũng trượt khỏi tay, bắn vèo ra ngoài.

oOo

Sau khi được Hoa lau máu, tôi mới mở được mắt.

Hoa kể lại hồi nãy tôi chém con ếch, đáng nhẽ là với không tới. Thế mà bỗng dưng thanh mã tấu dài ra, xả con ếch cụ một đường ngọt lịm ngay giữa đầu, chẻ nó làm hai nửa. Con ếch cụ có vẻ không ngờ đến tôi có sức phản kháng, không kịp đề phòng nên chết không kịp ngáp. Lúc bấy giờ, trong người nó lại có một thứ gì sáng sáng bay vút ra, thanh mã tấu thằng Quý đưa cho tôi mới tuột tay, tự bay ra đâm chết luôn cái vật thoát khỏi người con ếch.

Nhìn kỹ lại mới biết té ra là một con chim lạ, người đỏ lòm, mỏ vàng, mặt lại như mặt người, tai mũi mày mắt đều là hình dáng người cả.

Thằng Quý từ dưới giếng leo lên, cười khanh khách.

Trực giác bảo tôi rằng chuyện xảy ra vừa rồi đều là mưu của nó cả.

Chúng tôi quay về ngôi nhà tổ, lần này không còn sự gì quái lạ xảy ra nữa.

Thằng Quý kể rằng con ếch này vốn là thần nước ở con mương cạnh ngôi chùa, hễ ai bén mảng lại gần chỗ nó sau tám giờ tối là nó giết, từ đó làng Kim Xá mới có giờ giới nghiêm ở mương nước, trong làng không ai dám vi phạm.

Vài năm trước nó hóa thành hình người, xin giới hành giả sắp xếp cho nó một thân phận trong làng cho đỡ cô đơn, hứa là từ nay về sau sẽ không giết người nữa. Thế là, cấp trên của thằng Quý sắp xếp cho con ếch thành một giáo viên đi học nước ngoài mới về, tên là Hùng.

Nhưng, xem ra nó giết người đã quen, khó mà bỏ được...

Con ếch tinh thừa lúc Thần Trùng đánh nhau với ông sư cụ xong, trọng thương chưa khỏi, nuốt con quỷ kia vào bụng, từ đó có được sức mạnh của Thần Trùng. Đám ma quái hoành hành mấy ngày nay đều là do nó gọi đến cả.

Thậm chí, thằng Quý còn bảo cái kẻ giở trò khiến tôi bỗng dưng muốn dùng thuật gọi hồn, chuẩn bị cây nến giúp tôi cũng là con ếch tinh.

Vốn nó định sau khi xử sư cụ, giải quyết nốt lão Lâm thì làng Kim Xá này sẽ thành thiên hạ của nó, nó thích làm gì thì làm, giết ai thì giết. Ngoài sáng nó lấy thân phận ếch tinh đối phó với giới hành giả, trong tối thì nó dùng sức mạnh của quỷ Thần Trùng đi hại người. Nào ngờ sư cụ dùng một môn gọi là Bế Khẩu Thiền, nó không khống chế được cụ, cụ mới có thể quay lại báo cho tôi và Hoa cách gọi thằng Quý đến Kim Xá.

Thằng Quý bảo sở dĩ nó nghi ngờ con ếch là vì nó cảm ứng được một chút khí tức của quỷ Thần Trùng trên viên ngọc ếch con ếch tinh nhả ra, nên mới tương kế tựu kế giả vờ bị lừa, sau đó gài con ếch một vố.

Tôi nghe xong, gật gù lấy lệ vài cái. Chẳng nói cũng biết thằng Quý không giải thích toàn bộ những gì đã xảy ra ở Kim Xá mà còn nhiều điều giấu diếm tôi, nhưng tôi thấy nó làm vậy là đúng. Giờ đây hai đứa thân phận đã khác biệt nhiều, có những bí mật mà nó không thể chia sẻ với một kẻ tiểu tốt cỏn con như tôi được.

Sớm hôm sau, tôi đóng cánh cổng căn nhà tổ, một lần cuối cùng. Chìa khóa thì giao lại cho một cô mặc quân phục, nhưng lạ một chỗ trên cầu vai lại trống rỗng không có quân hàm.

Cô này giao lại cho tôi một cái chùm chìa khóa, nhìn như chìa khóa xe, kèm theo một tập hồ sơ. Thằng Quý nó đã túc tắc đi khỏi đây từ sáng, chẳng rõ là đi đâu nữa. Chẳng qua, nó có để lại số điện thoại liên lạc, bảo hôm nào “triển khai” thì gửi thiếp mời cho nó biết mà đến uống rượu mừng.

Tôi và Hoa chào chòm xóm láng giềng, ra đầu làng, phát hiện có một cái xe tải đã đổ sẵn trước cổng làng Kim Xá, nhìn biển số thấy đúng là cái mà cô quân nhân nói là chuẩn bị cho bọn tôi.

Lên xe, an tọa đâu đấy rồi, chúng tôi mới lật tập hồ sơ được bàn giao ra đọc. Trên đấy có viết phía hành giả đã chuẩn bị cho tôi một căn nhà ở làng Ngô, cũng là một làng khác gần huyện Bình Giang. Họ bảo sau này tôi và Hoa đều là “thức giả”, có trách nhiệm hỗ trợ và tiếp tế cho hành giả trên đường làm nhiệm vụ. Ngoài ra còn có văn bản yêu cầu tuyệt đối giữ bí mật liên quan đến cõi âm, ngay cả người thân trong nhà cũng không được tiết lộ.

Tôi nhớ đến lời thằng Quý, vậy mới biết nó không dọa suông.

Đọc tiếp đoạn sau, bấy giờ tôi mới biết đáng nhẽ mình và Hoa còn cần bị kiểm tra vài lần nữa mới được phép trở thành thức giả, nhưng vì có thằng Quý đứng ra bảo lãnh, nên khoản này mới được miễn. Tất nhiên, nếu chúng tôi phá luật, thằng Quý cũng sẽ chịu hình phạt đích đáng.

Tôi nhìn sang ghế lái phụ.

Cô gái này đã cùng tôi trải qua bao nhiêu chuyện, hôm nay thậm chí tự nguyện ký vào biên bản, từ bỏ cuộc sống thành thị để đi cùng tôi, bắt đầu lại từ đầu với thân phận thức giả. Sống mũi cay cay, tôi vòng tay qua, định ôm lấy Hoa, thì bỗng bên ngoài có tiếng ai kêu lên léo nhéo:

“Bớ cô cậu, có tình tứ gì thì cũng xích cái xe lên rỗi hẵng làm, chắn hết cả cổng làng thế này?”

Người lên tiếng là một bà lão.

Bà lão nhìn chúng tôi, hỏi:

“Sau xe không có hàng, nếu cô cậu có đi qua làng Ngô thì cho bà đi ké, đỡ cực cái thân già.”

Tôi và Hoa thấy không có vấn đề, bèn mời bà cụ lên xe. Bà ta giới thiệu mình tên là Mai, sống ở làng Ngô, mấy hôm trước lên Hà thành thăm thằng con mới về, mà đãng trí thế nào lại xuống nhầm bến xe. Giờ ngồi xe khách thì cụ tiếc tiền, nên hỏi xin quá giang. Thấy cũng tiện đường, tôi với Hoa bèn đồng ý cho cụ đi nhờ.

Động cơ xe gầm lên, chiếc xe tải bắt đầu lăn bánh. Nắng rọi vào buồng lái, ấm áp và sáng lạn. Tôi và Hoa cùng nhìn về phía con đường dần mở rộng trước mặt, không hiểu sao lại thấy sau lưng lành lạnh.

Không nén nổi ngoái đầu nhìn, chỉ thấy bà lão lưng còng nhỏ thó nằm ôm bọc hành lý, nhắm mắt ngủ phía sau xe.

oOo

Chú thích cho ai thắc mắc: Vũ Thanh nghĩ cả hai bên ông bà đều mất trong kháng chiến, nhưng có thể thấy trong "Làng Kim Xá" là cái chết của bố mẹ ông Hưng bà Hoa đều có liên quan đến cõi âm. Nếu để ý một chút về các tình tiết trong Bắc Hành cũng như Kinh Thành, có thể nhận ra đây là Hành giả sửa hồ sơ, để che giấu sự tồn tại của ma quỷ khỏi ánh mắt của thế nhân nên Thanh mới nghĩ như vậy.

oOo

Biên tập: Làng Kim Xá diễn ra trước Bắc Hành mấy năm, Bắc Hành diễn ra trước Kinh Thành mấy tháng, Kinh Thành lại diễn ra trước Linh thị cả hai mươi mấy năm, thế bà Mai về Làng Ngô từ cuối Kim Xá rồi còn mò lên Hà Nội trong Kinh Thành làm gì?

Tác giả: Về làng Ngô cất cái nhà cho có chỗ chui ra chui vào, r mới lấy cớ lên Hà Nội có việc để làm trò con bò?

Bạn đang đọc Đất Ma sáng tác bởi CổThuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThuyết
Thời gian
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.