Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Khỏi Cổ Phủ, Âm Mưu Trêu Đùa Viễn Cổ Bát Tộc!

Tiểu thuyết gốc · 2077 chữ

“ Hống~”

Long Hoàng chợt cảm thấy được mùi vị nguy hiểm nên cùng nhau vận chuyển đấu khí tạo thành một tấm phòng ngự.

“Uỳnh~”

Quang đoàn đánh lên, phòng ngự khổng lồ do Long Hoàng tạo ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ba động hủy diệt tràn ngập ra xung quanh.

Lão Long Hoàng, từ trên không trung rơi xuống, thân hình tả tơ, còn đâu sự uy nghiêm bá đạo, khi nãy.

Chỉ thấy Đế Đan, dơ bàn tay lên, chộp lấy lão ta, rồi khoá chặt lấy.

Thấy cuộc chiến chỉ mới diễn ra trong mấy tiếng đã kết thúc, Lâm Minh âm thầm thở dài:“ Tên Đế Đan này quả thực khủng bố, nếu ta không có Không Gian Pháp Tắc, chắc giờ đã chết trong ta lão ta rồi!”

“ Khục…Người là ai? Sao lại có thực lực khủng bố vậy?” Lão Long Hoàng, vùng vẫy muốn thoát ra, sao đó lại ho ra một ngụm máu.

“ Hắc hắc… Lão Phu mới chỉ hoạt động gân cốt mà thôi, con rồng tím nhà ngươi cũng chỉ vậy thôi sao?” Đế Đan liếc mắt, khinh bỉ nói.

“ Ách! Khục….” Điều này làm cho Lão Long Hoàng tức giận, nôn ra thêm ngụm máu thứ hai.

Ánh mắt tràn ngập lửa giận, hùng hổ nói: “ Người biết ta là ai không, Bổn Hoàng là Long Hoàng của Thái Hư Cổ Long Tộc, Cửu Tinh Đấu Thánh Hậu Kỳ… vậy mà bị tên nhà người xem thường?”

“ A lão phu biết rồi, người là con rồng tham lam, bị Đà Xá Cổ Đế lừa, trở thành thủ hộ giả nơi này… Khà khà khà!” Đế Đan hít mắt cười, trêu đùa Long Hoàng.

“ Đế Đan, lão mà chọc tức lão ta, chết ngất ở đây bây giờ!” Lâm Minh liền chen vào, trêu lấy Long Hoàng.

“ Tên tiểu tử nhà người, đừng có mạnh miệng, Bổn Hoàng thoát ra được, ngươi chết chắc!” Liếc mắt nhìn lấy Lâm Minh, Long Hoàng uy hiếp nói.

“ Sợ quá! Người nghĩ thoát khỏi ta của bọn ta được sao? A quên ngươi vẫn bị Đà Xá giam cầm ở đâu mà!” Lâm Minh nhún vai, không để ý tới lời uy hiếp của lão rồng già.

“ Người! “ điều này làm cho Long Hoàng, á khẩu không trả lời được.

“ Đà Xá Cổ Đế, tên vô sỉ nhà ngươi!” Lão chỉ có thể thầm mắng lấy Đà Xá.

“ Tên này, xử lý như thế nào?” Đế Đan dùng ánh mặt dò hỏi Lâm Minh, hiện giờ lão là hộ vệ của Lâm Minh.

“ Này lão rồng, lão tự giới thiệu mình là, Thái Hư Cổ Long Tộc Trưởng sao?” Lâm Minh, không để ý tới Đế Đan mà nhìn Long Hoàng hỏi.

“ Đúng thì sao, Bổn Hoàng là Tộc Trưởng của Thái Hư Cổ Long, tiểu tử người muốn hỏi gì?” Hiện giờ tình hình của lão, là cá nằm trên thớt, người dưới mái hiên vì vậy lão không thể phản kháng lại.

“ Có chuyện, ta từng nghe nói, trong Thái Hư Cổ Long chỉ có tứ đại long vương mà thôi, làm gì có cái gọi là Long Hoàng?” Lâm Minh giả vờ gợi chuyện, làm cho Long Hoàng hiếu kỳ.

“ Cái gì? Không thể nào? Bốn Hoàng….” Nghe tới Thái Hư Cổ Long nhất tộc phân chia làm bốn, Long Hoàng trong mắt nhất thời hiện lên hung quang, lão chưa từng ngờ tới những lão gia hỏa kia nguyên bản đối với hắn cực kì cung kính lại có thể tại sau khi hắn mất tích lại có gan làm những chuyện như vậy.

“ Thế nào muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này không, Gọi Bổn Toạ một tiếng ca ta liền cố nhịn đem lão rồng già như lão ra khỏi nơi này!” Lâm Minh trang bức nói.

“ Người….” Lão Long Hoàng, đang tính chửi tên này vô sĩ, nhưng suy nghĩ lại, tên tiểu tử này, tuy tu vi hơn thấp, nhưng tạo nghiệp không gian chi lực lại là nhất đẳng.

Xem hắn có thể đi lại, nhưng nhà của mình trong Thần Mộ, Lão biết kẻ này bản lĩnh thông thiên, với cả việc có cả cường giả như hoả nhân này bảo vệ, sợ rằng cả Đại Lục này, không có kẻ nào dám trêu chọc tên tiểu tử này cả.

“ Được chỉ cần người giữ lời hứa, gọi ngươi tiếng ca thì đã làm sao!” Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, lão cũng chấp nhận chịu thiệt thòi.

“ Lâm Minh….. đại ca!” Lão chút ngượng nghịu, ấm úng nói.

“ Còn Lão Phu thì sao?” Đế Đan cũng không chê chuyện mà nhảy vào nói, lão đã sống cả cuộc đời trong Đế Mộ, đang là lần đâu lão tiếp xúc sự vật khác ngoài đám dị hoả.

Vì vậy mà cũng thấy Lâm Minh và Long Hoàng, chơi đùa với nhau liền chen vào chơi cùng, vuốt râu đợi Long Hoàng gọi.

“ Ách~ không biết biết bối tên gì?” Long Hoàng sau khi gọi xong, tưởng liền thoát được, ai ngờ lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim khác, bắt hắn gọi.

“ Ấy quên chưa giới thiệu, Lão Phu là Đế Đan, Hộ vệ của Lâm Minh Tiểu Tử!” Đế Đan cũng không ngần ngại nói ra tên của lão ta.

“ Đế Đan?” Tên có từ đế, nhưng chữ đan đó là nghĩ gì thì Long Hoàng không biết.

Tại vì do hai người gặp nhau quá sớm, cộng thêm việc không có Hư Vô Thôn Viêm giới thiệu về Đế Phẩm Đan dược, vì vậy mà Long Hoàng cũng mù tịt về vấn đề này.

“ Đế Đan đại ca!” Lần này lão ta liền gọi thuận miệng hơn, do Đế Đan đều trên cơ hắn vì vậy mà can tâm tình nguyện gọi.

“ Hảo hảo~ “ Đế Đan cười nói, sau đó liền thu hồi hỏi chưởng, cơ thể bắt đầu biến đổi.

Cả người rực hoả, liền thu liễm lại, hiển hiện là một lão già râu tóc bạc phơ, khoác trên thân một bộ y phục hắc hồng, nhìn có chút quỷ dị.

Kèm theo được thả ra, Lão Long Hoàng liền chỉnh lại dung nhan, sau đó mới quan sát đánh giá hai người này.

Một lão giả cực mạnh, với một Thanh Niên bất phàm, nhìn tuổi đời rất trẻ mà đã là Ngũ Tinh Đấu Thánh, lão nghĩ kẻ này chắc là hậu bối của một vị đấu đế nào đó.

“ Thế nào? Không tự giới thiệu tên mình sao? Hay là lão tên là Long Hoàng?” Lâm Minh bị nhìn chăm chăm có chút khó chịu, liền hỏi đểu Long Hoàng.

“ Tên Bổn Hoàng là Chúc Khôn, không biết hai vị vì sao lại vào đây?” Chúc Khôn tự giới thiệu tên, sau đó hỏi dò hai người vì sao lại tìm được tới đây.

Lão không biết rằng, đến chỉ có mình Lâm Minh, còn ra thì thêm Đế Đan.

“ Không biết, trong Đế Mộ nó như thế nào?” Chúc Khôn hiếu kỳ hỏi, lão đã mất cả ngàn năm bị giam giữ ở đây, vẫn chưa biết bên trong có nhưng gì.

Thấy Chúc Khôn dò hỏi, Lâm Minh biết lão già này rất để ý thứ bên trong Đà Xá Cổ Phủ.

“ Không có gì nhiều, chỉ có vài trăm quyển Thiên Giai Đấu Kỹ, Công Pháp các loại mà thôi!” Lâm Minh nhún vai nói, như một chuyện gì đó rất chi là bình thường.

“ Hả? Chỉ vậy thôi sao? Mả mẹ nó Đà Xá Tên vô sỉ nhà ngươi, chỉ có vậy mà giam giữ Bổn Hoàng suốt cả ngàn năm! Người có bị thần kinh không hả!” Tiếng rống giận, bất lực, cả có sự hối hận trong đó, lão không nghĩ rằng, vì sự tham lam của lão mà thành ra sự việc này.

“ Lâm Tiểu Tử, cũng rất tinh quái đó, giảm lược quá mức rồi!” Đế Đan chỉ có thể nhấn like cho diễn kỹ của Lâm Minh.

“ Ahhh…..”

Sau một tiếng hét dài, Chúc Khôn mới bình tĩnh trở lại, rồi nhìn Lâm Minh và Đế Đan, xem họ giúp lão thoát khỏi nơi quỷ quái này.

“ Lâm Tiểu Tử, chỉ cần ngươi giúp bổn hoàng thoát khỏi đây, bổn hoàng can đoan ngươi sẽ là thượng khách của Thái Hư Cổ Long nhất tộc bọn ta!”

“ Thượng Khách sao? Cũng tạm được đó! Giúp lão thì dễ rồi nhưng…..” Lâm Minh sờ căm suy nghĩ nói, đang nói được một đoạn thì bất chợt dừng lại.

“ Nhưng gì…?” Chúc Khôn sốt ruột hỏi.

Đứng bên cách Đế Đan, cũng chú ý đến cử chỉ hành động của Lâm Minh.

“ Khi thoát ra được, ta mong lão không nên tiết lộ chuyện ngày hôm này! Ta muốn nhưng kẻ thèm khát cổ phủ này phải nhận quả đắng khi, bọn chúng tranh cướp nhau Mảnh Ngọc và khi biết được sự thật thì sẽ hộc máu mà chết…Ha ha…” một ý nghĩ xấu xa trong đầu Lâm Minh hiện ra, và rồi thuật lại cho hai người Đế Đan và Chúc Khôn nghe.

“ Ựng Ực~” Chúc Khôn chỉ có thể, nuốt nước miếng, sợ gai ốc, lão không ngờ tên tiểu tự này lại có thể ra chủ ý khốn nạn như vậy.

“ Hảo hảo!!!” Đế Đan vuốt râu không ngừng nói, lão ta giờ chỉ nghĩ tới vẻ mặt thất kinh sợ hãi của Hư Vô Thôn Viêm, khi biết bao nhiêu công sức bỏ ra đều đổ sông đổ biến.

“ Thế nào? Sự trả thù kiểu này, lão hài lòng không!” Lâm Minh liếc nhìn Đế Đan nói.

“ Chưa, nếu như ngươi bắt được tên đó, hãy để lão phu bóp nát ý trí của tên chó chết đó. Còn lại, bổn nguyên ngươi cứ việc hấp thu! “ Đế Đan nghiên răng, nghiên lợi nói, chỉ có vậy mới có thể làm dịu cơ giận trong người lão.

“ Ha ha….được!” Lâm Minh cười lớn.

Long Hoàng thì tò mò về cái tên mà hai người nhắc, nhưng lão biết không nên nhiều chuyện.

Lắc đầu, lão mới hỏi: “ Tiểu người người đơi ta, ra khỏi nơi này khiểu gì?”

“ Dễ thôi, đi theo ta!” Lâm Minh chỉ liếc nhìn sau đó, bay thẳng ra vùng biên của không gian.

Vù vù~

Cả ba dùng lại, Lâm Minh chỉ vung nhẹ tay, một quả cầu không gian pháp tác, bao trùm lấy Long Hoàng.

“ Ah…cái gì thế này?” Quá bất ngờ, đột nhiên, lại bị tập kích, lão tỏ vẻ bất ngờ.

“ Đừng nhúc nhích, ta chỉ đang tách lão ra khỏi không gian của Đà Xá Cổ Đế đã phong ấn lên của thể lão thôi, cố chịu khó chút đi!” Lâm Minh quát lớn nói, rồi giải thích.

Đế Đan thì chỉ đứng xem, qua thực đối với không gian tạo nghệ, Đà Xá Cổ Đế đã thua kém Lâm Minh rồi.

“ Ukm!” Lão Chúc Khôn khi nghe được vậy, liền đình chỉ giãy giụa, giao toàn quyền lại cho Lâm Minh.

Tuỳ mới gặp hai người này, nhưng Chúc Khôn đã có niềm tin tuyệt đồi với hắn, đợi toàn được ra, lão sẽ đi tìm hài nhi, và chỉnh đốn lại Thái Hư Cổ Long Nhất Tộc.

Thấy Chúc Khôn, đã có sự phối hợp, Lâm Minh cũng rất nhanh phân tách, Không Gian thuộc tính của Đà Xá phong ấn lên người Chúc Khôn.

Rồi dần dần, sử dụng Không Gian Pháp Tắc của Đại Thiên Thế Giới, thẩm thấu vào để phá bỏ không gian hạ vị diện.

Chợt hắn cảm nhận được gì đó, một thứ gì đó không thuộc về loại vì diện này.

“ Lâm Tiểu Tư… đi thôi!” Mắt thấy mọi chuyện đã xong, Đế Đan gọi Lâm Minh.

“ Ách~ “ nghe tiếng gọi đó, hắn chợt tỉnh lại, nhìn lấy 2 người Chúc Khôn lẫn Đế Đan.

“ Được rồi đi thôi!” Lâm Minh sau người, ra hiệu, vậy là cả 3 tựa như biến thành nhưng các sao vì bay vút đi.

Phốc Xuy~ …..

…….

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.