Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ đằng thần bí

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

Trong nháy mắt bảy ngày đã trôi qua, ngày kiểm tra trọng đại cũng không còn xa. Tất cả học viên học viện băng tuyết đều liều mạng tu hành, chăm chú nghe giảng.

Tô Viêm thuộc lớp sáu, bầu không khí vô cùng kìm nén, mỗi học sinh đều không dám thở mạnh, sợ khiến thầy Jade nổi giận.

Sắc mặt thầy Jade âm trầm, sĩ số thiếu, trước kỳ kiểm tra vẫn còn người dám trốn học!

Có học sinh dám trốn tiết của lão? Chẳng lẽ tên học sinh đó không biết có bao nhiêu học sinh đang lén nghe giảng ở bên ngoài cửa sổ sao?!

Lão dạy học đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ có học sinh nghỉ học, đây là thành tích khiến Jade luôn kiêu ngạo, cũng chính là vảy ngược của lão!

- Lại là tên phế vật này, chẳng lẽ hắn không biết Jade ta là Võ sư tốt nhất học viện sao? Hắn có gan trốn học?!

Tất cả mọi người trong lớp đều hận Tô Viêm muốn chết. Cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thầy Jade như muốn giết người. Bọn họ đều biết tính cách của Jade, dám trốn học? Chờ bị xử lý đi!

- Mọi người nhớ kỹ cho ta, rất nhanh sẽ tới ngày kiểm tra. Giám khảo lần này chính là cường giả học viện Hoa Hạ!

Cả lớp lập tức chấn động, học viện Hoa Hạ đã thành lập chín mươi năm, là học viện đầu tiên của liên minh Hoa Hạ, cũng là học viện mạnh nhất, anh hùng từ đó đi ra căn bản là đếm không hết được.

Ai không muốn gia nhập học viện Hoa Hạ? Thế nhưng hàng năm số học sinh có thể tiến vào học viện Hoa Hạ tuyệt đối không vượt qua năm trăm người!

Về phần học viện Băng Tuyết, từ sau khi viện trưởng mất tích thì không còn ai tiến vào học viện Hoa Hạ nữa!

Nói tới đây, gương mặt âm trầm của Jade mới tốt hơn một chút. Buổi chiều có cường giả học viện Hoa Hạ tới học viện Băng Tuyết để thị sát, lão là một trong số những người nghênh đón.

Vừa nghĩ tới việc thị sát, sắc mặt Jade tái xanh. Lão phụ trách môn võ học, tất cả có hơn một trăm người Thức Tỉnh.

Dù chỉ có một ngoại lệ nhưng chỉ e sẽ trở thành điểm đen trong lịch sử dạy học của lão, đó chính là người Thức Tỉnh kém nhất trong lần kiểm tra này xuất hiện ở trong lớp lão.

- Tên phế vật này, nhất định ta phải nghĩ ra cách để đuổi hắn đi. Ta đã nhẫn nhịn hai mươi năm, tốn bao công sức mới có hi vọng tiến vào học viện cao đẳng, há có thể bị một tên phế vật thất bại phá hủy tiền đồ của ta được!

Jade âm thầm nghĩ.

Vừa nghĩ tới việc Tô Viêm là thành viên trung tâm do chính viện trưởng sắp xếp, chỉ có viện trưởng mới có thể trục xuất hắn, Jade không khỏi cảm thấy đau đầu.

Nếu Tô Viêm biết được suy nghĩ của Jade, e rằng hắn sẽ tức giận tới phun máu.

Hắn là học sinh tốt, suốt đêm phấn đấu học tập, khổ tu ròng rã bảy ngày bảy đêm.

Tô Viêm không biết hiện giờ bản thân mạnh tới đâu, cho dù phần lớn năng lương bị đồ đằng rồng cướp đoạt, thế nhưng số lượng còn sót lại đủ khiến Tô Viêm mạnh mẽ hơn nhiều.

Trải qua quá trình tu luyện này, tiềm năng thân thể của Tô Viêm tiếp tục tăng mạnh, hiện giờ vẫn chưa lấp đầy.

- Đói quá!

Tô Viêm mở mắt ra, toàn thân rã rời, sờ cái bụng đói meo mà nuốt nước bọt, có cảm xúc hiện giờ mình có thể ăn hết được một con bò nướng.

- Sao lại đói như vậy, ta đã bế quan bao lâu rồi.

Khi Tô Viêm đứng lên, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. Điều này khiến hắn kinh ngạc, rõ ràng trở nên mạnh hơn nhưng sao giờ hắn lại suy yếu đến vậy?

- Hỏng rồi, ta đã quên mất chuyện đó!

Tô Viêm vội vàng lật sổ tay tu luyện ra, trên sổ tay đã viết rất rõ mặc dù con người có thể không ngừng hấp thu năng lượng trong đất trời, tăng nhanh tốc độ thức tỉnh.

Nhưng trong quá trình thức tỉnh lại thiếu đi khí huyết để chống đỡ thân thể mạnh mẽ.

Hiện giờ tinh huyết trong cơ thể Tô Viêm không đầy đủ, khí mạch suy yếu, đây chính là hậu quả khi đánh vỡ cực hạn sinh mệnh nhưng không có đủ dinh dưỡng để bổ sung.

Có lực không khí!

- Hỏng rồi.

Tô Viêm càng đọc càng kinh hãi, bên trên viết rất rõ ràng, nếu trong thời gian dài không được tinh huyết bổ sung, tuổi thọ nhanh chóng giảm xuống, rất có thể không sống được mấy năm nữa.

Tô Viêm không hề nghi ngờ điều này, hắn có thể cảm nhận được bản thân suy yếu tới đây. Một lực sĩ mạnh khỏe nếu để nhịn đói vài ngày thì có lẽ cũng không chết, nhưng trong bảy ngày Tô Viêm mở quá nhiều tiềm năng, thân thể không thu được bổ sung, thiếu thốn dinh dưỡng nặng nề.

- Ta tu luyện quá gấp gáp, lần này thì phiền toái rồi. Cũng do Sơ Thủy kinh này quá mức mạnh mẽ.

Tô Viêm vừa mừng vừa sợ, đẩy cửa đi ra ngoài. Biện pháp bổ sung tinh huyết nhanh nhất chính là ăn cơm.

Phải nói giá lương thực hiện giờ khá cao, nguyên nhân là do lãnh thổ liên minh Hoa Hạ không lớn, diện tích trồng trọt vô cùng ít, điều này dẫn tới giá lương thực tăng vọt, đừng nói tới thịt, thứ này người bình thường căn bản không thể ăn nổi!

Dã thú toàn cầu mạnh mẽ lên, muốn săn giết dã thú để có thịt ăn? Chuyện này cần cao thủ người Thức Tỉnh mới làm được.

Người Thức Tỉnh bổ sung tinh huyết cần thịt trên người các loại dã thú biến dị, thế nhưng giá cả của nó là con số trên trời, người bình thường không ăn nổi.

- Lại là tiền, đúng thật là đau đầu, hiện giờ phải làm cách nào để kiếm tiền mua thịt?

Tô Viêm cười khổ, trên người hắn không có đồng nào. Vốn hắn cho rằng có thể thông qua tu hành tăng cường lực lượng, trước tiên đứng vững trong xã hội này. Thế nhưng nào giờ đến lúc này ngay cả mạng nhỏ cũng khó giữ.

Đánh vỡ cực hạn sinh mệnh cần có khí tượng sinh mệnh tương ứng! Tô Viêm quyết định đi ra ngoài tìm kiếm phương pháp bổ sung khí huyết.

- Ưu điểm của thế giới mới chính là không hề bị ô nhiễm không khí.

Tô Viêm rời khỏi ký túc xá, nhìn bầu trời xanh thẳm, không kìm được lòng duỗi lưng một cái, hít thở bầu không khí trong lành, cảm giác yếu ớt trên người cũng tản đi không ít.

Đi ngang qua một vườn hoa nhỏ, bên trong cỏ cây tốt tươi, sức sống tràn ngập. Nơi này có không ít nam thanh nữ tú kết thành từng cặp hẹn hò bên trong vườn hoa.

Đi trên đường nhỏ bằng đá, Tô Viêm một thân một mình, người mặc quần áo luyện công màu đen, bóng lưng tỏa ra vài phần cô độc.

- Hả?

Sắc mặt Tô Viêm đột nhiên thay đổi, từ trên cánh tay hắn truyền tới cảm giác nóng rực, thậm chí càng ngày càng nóng. Tô Viêm nổi giận, thầm nghĩ:

- Ta đã như vậy rồi mà ngươi vẫn muốn hấp thu năng lượng trong cơ thể ta sao? Đồ đằng rồng khốn kiếp, ngươi chớ có làm loạn!

Tô Viêm cũng không muốn bại lộ đồ đằng rồng, thế nhưng nó rất không nghe lời, bắt đầu làm loạn, nhiệt độ nóng rực khiến Tô Viêm cảm thấy cánh tay mình như sắp bị hòa tan.

- Đồ đằng rồng khốn kiếp!

Tô Viêm giận dữ đầy uất ức, nhanh chóng rời khỏi vườn hoa. Hắn sợ đồ đằng rồng gây ra động tĩnh lớn, khiến có người chú ý tới.

Thế nhưng điều kỳ lạ chính là khi Tô Viêm vừa rời khỏi vườn hoa thì đồ đằng rồng lập tức an tĩnh lại.

Chuyện gì đã xảy ra?

- Chẳng lẽ là đến kỳ? Đồ đằng rồng, ngươi có thể bớt gây phiền toái cho ta được không. Ta đã cung phụng ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không cho ta chút lợi lộc gì!

Tô Viêm tức giận bất bình nói, vừa yêu vừa hận đồ đằng rồng này.

- Tô Viêm?

Một giọng nói ấm áp vang lên, bên trong mang theo chút chần chừ. Hai chữ này xuất hiện khiến không ít các cặp đôi hẹn hò trong vườn hoa chú ý tới.

Khi bọn họ nhìn thấy cô gái lên tiếng nói chuyện, có nhiều học sinh như phát điên, hai mắt sáng rực khiến bạn gái ngồi bên cạnh phải tái mặt đi.

Bạn đang đọc Đế Đạo Độc Tôn (Bản Dịch) của Nhất Diệp Thanh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianghv94
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.