Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị thế trùng sinh

Phiên bản Dịch · 1839 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Thiên hạ tam thiên, ngã vi chủ tể.

-Vân Tranh-

Vân Sảng đại lục, Như Diệm Chi Lâm.

- A…

Trong đêm tối như mực, một giọng nữ đột nhiên thét lên chói tai xuyên thủng màn đêm yên tĩnh, đánh thức Linh thú trong rừng, chim chóc sợ hãi đập cánh loạn xạ.

- Vân Tranh, muốn trách thì trách ngươi xấu mệnh!

- Người đâu, ném nàng ta xuống vách núi, để nàng ta nếm thử cảm giác rơi xuống vực sâu nhưng không một ai cứu giúp!

Trong ánh sáng lờ mờ, một nữ tử mặc toàn thân bạch y, có thể ẩn hiện nhìn thấy nàng cầm chiếc roi có gai sắc nhọn trên tay, dọc theo đường roi, từng giọt máu tươi nhỏ rơi xuống đất tí tách.

Phía sau nữ tử bạch y đứng hơn mười tên ám vệ, vây xung quanh nàng như những vì sao điểm xuyết bên trăng cao.

Tiếng hét vừa rồi phát ra từ nữ tử đang thống khổ giãy giụa trên mặt đất, thân người thiếu nữ bê bết máu, trên gương mặt cũng dính đầy máu và bùn đất.

Bộ y phục đẫm máu bị gai của roi sắc nhọn đánh đập dã man, không còn hình dáng ban đầu, da thịt lộ ra đều dính đầy máu thịt bầy hầy, chỉ nhìn qua cũng đủ khiến lòng người khiếp đảm.

Lúc này, hai tên ám vệ nhận lệnh, đá nàng xuống vách núi…

- Tô…

Thiếu nữ còn chưa nói xong câu nguyên vẹn đã bị gió lớn át mất tiếng.

Thấy cảnh đó, nữ tử bạch y không giấu được nụ cười nanh ác trên mặt, phế vật Vân Tranh cuối cùng cũng chết, cuối cùng cũng biến mất khỏi mắt nàng!

Sau khi loại bỏ được tiện nhân kia, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Ha ha haa…

Tiếng cười điên cuồng của nữ tử đọng lại trên vách đá hồi lâu mới dứt.

Ngày hôm sau.

Vân Tranh cố gắng mở mí mắt mệt mỏi, một tia sáng lọt vào trong mắt, nàng cơ hồ không thể nhìn rõ được cảnh tượng trước mặt.

Đây dường như là một khe suối dưới chân vách núi, lúc này nửa thân dưới của nàng ngâm trong nước, nửa thân trên nằm trên bờ.

Chẳng trách vừa rồi khi hôn mê bất tỉnh, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy “róc rách”!

Còn chưa kịp để nàng có thời gian nghi hoặc, trong đầu đã truyền đến một trận đau nhói khiến nàng đau tới mức bật ra tiếng rên rỉ quằn quại, những mảnh ký ức trước đó cứ như từng thước phim ngắn đột nhiên hiện lên trong đầu.

Vân Sảng đại lục, Đại Sở Quốc, đích nữ Vân Tranh phế vật của Vân Vương Phủ, vài ngày trước bị hôn phu thoái hôn buồn rầu bỏ cả ăn, bạn thân nhất của nàng là Tô Dung lấy lý do “đưa nguyên chủ đi dạo” rồi đưa đến khu rừng cằn cỗi này…

Cuộc hẹn ấy cũng chính là để đoạt mệnh!

Đánh lén từ phía sau, ngược đãi tàn nhẫn, mỉa mai, đạp ngã xuống vách núi!

Hết hồi ức này đến hồi ức khác, tựa như huyết hải thâm cừu nhảy vào não.

Trên thế giới này, cường giả vi tôn, toàn bộ người ở đại lục đều có thể tu luyện linh lực, chỉ có nguyên chủ tương đối “thuần dị”, một phế vật không thể tu luyện.

Nhưng thay vào đó, nguyên chủ sở hữu dung mạo quyến rũ, khuynh quốc khuynh thành, nghe nói giống mẫu thân mất tích của nàng đến bảy mươi phần trăm.

Vân Vương Phủ là phủ đệ khác phái ở Đại Sở Quốc, hơn mười năm trước còn ở thời kỳ huy hoàng, thế mà giờ chỉ còn ở trạng thái điêu tàn, suy thoái. (Nguyên Dũng dịch)

Nếu không phải vẫn còn Vân lão vương gia ra sức chèo chống, chỉ e Vân Vương Phủ đã không có chỗ đứng tại Đại Sở Quốc, bị người khác chà đạp là chuyện sớm muộn.

Giờ đây hậu duệ của Vân Vương Phủ chỉ còn lại nguyên chủ và cô cô Vân Diệu của nàng.

Đã bảy năm kể từ khi Vân Diệu hôn mê vì trúng độc, và cuộc hôn sự vốn định ban đầu của nàng cũng bị hủy bỏ!

Cô cháu lần lượt bị thoái hôn, khiến cho Vân vương Phủ cũng không ngẩng mặt lên được.

“Tô Dung!”

Đôi mắt Vân Tranh khẽ nheo lại, vết thương trên người nàng đau đớn như xát muối khi nhớ lại cảnh bị hành hạ dã man đêm qua, vẻ mặt đắc thắng và hung ác của Tô Dung đã khắc sâu trong tâm trí nàng theo cái cách không ai ngờ được, nàng cứ thế chìm nghỉm trong đau khổ không thể nào dứt ra.

Nỗi đau đớn cùng hận ý trùng thiên này của nguyên chủ, khiến nàng cũng có chung cảm giác như vậy!

“Nếu ta đã chiếm lấy thân thể của ngươi, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc gia nhân, và thanh trừng sạch sẽ từng kẻ đã phản bội ngươi!”

Vào lúc nàng vừa định đứng lên, phía sau truyền đến một tiếng “tí tách” rất nhẹ, Vân Tranh cảnh giác quay đầu nhìn lại, thấy xa xa có một bóng người mờ nhạt, còn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh, đã bị một tầng tinh quang màu tím dày đặc bao phủ lên.

Xa xa quả đúng là có một bóng người mờ nhạt, nhưng nàng còn chưa kịp nhìn rõ hắn, đã bị một tầng ánh sáng màu tím dày đặc che mắt.

“Tử vi đại khí vận mệnh bàn!”

Vân Tranh có chút kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tử vi đại khí vận mệnh bàn được mô tả trong một cuốn sách cổ.

Kiếp trước nàng có một đôi Huyền Đồng thần bí, có thể nhìn thấu lá số tử vi của người khác, không ngờ khi trùng sinh vào người tên Vân Tranh này, nàng cũng vẫn sở hữu nó.

Tuy nhiên, theo ký ức của nguyên chủ, đôi Huyền Đồng bí ẩn của nàng ta vẫn chưa thức tỉnh.

Vân Tranh vẫn còn có chút tò mò đối với chuyện này, tự nhiên muốn tới gần nghiên cứu xem người có lá số tử vi kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào, nàng khó khăn đứng dậy, dòng nước cao quá đầu gối khiến bước chân nặng nề hơn nên phải chậm rãi từng bước lê thân thể về phía trước.

Người có lá số tử vi “đại khí vận” vô tiền khoáng hậu, người sở hữu lá số đó đều là những nhân vật hàng đầu trong các lĩnh vực, được Thiên Thượng vô cùng yêu thích.

Thế nên khiến nàng vô cùng tò mò.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã đi tới vị trí cách ánh sáng tím mờ nhạt mười mét, ánh sáng tím nồng đậm khiến nàng suýt không mở được mắt.

Đột nhiên, một lực lượng cường đại hút nàng lại.

Cổ tay của nàng bị một bàn tay to lớn lạnh lẽo kẹp chặt, mạnh đến mức suýt nữa bóp nát xương cốt.

- Ngươi là ai?

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, khiến người ta không rét mà run.

- Vân Tranh!

Ánh sáng tím dày đặc bao phủ lấy người, khiến nàng không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng chỉ cần nghe giọng nói là có thể hình dung ra đối phương hẳn là một mỹ nam.

Kiếp trước nàng có thể tùy ý đóng mở Huyết Đồng, nhưng hiện tại nàng có làm thế nào cũng vô dụng!

Cảm nhận được sát khí mỗi lúc một nồng đậm của nam nhân, nàng ý thức được mình đã bất cẩn, hiện tại chỉ còn cách giả vờ!

Nàng như người mù ngẩng đầu lên nhìn tứ phía, trong lời nói có chút vui mừng:

- Phu quân ngốc, là chàng sao?

- Bây giờ đang là buổi tối sao? Tại sao ta không nhìn thấy chàng?

- Phu quân chàng không biết đâu, những tên thổ phỉ tán tu đó căn bản không phải người, khi dễ một nữ tử yếu đuối không có linh lực, nhẫn tâm đẩy ta xuống vách núi!

Vân Tranh nói một hơi, cuối cùng bắt đầu nức nở, bả vai run rẩy, nhưng nước mắt lại không thể nặn ra nổi dù chỉ một giọt, chỉ có thể cúi đầu thút thít.

Nam tử nghe thấy nữ nhân vô cùng tự nhiên gọi mình là “ngốc”, khóe miệng không tự chủ được giật giật vài hồi, nhưng khi nghe những lời sau đó mặt mũi bỗng tối sầm lại.

Nếu không phải nữ nhân này không có chút linh lực nào, khắp người lại thương tích nặng, nói không chừng hắn vừa mở mắt ra, ngay lập tức liền bóp nát đầu của nàng.

- Ngươi thật sự không nhìn thấy?

Trong lời nói bộc phát ra khí tức nguy hiểm.

Vân Tranh vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất của nàng lập tức tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, nàng đột nhiên muốn vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay giữ chặt lấy mình như gọng kìm.

- Ngươi... Ngươi không phải là “ngốc” ư! Ngươi là ai?

Vân Tranh vừa dứt lời bỗng con ngươi bị chói đến nhức nhối, tia sáng màu tím bắt đầu nhạt dần, cho đến khi nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

Dần dần đủ để nàng có thể thấy rõ...

Đối phương là một nam nhân tóc đen tùy ý xõa trên vai, tướng mạo lạnh lùng, dáng người cao thẳng như bút, tựa như hoa lan ngọc thụ, quang phong tễ nguyệt, khó để tả hết sự uy nghiêm tôn quý cũng như khí chất đó, đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm của hắn như thể chứa đựng toàn bộ bí mật trời đất, cũng không kém phần nguy hiểm.

Lạnh lùng và cao ngạo, quyến rũ đến mê lòng.

Nam nhân đó tên Dung Thước, hắn không lộ ra nửa phần xuân sắc nhưng có thể thấy mọi thứ xung quanh đều u ám.

Một tia sáng xẹt qua đôi mắt phượng của Vân Tranh, nàng lại bị nam nhân bắt lấy.

Dung Thước thoáng bực bội, hẳn là dám trêu chọc hắn, hắn đưa tay túm lấy cổ Vân Tranh, bắt đầu dùng lực siết.

Đôi Huyền Đồng sớm không khôi phục muộn không khôi phục, lại vào thời điểm hắn đang mất cảnh giác nhất để khôi phục, đây chẳng phải là cố ý gia tăng hận ý rất rõ ràng hay sao?

Vân Tranh tuyệt vọng vùng vẫy, nhưng làm sao nàng có thể thoát ra với cơ thể không có linh lực như này?

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.