Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Hoả Hồi Sinh, Động Tĩnh, Long Hoàng Chúc Khôn Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 2033 chữ

“ Là lỗi của ta, ta không nên ham muốn đối với Cổ Đế động phủ, cũng đều là tại tên Đà Xá Cổ Đế vô liêm sỉ kia, hắn đã sắp đặt bẫy để hại ta bị nhốt trong động phủ lâu đến như vậy.”

Nhìn thấy những giọt nước mắt của Tử Nghiên, Chúc Khôn trở nên luống cuống chân tay: “Hài tử đừng khóc, đừng khóc, tất cả đều là lỗi của ta. Từ bây giờ ngươi muốn vi phụ làm gì ta đều nghe theo lời của ngươi, nếu ngươi không tin ta có thể thề a.”

Đám người Thiên Bách và Tô Thiên, nhìn thấy một nam tử là đỉnh cao cường giả, uy chấn đại lục nhưng hôm nay lại bị bức đến nước chân tay luống cuống, Đế Đan lẫn Lâm Minh cười trộm không thôi.

“ Đế Đan Đại Ca, Lâm Tiểu Tử còn không mau nghĩ cách giúp ta, còn ở đấy cười được à!” Chúc Khôn đầu đầy mô hô, chân tay luống cuống, nhìn Lâm Minh và Đế Đan nói.

“ Ha ha…lão phu chịu, chịu này phải nhờ tới Lâm Tiểu Tử!” Đế Đan nhâm nhi lý trà, bình thản nói.

“ Ách~ đúng vậy!” Lão giờ mới nhớ, Đế Đan này tính tình cổ quái, với thực lực ở đó, ai có thể khiến lão phải động não suy nghĩ chứ.

“ Ta nghĩ Chúc Bá nên giải thích mọi chuyện cho cô bé này biết!” Lâm Minh cũng nhún vai, lại chuyển chủ đề này cho Chúc Khôn.

Sau đó nhìn Tử Nghiên nói:” Cô bé tên là gì!”

“ Hừm! Ngươi không nghe Tô lão đầu gọi bổn tiểu thư là gì sao? Là Tử Nghiên đó!” Nàng đang giận hờn Chúc Khôn, vui vì biết mình không cô đơn, buồn vì bị bỏ lại nhiều năm như vậy.

“ Ách! Tựa hồ con bé có chút tiểu tính khí a!” Lâm Minh xoa xoa mũi nói.

“ Đúng vậy! Ở trong cái Nội Viện này, chỉ có nàng bắt nạn người khác, chứ tuyệt đối không ai dám bặt nạn nàng!” Tô Thiên cũng xen lời nói.

“ Hảo vậy mới là hài tử của bổn hoàng!” Chúc Khôn dơ ngón cái lên, vuốt mông ngựa chính con gái của mình.

“ Hừm! Ta vẫn chưa có tha thứ cho ông!” Nàng quay đầu đi, giận dỗi nói.

Mắt thấy tình hình cũng đã gần như được giải quyết, Lâm Minh quay sang nhìn lấy Thiên Hoả nói: “ Thiên Diệu Hoả, đến lúc giúp ông sống lại rồi!”

“ Thật sao?” Nghe được câu nói này, làm cho lão bừng tỉnh khi đang miệt mài đấm bóp cho Đế Đan.

Đây là câu nói mà hắn thích nghe nhất trong vòng, gần trăm năm qua, tưởng như là sắp trên trong thế giới dung nham, nhưng may mắn gặp được Lâm Minh, cộng lại suốt 1 năm qua được Nội Viên bao ăn uống.

Làm cho Thiên Hoả dương như nghĩ như vậy cũng tốt, nhưng khi gặp lại Lâm Minh, đi bên người hắn là hai siêu cấp cường giả, lão biết nếu mình không có chỗ dùng, chắc chắn sẽ bị bỏ lại, vì vậy mà ước mơ sống lại trong lão chưa bao giờ là rực chạy như vậy.

“ Đương nhiên, bổn toạ hứa được là sẽ làm được, đúng không Thiên Bách!” Lâm Minh bình tĩnh nói, rồi quay sang hỏi Thiên Bách.

“ Đúng vậy, nhờ có Thiên Minh Thánh, hai lão già này mơi bước vào cảnh giới này!” Thiên Bách đồng loạt nói, trong đó là sự cảm kích khôn cùng.

Nghe vậy, hắn liền thoả mãn gật đầu, sau đó hất tay lên, một bộ khôi lỗi cấp bậc Ngũ Tinh Đấu Tôn, bộ khôi lỗi này nằm trong 10 bộ ( đỏ ) mà hắn được hệ thống khen tặng.

Nhưng do bận nhiều việc, nay mới có cơ hội lấy nó ra, tên của nó là số 18, nếu tính từ 1-13 khôi lỗi đang bảo vệ Thiên Minh Điện ở Tây Bắc Địa Vực.

“ Khôi lỗi?” Cả đám người trong căn phòng giờ này, đang hết sức chăm chú nhìn vào cách Lâm Minh hồi sinh một người.

“ Muốn hồi sinh một người, cấn có 3 thứ đó là 3 loại dị hoả, hai là Thất Phẩm Đan Sinh Cốt Dung Huyết đan, ba là một bộ hài cốt từ Đấu Tông trở lên!” Lâm Minh nhàn nhạt giảng đạo cho đám người biết.

Đối với Đế Đan và Chúc Khôn, việc này dường như là chuyện chẳng để vào mắt, nhưng đó với đám người Thiên Bách, Tô Thiên, Hồ Kiền thì lại là kiến thức mới, chỉ còn biết trở to mắt mà nhìn.

“ Điều kiên quyết ở đâu là phải có linh hồn thể, Thiên Hoả thì thừa đủ tiêu chí đó!” Lâm Minh nói nốt.

Xong chỉ thấy tay hắn vung lên, chợt cả căn phòng giống như là biến thành hoả lô, từ trên người hắn màu xanh sắc, kèm theo là nộng đậm sinh mệnh lực.

Đó là đoá dị hoả Sinh linh chi diễm, xếp hạng thứ 7 trong bảng dị hoả, công dụng của nó là Sinh Mệnh, chỉ cần có nó ngươi sẽ không cần phải nó về sinh mệnh lực.

“ Muốn dùng nó để thúc đẩy sinh mệnh trên Khôi Lỗi kia sao? Tên tiểu tử này cũng đủ ý tứ đó?” Đế Đan nhìn là biết dị hoả nào, nhưng đoá dị hoả này lão đã nhìn chán từ suốt ngàn năm qua rồi.

“ Thật nồng đậm sinh mệnh lực!” Đám người Thiên Bách kinh hãi nói.

Cảm quan rõ nhất là hai lão Thiên Bách, do mới đột phá Đấu Tôn, tuổi thọ vẫn chưa khôi phục lại, khi tiếp xúc với ánh sáng xanh đậm của đó Dị Hoả, khiến cho thân thể hai lão dần dần lấy lại sức sống.

“ Thiên Hoả sử dụng linh hồn lực, bắn mạnh vào mi tâm của khôi lỗi!” Lâm Minh quát lớn nói.

“ Đã rõ!” Thiên Hoả đã đứng chờ nghe lệnh.

Từ mi tâm lão bắn ra một luồng linh hồn lực, thẳng đến mi tâm của Khôi lỗi, sau đó lão nhắm mắt, linh hồn thể của Thiên Hoả dần dần hoà hợp với khôi lỗi kia.

Thấy đã tới bước cuối Lâm Minh liền vận dụng, Âm Dương Long Phượng Quyết lĩnh vực Long Phượng Sum Vầy, cấp tốc Khôi Lỗi dần dần biến thành một người sống.

“ Thình Thịch~ Thình Thịch~”

Trong căn phòng yên tĩnh, từng tiếng tim đập như trống đánh từ khôi lỗi phát ra, cả khôi lỗi dần dần biến đổi, tư khuôn mặt như bao khỗi lỗi khác, đã biến thành mặt của Thiên Hoả, nhưng là phiên bản có tóc.

Toàn bộ liền biến hoả thành Thiên Hoả, điều này chứng tỏ, Thiên Hoả và Khôi Lỗi dung hợp 100% với nhau, không hề có sự bài xích.

“ Phù….” Lâm Minh thu tay lại, chợt sinh mệnh lực cũng biến mất, sau đó nhìn xem thành quả của mình.

Chỉ thấy, xung quanh thân thể mới của Thiên Hoả tràn ra Linh Hồn Lực, sau đó là Đấu Khí, từ mọi phía bắn mạnh vào cơ thể mới của Thiên Hoả.

Thấy lực đấu khí hùng hậu xuất hiện, làm cho đám người Thiên Bách, Tô Thiên chao đảo không thôi.

Lâm Minh vung nhẹ tay, một phòng kết giới bao phủ lấy mọi người, tách Thiên Hoả ra.

Lúc này thực lực của Thiên Hoả cũng tăng vọt, từ Ngũ Tinh…. Lục Tinh…Thất Tinh…Bát Tinh….Cửu Tinh Đấu Tôn mới có dấu hiệu dừng lại.

Kèm theo đó là Linh Hồn Lực từ Linh Cảnh đột phá tới Thiên Cảnh sơ kỳ. Song linh hồn lực, theo đó mà khuếch đại ra ngoài, từ nội viện mà tiến thẳng đến ngoại viện.

…..

Ở trong một sâm lâm nào đó nằm trong ngoài viện, Tiêu Viêm đang cố gắng sử dụng Huyền Trọng Xích, chiến đấu với một ma thứ cấp 3.

Đừng ở xa Dược Trần, đang chỉ đạo, chợt sóng linh hồn lực Thiên Cảnh lượt nhẹ qua, làm cho làm giật mình, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về hướng phát ra.

“ Diễm Phân Phệ Lãng Xích!” Tiêu Viêm tập trung đánh ra đòn, thì bị sóng linh hồn lực đó làm gian đoạn.

Bị con ma thú cấp 3 đó đánh bay và trốn nhanh đi.

Rầm~

“ Phốc~ “

Nôn ra một ngụm máu, hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Dược Trần.

Thấy Lão vẫn đang chăm chú về một hướng, liền không thèm để ý tới hắn, làm cho hắn nổi lên sự bất mãn: “ Đã không cho ta Phần Quyết thì thôi, giờ lại còn bắt ta phải tu luyện như vậy, lão già đợi ta gặp được hồn điện đến lúc đó, lão đừng có trách ta ác!”

Hắn đã âm thầm quyết định, nếu đã không đi được đường khi thì hắn sẽ đi đường khác, ai bảo Hồn Điện là ác, ác chỉ sinh ra khi đối đầu với nhân vật chính mà thôi.

…….

Trở lại với đám người Lâm Minh, hiện giờ Thiên Hoả đang củng cố lại tu vi, mọi người cũng không để tới hắn nữa.

“ Tử Nghiên, con có theo ta về Thái Hư Cổ Giới không, nơi đó mới là nơi dành cho chúng ta!” Chúc Khôn đang dụ dỗi, muốn cô bé về nhà cũng hắn.

“ Không nơi đây mới là nhà của ta!” Nàng quật cường nói.

“ Chuyện….” Chúc Khôn á khẩu không biết phải nói gì.

“ Thế này đi, hiện giờ đem cô bé về đó không ổn, Chúc Bá về trước giải quyết mọi việc đi, sau đó hãy đón cô bé sau!” Lâm Minh nói lên suy nghĩ của mình.

“ Lâm Tiểu Tử, nếu người chăm sóc con bé, bồn hoàng sẽ an tâm để nó ở đây!” Chúc Khôn, ranh mãnh nói. Lão biết, trên Đại Lục này không kẻ nào có thể ngang sức đánh với hắn.

Vì vậy để hắn bảo vệ lấy Tử Nghiên, lão có thể an tâm để đi làm chuyện khác.

“ Ách~ lão cũng ranh mãnh đó!” Lâm Minh khi nghe được, liền hiểu ý của lão rồng già.

Nhìn lấy Tử Nghiên, tuy giờ nàng mới chỉ là tiểu nha đầu, nhưng chỉ cần nàng trưởng thành thì lúc đó, nàng sẽ không thua kém gì đám nữ nhân của hắn cả.

Vì thế mà, con rể của Thái Hư Cổ Long hắn định rồi, ai mà cướp là chết với Thiên Minh Đế Này.

“ Thật là xấu a!” Tử Nghiên khi thấy nét mặt suy nghĩ của Lâm Minh, liền không nhịn được mà tiến tới gõ.

Phanh~

Lâm Minh liền ngửa ra sau, hắn không ngờ vậy mà có người đánh hắn.

Đế Đan thì mặc kệ sự đời, vẫn đang thưởng thức, còn đám người Tô Thiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.

“ Ha ha…hay lắm con gái!” Chúc Khôn ở bên còn không chê chuyện mà cười lớn cổ vũ.

“ Ách~ cô bé…” Lâm Minh thấy là Tử Nghiên liền, xấu hổ cười.

“ Mặt ngươi nãy xấu quá, bổn tiểu thư giúp ngươi sửa lại, còn nữa đừng gọi ta là con gái, ta chưa tha thứ cho ông đâu!” Nàng ngồi sát Lâm Minh nói, rồi mới quay sang Chúc Khôn quát.

Thấy mọi chuyện đã ổn định, Chúc Khôn thu hồi vẻ mặt tươi cười, ôn hoà, tiến đến Đế Đan khom người nói:” Mọi việc ở lại xin Đế Đại Ca và Lâm Tiểu tử, có thể bảo vệ Tử Nghiên, bổn hoàng có việc liền xin đi trước!”

“ Nếu như hai người muốn tới Trung Châu, có thể gọi bổn hoàng một tiếng, lúc đó bổn hoàng sẽ tận tình tiếp đó, A Nghiên phụ thân đi trước!”

………..

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.