Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Mộng Ảnh

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Trên con đường nhỏ yên tĩnh, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đi tới. Da nàng trắng như tuyết, tràn trề sức sống. Đôi mắt nàng sóng nước dập dàn, bờ eo thon gọn, vóc người xinh đẹp.

Thiếu nữ nhìn về phía Tô Viêm, vóc dáng xinh đẹp, mái tóc đen nhánh. Tuổi nàng tương đương với Tô Viêm, cho dù mặc quần áo luyện công rộng rãi nhưng cũng có thể nhìn ra được vóc dáng hấp dẫn mê người, có thể nói là đường cong chập trùng.

- Bạch Mộng Ảnh!

Các cặp đôi hẹn hò trong vườn hoa đều nhìn về phía nàng. Bạch Mộng Ảnh là nhân vật phong vân trong học viện, cũng là người thứ hai được ban thân phận thành viên trung tâm, có nhiều người lén gọi nàng là đại sư tỷ!

Chủ yếu là do lòng dạ Bạch Mộng Ảnh rất tốt, thường xuyên giúp đỡ vài học sinh thức tỉnh, thoải mái truyền thụ kinh nghiệm, đại đa số mọi người đều rất tin phục nàng.

- Là ngươi sao?!

Đối mắt Bạch Mộng Ảnh lóe lên sự vui mừng, đi về phía Tô Viêm, gót sen uyển chuyển, tóc dài tung bay.

- Là nàng…

Tô Viêm tìm kiếm trí nhớ về Bạch Mộng Ảnh trong ký ức. Ba năm trước bọn họ thường xuyên cùng nhau tu luyện, ký ức về thiếu nữ này khá sâu sắc, hắn còn nhớ rất kỹ. Năm đó Tô Viêm nhiều lần đánh bại Bạch Mộng Ảnh, thế nhưng thiếu nữ này vẫn quật cường đứng lên muốn quyết đấu với hắn, khi đó Bạch Mộng Ảnh còn rất nhỏ!

Đây là một cô gái rất kiên cường, hơn nữa tâm địa rất tốt.

Theo lễ phép, Tô Viêm vẫn đi lên chào. Thế nhưng khi hắn vừa bước vào vườn hoa, đồ đằng rồng lại bắt đầu cựa quậy.

- Thật xin lỗi, ta có việc phải đi trước.

Thiếu chút nữa là Tô Viêm đã chửi thề, nhanh chóng rời khỏi đây. Thế nhưng khi vừa bước chân ra khỏi vườn hoa, đồ đằng rồng lại trở nên an tĩnh.

Trong lòng Tô Viêm cũng coi trọng việc này, chuyện tình khác lạ tất cả bí mật bên trong. Thế nhưng đảo mắt thấy có nhiều người đang ở nơi đây, hắn vội lắc đầu nghĩ:

- Xem ra chỉ có thể chờ buổi đêm tới xem, rốt cục đồ đằng rồng ẩn chứa bí mật gì.

- Vì sao luôn trốn tránh ta.

Ánh mắt u oán của Bạch Mộng Ảnh nhìn chằm chằm vào Tô Viêm đang chạy trối chết, nỉ non:

- Ta đã bại trong tay ngươi tám lần, trước kia chúng ta đã sớm nói chờ khi ta trở lại sẽ đấu lần thứ chín. Ngươi còn muốn khiến chúng ta đợi bao lâu nữa, không thể để cho ta thắng một lần sao…

Bạch Mộng Ảnh từ nhỏ đến lớn thiên tư thông tuệ, tính cách quật cường. Liên tiếp thua Tô Viêm tám lần là một chuyện vô cùng khó tiếp nhận với nàng.

Thậm chí lúc đó Bạch Mộng Ảnh đã tuyệt vọng với việc đánh bại Tô Viêm. Cả học viện chỉ có mình nàng mới biết được Tô Viêm đã đứng ở đỉnh cao của thức tỉnh, một cánh tay đã có lực lượng trăm ngựa!

Đó là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào?!

- Mộng Ảnh!

Một học sinh hơi thở mạnh mẽ đuổi tới, Hướng Dương mười bảy mười tám tuổi, khí vũ hiên ngang, mặt đẹp như ngọc, thần thái lạnh lùng cao ngạo. Gã là một nhân vật không hề tầm thường ở học viện Băng Tuyết.

- Mau nhìn kìa, là Hướng Dương!

Có vài cô gái rít lên, trong mắt lóe lên ánh sao. Thần thái lạnh lùng đầy tự tin của Hướng Dương khiến trái tim của các nàng đều đập nhanh hơn trước.

Nhưng khi nhìn thấy Hướng Dương tới đứng bên người Bạch Mộng Ảnh , tất cả đều lộ vẻ ghen ghét.

Bạch Mộng Ảnh và Hướng Dương đứng chung một chỗ, đây là một tin tức chấn động. Ta đã nghe nói Hướng Dương vẫn luôn theo đuổi Bạch Mộng Ảnh, bọn họ đều là thiên tài của học viện chúng ta, tương lai tiến vào học viện cao đẳng là chuyện ván đã đóng thuyền, nói không chừng họ có tư cách tiến vào học viện Hoa Hạ!

- Người so với người đúng là tức chết mà. Ta nghe nói hiện giờ Hướng Dương đã có lực lượng trăm ngựa, ngay cả giảng viên cũng không đánh lại gã!

Các cặp đôi trong vườn hoa bàn luận, toàn bộ học viện có ai không biết Hướng Dương và Bạch Mộng Ảnh.

- Tên chạy trối chết khi nãy không phải là Tô Viêm sao, trước kia hắn từng là đại sư huynh của học viện, đáng tiếc thực lực của Tô Viêm hiện giờ quá yếu. Ta thấy hắn biết được chênh lệch giữa bản thân với ngươi, căn bản không có dũng khí đứng gần ngươi!

Hướng Dương vừa đuổi theo vừa cười nói, căn bản không hề coi Tô Viêm là đối thủ cạnh tranh.

Bạch Mộng Ảnh nhíu mày, rất không thích Hướng Dương. Nhưng khi nghĩ tới tương lai Tô Viêm cả đời tầm thường, trong lòng mệt mỏi, cảm thấy không đáng thay cho hắn.

- Thật kỳ lạ, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?

Tô Viêm trở về ký túc xá, đồ đằng rồng hoàn toàn an tĩnh lại, thế nhưng sao khi nãy nó lại tỏa nhiệt.

Hắn từng tới vườn hoa mấy lần, nhưng trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Tô Viêm thầm nghĩ:

- Không đúng, đồ đằng rồng cho ta Sơ Thủy kinh, nó sẽ không hại ta! Đợt chút nữa ta phải tới vườn hoa kiểm tra.

Tô Viêm vuốt ve long văn nhàn nhạt trên cánh tay. Hắn phát hiện ra long văn sáng hơn vài ngày trước, chẳng lẽ là vì cắn nuốt năng lượng ta tu luyện? Rốt cục nó cất giấu bí mật gì?

Ban đêm, toàn bộ căn cứ số chín đều trở nên yên tĩnh.

Gàoooo!

Trong khu hoang dã, từng đợt thú rống hung hãn truyền tới, có thể mơ hồ nhìn thấy trên vài đỉnh núi lớn có dã thú tỏa ra hơi thở mạnh mẽ đang ngửa mặt lên gầm rú với mặt trăng, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Khu hoang dã ban đêm càng thêm nguy hiểm, khắp nơi là dã thú ẩn hiện, mùi máu tanh tỏa khắp nơi, có những đôi mắt dữ tợn sáng như lồng đèn nhìn chằm chằm về phía căn cứ.

Trên đường đi không có một ai, cửa lớn các nhà cũng bị đóng chặt. Không ai quên lần thú triều bộc phát vào ba năm trước, chỉ thiếu chút nữa nó đã nghiền nát căn cứ số chín.

Toàn bộ căn cứ số chín có hơn ba mươi triệu dân, tất cả cửa lớn đều có quân đội trấn giữ.

Tô Viêm ở ký túc xác cũng có thể nghe thấy tiếng thú rống, không khỏi cảm thán:

- Trăm năm qua, liên minh Hoa Hạ khẳng định đã trải qua quãng thời gian khó khăn. Hiện giờ vẫn chưa phải thời kỳ hoa bình, nếu căn cứ này bị công phá, vậy thành Hoa Hạ cũng không còn an toàn.

Đây là nguy cơ lớn nhất của loài người, cho nên thức tỉnh vô cùng quan trọng!

Căn cứ số chín có mười học viện, ở cửa chính học viện, một đám giảng viên đang cung kính đứng dưới tượng đá Chiến Thần Tổ Yến, nghênh đón mấy vị khách quý tới.

- Các ngươi đã nghe tin gì chưa, học viện cao đẳng thành Hoa Hạ sẽ phái người tới tham quan học viện chúng ta, thậm chí định mang một nhóm hạt giống, không cần thông qua kiểm tra đã có thể trực tiếp tiến vào học viện cao đẳng.

- Chậc chậc, đây chính là đến cướp người. Học viện chúng ta có không ít thiên tài, khẳng định sẽ bị cướp đi, thậm chí còn được hứa hẹn đãi ngộ hậu hĩnh.

Rất nhiều học sinh ước ao ghen tị, không cần tham gia kiểm tra đã có thể tiến vào học viện cao đẳng, hưởng thụ tài nguyên xã hội loài người bồi dưỡng, có ai không khát vọng đãi ngộ như vậy chứ?

- Người đã đến đông đủ, bắt đầu hành động.

Trời còn chưa tối Tô Viêm đã xuất phát, nhanh chóng đi vào trong vườn hoa, quả nhiên đồ đằng rồng lại phát nhiệt.

- Ta cũng muốn xem xem ngươi muốn làm gì?

Tô Viêm nhanh chóng tới gần vườn hoa. Càng đi vào bên trong, đồ đằng rồng tỏa ra nhiệt độ càng cao, đôi khi đi lệch sang vài hướng, nhiệt độ của đồ đằng rồng lại giảm xuống.

Dường như nó đang chỉ dẫn cho Tô Viêm!

Đột nhiên Tô Viêm nhớ lại năm đó. Khi hắn tới gần núi Chomolungma, máu hắn như sôi lên. Hiện giờ liệu có phải đồ đằng rồng đang chỉ dẫn vài thứ cho hắn?!

- Khả năng rất lớn.

Khi tới gần hồ nước, cánh tay Tô Viêm như muốn bùng cháy. Hắn nhe răng nhếch miệng, nhìn con hồ sóng nước chập chùng, đây là một hồ nước nhân tạo, hơi nước bốc lên tạo thành sương mù.

- Chẳng lẽ là nơi này?

Tô Viêm đi vòng quanh hồ nhân tạo vài vòng, hẳn là nơi này. Chỉ cần hắn đi ra xa hồ nhân tạo thì nhiệt độ của đồ đằng rồng sẽ giảm xuống.

Bạn đang đọc Đế Đạo Độc Tôn (Bản Dịch) của Nhất Diệp Thanh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianghv94
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.