Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận xui ập tới

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Sở Thừa Ngự chỉ trầm ngâm lắc đầu.

 

Hắn đứng bên cửa sổ, phóng ánh mắt nhìn động tĩnh cách đó không xa của tiểu cô nương toàn thân bạch y mới chừng 14-15 tuổi, ánh mắt thâm thúy, mang theo sắc thái rất khó đoán.

 

- Lâm công công, ngươi cảm thấy Vân Tranh giống mẫu thân nàng không?

Lâm lão thái giám nghe vậy, trên mặt liền thoáng qua một tia kinh ngạc, hắn cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ liếc mắt nhìn nhanh hai cái rồi lại quay đầu đi hướng khác.

 

Lâm công công cung kính đáp: 

- Bẩm bệ hạ, cũng có chừng 6-7 phần giống, tuy nhiên thiên phú tài tình của Vân Tranh tuyệt đối không bằng Quân Lam.

 

- Nhớ đến năm đó, Quân Lam là một luyện đan sư thiên tài, thực lực vô cùng xuất chúng, thế mà lại lấy phải một kẻ tầm thường bất tài như Vân Quân Việt…

 

Trong giọng nói của Lâm công công mang theo nhiều phần ngữ khí cảm thán tiếc nuối.

Sở Thừa Ngự cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, Quân Lam tốt như vậy, nhưng cuối cùng lại phớt lờ hắn để chọn ở bên một nam nhân tầm thường là Vân Quân Việt.

 

Sở Thừa Ngự nói: 

- Chúng ta hồi cung thôi. Bây giờ Vân Vương Phủ đã xảy ra náo động lớn như vậy, nếu ta tùy tiện xuất hiện, nhất định sẽ phá vỡ cân bằng giữa bọn họ, đến lúc ấy sẽ khó có thể trấn định tâm tư đang âm thầm dâng trào trong lòng mọi người.

 

- Rõ.

Lâm công công cúi đầu đáp.

- Phải rồi, nửa tháng nữa Thái hậu sẽ tổ chức Bách Hoa Yến, ngươi cũng đưa một thiệp mời tới cho Vân Tranh.

Sở Thừa Ngự quay đầu dặn dò Lâm công công.

 

- Vâng, thưa bệ hạ.

 

Tại đại môn Vân Vương Phủ.

Hơn mười cường giả Linh Vương vẫn đang tranh giành Linh Bảo thần bí trong hộp gỗ, có lẽ bởi vì thực lực tương đương nên đánh lâu như vậy vẫn không phân thắng bại.

 

Vân Tranh đứng đó quan sát cũng có chút mệt mỏi, bèn phân phó Nguyệt Quý từ trong vương phủ lấy ra hai cái ghế đẩu cùng một ít hoa quả ra ngoài. Nguyệt Quý làm việc gì cũng nhanh nhẹn, không hỏi lại nhiều, chỉ thấy một lúc sau đã thấy thị vệ dọn ghế ra ngoài.

 

- Gia gia, người ngồi đi.

Vân Tranh bước tới dìu Vân lão vương vẫn đang chưa hết bất ngờ ngồi xuống ghế.

 

- Tranh Nhi, như này…

Vân lão vương rất muốn nói là “như này có phải là hơi quá rồi không?”

 

Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của Vân lão vương, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp vẽ lên một nụ cười, đáp: 

- Ngồi ở cửa nhà mình thì có sao đâu nào?

 

- Ừm… cũng phải.

Vân lão vương vật gù.

Hắn chợt nghĩ thấy cũng có lý, bèn cùng Vân Tranh thoải mái nhàn nhã như đang xem một vở kịch lớn.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này của hai ông cháu, sắc mặt những bách tính xung quanh xem vui nhất thời vặn vẹo, như ăn phải thứ gì đó đắng nghẹn cuống họng, cơ hồ muốn nghiến răng ken két hỏi hai người họ có phải là đang thách thức quá rồi hay không?

Tập trung ở đây có hẳn hơn mười vị cường giả thực lực Linh Vương nổi danh ở Đại Sở quốc đấy! Thế mà lại chỉ như đang hát múa biểu diễn cho hai người thưởng thức hay sao?!

 

Có người thậm chí còn mang theo tâm trạng đứng ngồi không yên dõi theo tình hình, người ở Vân Vương Phủ cũng lo lắng chẳng kém, chỉ sợ những cường giả kia lát nữa sẽ liên thủ công kích Vân Vương Phủ.

 

“Ôi lão vương gia sao lại để cho tiểu thư muốn làm gì thì làm như vậy!”

Khoảng hai canh giờ sau, Vân Tranh và Vân lão vương đồng thời đứng dậy, nàng ra hiệu cho thị vệ dọn dẹp ghế ngồi cũng như các loại trà hoa linh quả, tất cả đem hết về phủ.

 

Thị vệ của Vân Vương Phủ hành động như được đại xá, nhanh nhẹn thu dọn ghế ngồi và những thứ khác rồi chạy vào phủ. Trong khoảng thời gian đó, sự căng thẳng của họ đã được thả lỏng đôi chút.

 

Còn bách tính càng là không nói nên lời.

“Ông cháu nhà này rốt cuộc là vì gì lại từ bỏ việc ngồi thoải mái trên ghế xem kịch như thế?”

 

Trong khi đó chân người xem đứng tê nhức, nhất là phần cổ đau mỏi vì phải ngước mắt nhìn mấy cường giả giao tranh hơn hai canh giờ đồng hồ.

 

Bên cạnh đó hai ông cháu giờ đây cũng đã kính cẩn đứng xem.

 

Khiến người ta không thể tìm ra một lỗi nhỏ nào.

 

Sau khoảng một nén nhang nữa, Linh Bảo đã được một vị trưởng lão chấp sự của hội đấu giá Linh Thiên giành được trong gang tấc.

 

Bởi vì hội đấu giá Linh Thiên có bối cảnh cường đại, cho nên những cường giả khác cũng không dám tỏ vẻ thèm muốn lộ liễu.

 

Sau khi sự việc ngã ngũ, những cường giả khác cũng cảm thấy nhàm chán không ở lại lâu nữa, liền cáo từ quay về trị thương.

Trước đại môn của Vân Vương Phủ, chỉ còn hai người là trưởng lão chấp sự của hội đấu giá Linh Thiên và Phương Diệm vẫn còn ở nguyên tại chỗ.

Hiện giờ trông Phương Diệm khá thảm hại, trên người không chỉ có nhiều vết trầy xước, mà nửa bên má cũng bị bầm tím và sưng tấy, trông khá tức cười.

 

Sau khi trưởng lão chấp sự khẽ gật đầu với Vân lão vương và Vân Tranh thị ý, bèn thu hộp gỗ vào trong nhẫn trữ vật rồi rời đi.

Phương Diệm lạnh lùng liếc nhìn Vân Tranh một cái, trong ánh mắt không hề có ý hữu hảo, sau đó nhanh chóng rẽ bước chân chuẩn bị rời đi.

 

Vân Tranh cũng nhìn thấy sát ý ẩn chứa trong mắt hắn, nàng chỉ cong môi cười chế giễu: 

- Phương gia chủ, ta khuyên ngươi không nên đi lại bình thường, nếu không, vận rủi có thể ập đến.

- Ăn nói hàm hồ!

Phương Diệm quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Vân Tranh, cười lạnh mắng trả.

 

Vân Tranh hờ hững nhún vai, vẻ mặt thương hại thở dài:

- Ngươi không tin cũng không sao.

 

Phương Diệm không muốn thô bạo với một tiểu bối ở trước mặt mọi người, bèn cắn răng đè nén oán hận trong lòng, sau đó chỉ cười lạnh một tiếng cho qua chuyện.

 

“Để rồi xem, Đại Sở Quốc sắp không còn Vân Vương Phủ nữa đâu!”

 

Phương Diệm dẫn những đám người Phương gia rời đi, nhưng mới bước được hai bước, bỗng một vật thể không xác định đột nhiên đập vào đỉnh đầu hắn một cách chuẩn xác. (Nguyên Dũng dịch)

 

Ngay sau đó, vật thể không xác định đồng loạt tấn công các bộ phận khác trên khắp cơ thể hắn.

 

Người của Phương gia thấy vậy cũng cả kinh lùi lại vài bước.

 

Bọn họ kinh hãi tột độ nhìn tình cảnh khó tin đang xảy đến với Phương Diệm, tiếp đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đàn chim thú bay ngang bầu trời.

 

Người của Phương gia cũng nhận nguyên một thân phân chim tươi mới nóng hổi!

 

Không ít người kinh ngạc bụm miệng, nhìn thấy cảnh này không ai có thể nhịn được cười.

 

- Phụt… ha ha ha...

 

- Ôi… ha ha ha... mẫu nương ơi…

- Sao lại có người xui xẻo đến thế cơ chứ… ha ha ha…

 

Mọi người cười ồ lên, thậm chí có người còn ôm bụng cố nén cười.

 

Phương Diệm ở một bên sắc mặt âm trầm khó coi, toàn thân gần như đã dính đầy phân chim hôi thối, hắn tức giận gầm lên:

- Còn cười nữa thì đừng trách bổn gia chủ không khách khí với các ngươi.

 

Tiếng gầm của hắn tựa như một tiếng sét, khiến mọi người phải im lặng trong giây lát.

Vào khi mọi người nghĩ rằng vấn đề này sẽ cứ thế mà trôi đi thì bỗng một tiếng cười lớn ha hả vang lên.

- Ha ha ha ha...

 

Còn kẻ nào dám cả gan như vậy? Còn dám cười?

Mọi người lập tức nhìn xung quanh, chỉ thấy một tiểu cô nương mặc một thân bạch y xinh đẹp đang nở một nụ cười “trong sáng” đến lạ, bên cạnh là lão giả râu tóc bạc trắng khẽ vuốt lưng nàng, dáng vẻ vừa chiều chuộng vừa lo lắng nàng ta vì cười nhiều quá mà ảnh hưởng tới hô hấp.

Sắc mặt Phương Diệm càng thêm đen lại, lại nghĩ tới mấy lời vừa rồi Vân Tranh cảnh báo, hắn liền nhíu mày.

Phương Diệm tức giận nói: 

- Thứ đồ phế vật nhà ngươi, có phải là do ngươi giở trò không!

 

Vân lão vương nghe mấy lời xúc phạm cháu gái yêu liền ném ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Phương Diệm.

 

Phương Diệm bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình, cố gắng nhẫn nhịn ý nghĩ nhào lên bóp chết Vân Tranh.

 

Xét về thực lực, hắn ta rõ ràng thua kém Vân Cảnh Thiên.

 

Vân Tranh cười rồi hỏi ngược lại: 

- Ngươi nói ta là phế vật, nếu như quả thực là do ta làm, vậy Phương gia gia chủ ngươi chẳng phải là phế vật trong phế vật hay sao?

 

Sắc mặt Phương Diệm cứng ngắc lại.

 

Vẫn còn chưa dừng lại, nàng tiếp tục bổ sung thêm một câu: 

- Nếu ngươi dám thừa nhận thì ngươi còn vô dụng hơn ta, thôi thì ra cũng chỉ có thể tạm thừa nhận rằng vết phân chim trên người ngươi là do ta gây ra đó.

Vân lão vương gia trầm giọng nói: 

- Phương Diệm, ngươi đúng là không biết xấu hổ, đứng tại đại môn Vân Vương Phủ của ta lớn tiếng quát tháo cái gì, đừng để bổn vương đánh ngươi thành chó ngâm nước, ngày mai ngươi sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Đại Sở Quốc này!

 

Phương Diệm tức giận đến mức gần như không thở được vì những lời nói kiêu ngạo và độc đoán của hai ông cháu Vân gia.

 

- Đi thôi!

Phương Diệm nghiến răng hạ lệnh.

 

Ngay lúc đó mọi người liền lập tức nhường ra một lối cho hắn.

 

- Các vị, ta khuyên các ngươi nên tránh xa Phương gia chủ càng xa càng tốt, lát nữa lỡ như bị mùi hôi thối kia làm ô nhiễm, chỉ e sẽ rất lâu cũng không rửa sạch.

Vân Tranh vừa cười vừa nói rất là vui vẻ.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.