Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước trận đấu

Phiên bản Dịch · 1427 chữ

Mặc dù là một thành nhỏ xa xôi hẻo lánh trong lãnh thổ Đại Chu, nhưng dù là chim sẻ cũng có đầy đủ nội tạng, so với bất kỳ toà thành lớn nào, thì thành Hưng Ninh cũng có đầy đủ tất cả các công trình kiến trúc.

Giống như bao nhiêu toà thành khác, với tư cách tượng trưng cho quyền lực và địa vị của Vương Triều Đại Chu, phủ thành chủ nằm ở trung tâm của thành phố.

Phía trước phủ thành chủ có một quảng trường rộng rãi.

Bình thường nếu có các hội nghị quy mô lớn, hoặc các hoạt động có sự tham gia của nhiều người, thì sẽ được tổ chức tại quảng trường này.

Như ngay tại lúc này, trên quảng trường đã được bố trí một võ đài diện tích khoảng 100 mét vuông, xung quanh đã chật kín người.

Nhìn xung quanh, ít nhất cũng phải có mấy vạn người....

Thị vệ trong phủ thành chủ phái ra hơn nghìn người, đem cả quảng trường vây lại đảm bảo an ninh, tránh tình trạng hỗn loạn có thể xảy ra.

Hội nghị lớn như thế này, đã được diễn ra nhiều, bởi vậy những thị vệ này với kinh nghiệm phong phú nên cũng không tỏ ra vội vàng.

Mặc dù hai gia tộc Dịch gia cùng Ngụy gia đều chưa đến, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu tiến hành, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của những khán giả xung quanh.

Đại Chu dùng võ lập quốc đã ngàn năm nay, võ học trong nước rất mạnh, mặc dù thái bình đã rất lâu thi nhân, văn sĩ dần dần xuất hiện nhiều, nhưng bản tính hung hãn vẫn chảy trong xương tủy không có phai nhạt đi, cho nên đối với chuyện cờ bạc, đánh đấm hầu như ai cũng có hứng thú mãnh liệt.

Đánh cược dùng phương thức luận võ được luật pháp Đại Chu cho phép, tại điều luật thứ 36, mục 178 của luật pháp Đại Chu, cờ bạc là phương pháp duy nhất được công nhận, có thể giết người trong đấu võ mà không vi phạm luật pháp quốc gia!

Đương nhiên, bên trong thoả thuận của hai bên phải ghi rõ, đánh cược theo mệnh trời, chết không luận tội, mới có thể cho phép hành vi giết người.

Hơn nữa phải được công chứng, nếu không việc đặt cược sẽ không được công nhận.

Vốn là, bất kỳ một trận đánh cược nào muốn xảy ra, đó cả một quá trình cực kỳ phức tạp và rắc rối. Nhưng trận đánh cược này vì một số lý do đặc biệt, cả Ngụy gia và phủ thành chủ đều muốn mau chóng tổ chức càng sớm càng tốt, nên mới có thể diễn ra thuận lợi như vậy.

 Khi thời gian ước đấu càng ngày càng gần, hai cha con Ngụy Hồng Thành và Ngụy Tử Kỳ cùng hơn chục thành viên trong gia tộc họ Ngụy tiến đến gần quảng trường.

Có thị vệ phụ trách trật tự mở đường, nhóm người thành công đi phía dưới võ đài.

Thấy chưa có người của Dịch gia đến, hai cha con Ngụy gia nhìn nhau trong mắt ánh lên vẻ không hiểu.

"Thành chủ đại nhân đến."

Một tiếng báo hiệu đánh gãy sự nghỉ hoặc của hai người, đồng thời giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về tiếng nói, liền thấy được hơn mười người thân vệ vây quanh thành chủ đại nhân thành Hưng Ninh, đang chậm rãi đi ra.

Đi theo sau thành chủ, có một thiếu nữ làn da trắng hơn tuyết, dung nhan đẹp tựa hoa đào.

Thiếu nữ này chính là đại tiểu thư của phủ thành chủ,....cũng là tâm đầu nhục của thành chủ đại nhân! Nhân vật tôn quý bậc nhất thành Hưng Ninh.

"Phụ thân, sao lại kinh động đến thành chủ đại nhân."

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người thành chủ, đi đến dưới võ đài theo một hướng khác, Ngụy Tử Kỳ nghi hoặc hỏi.

"Không rõ ràng, thành chủ đại nhân bình thường không để ý đến tục sự, cho dù ở thời điểm diễn ra gia tộc luận phẩm, đại diện cho triều đình đến phát biểu mà thôi....Chỉ sợ là vì bảo bối nữ nhi của hắn...."

Ngụy Hồng Thành nói đến đây bỗng nhiên quay đầu nhìn Ngụy Tử Kỳ nói: "Ngươi xác định tay chân mình lảm sạch sẽ sao? Không có để lại cái đuôi nào chứ?"

"Đương nhiên! Dịch Thu thật sự là ngu, ta cho hắn uống thuốc cũng thật dễ dàng, sau đó ta ném chỗ còn lại xuống sông, tên phối dược cũng đã xử lý xong, không để lại bất kỳ manh mối nào."

Ngụy Tử Kỳ vội nói.

Nghe con trai nói như chém đinh chặt sắt, Ngụy Hồng Thành không còn nghi ngờ, vẻ mặt âm trầm nói: "Có khả năng lời đồn đãi kia đã được truyền tới phủ thành chủ, để Thành chủ hoài nghi chúng ta, loại lời nói rẻ tiền kia mặc dù bỉ ổi, nhưng không thể không thừa nhận......rất có tác dụng."

Nguỵ Hồng Thành còn chưa nói xong, cha con Dịch Thương Thiên và Dịch Thu cùng mấy trăm Dịch gia đệ tử đi tới.

So với Ngụy gia chỉ mang theo một ít đệ tử tinh anh, Dịch gia như là tất cả người trong gia tộc đều tới, đông tác như vậy dẫn tới chú ý của tất cả mọi người.

Thành vệ quân lần nữa đóng vai trò tiên phong, dẫn tất cả thành viên của Dịch gia đến đấu trường, sau đó tiếp tục đi duy trì trật tự.

Đôi bên đã đến đông đủ, và thành chủ rất hiếm khi xuất hiện bất ngờ có mặt ở đây, toàn bộ quảng trường trong lúc này bầu không khí sôi động đạt tới đỉnh điểm.

Dịch Thu không bị ảnh hưởng bởi những tiếng huyên náo, nhưng khi rảo bước tới gâdn lôi đài, liền cảm nhận được ánh mắt tràn đầy địch ý hướng về phía mình.

Theo ánh mắt nhìn lại, thấy ở cách đó không xa có một thiếu nữ xinh đẹp, đang dùng đôi mắt nhìn hắn với vẻ chán ghét.

Nhận ra cô gái xinh đẹp này là đại tiểu thư của phủ thành chủ, Dịch Thu lúng túng ho khan hai tiếng.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân là gì, Dịch Thu lúc đầu đã làm một việc rất cầm thú, tuy không thành công nhưng sai lầm không thể bàn cãi, cho nên Dịch Thu cũng không cảm thấy có điều gì không ổn.

Dì sao lỗi sai là do mình, cho nên cũng cảm thấy áy náy.

"Phụ thân, thành chủ đại nhân cùng đại tiểu thư lại tới xem đấu võ? Nếu ta nhớ không lầm tính tình phủ thành chủ thường không thích lộ diện."

Trên mặt nở một nụ cười ôn hoà, Dịch Thu gật đầu với đại tiểu thư phủ thành chủ, lại bị đại tiểu thư hung hăng trừng mắt, Dịch Thu lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Ngươi cho người truyền ra nhiều tin tức như vậy, xảy ra những việc này, bây giờ còn hỏi ta sao?"

 Dịch Thương Thiên mặt không đổi sắc nói.

"Khụ khụ, chỉ muốn tạt một gáo nước bẩn mà thôi, dù sao những việc trong tối cũng thể để con cõng hết, đúng không?"

Dịch Thu khom người chỉ vào mình nói.

Dịch Thương Thiên sau một hồi trầm mặc mới mở miệng nói: "Không cần phải suy ngĩ nhiều, vị thành chủ đại nhân này là một tượng bùn Bồ Tát, bình thường cho dù trời sập hắn cũng không có hứng thú ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng chỉ cần dính dáng đến nữ nhi bảo bối, hắn từ tượng bùn biến thành sư tử cắn người, cho nên chuyện cũng hết sức bình thường, không cần suy nghĩ phức tạp."

Dịch Thu nhướng nhướng mày, nhìn Ngụy Tử Kỳ trên võ đài, bỗng nhiên cười âm mưu nói: "Phụ thân, thành chủ đã đích thân đến, về tình về lý chúng ta cũng nên đến chào hỏi một chút."

Dịch Thương Thiên nhíu nhíu mày nhìn xem biểu hiện không có ý tốt của Dịch Thu, sau khi suy nghĩ, chậm rãi gật đầu một cái.

Bạn đang đọc Đấu Thần Truyền Thừa (Dịch) của Lạc Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Amatbao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.