Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương gia

Phiên bản Dịch · 1838 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Mặc dù đã cảm thấy yên lòng hơn, nhưng trong đám thị vệ vẫn có không ít người nhìn Vân Tranh với ánh mắt trách móc.

Vân Tranh đẩy Nguyệt Quý ra, xoa đầu nàng an ủi:

- Chúng ta trở về nào!

- Vâng.

Nguyệt Quý rưng rưng nước mắt nhìn Vân Tranh.

Đội trưởng thị vệ Vân Hải nhìn thấy Vân Tranh mặc hắc bào rộng thùng thình của nam nhân, trong lòng bỗng giật thót, chẳng nhẽ tiểu thư đã bị...

Hắn đã nhìn thấy rồi thì những người khác cũng sẽ để ý đến, bao gồm Nguyệt Quý.

Nguyệt Quý nhìn nàng bằng đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt tội lỗi không thôi, khiến Vân Tranh đầu cũng to ra vài phần.

Cuối cùng nàng phải giải thích một câu:

- Ta không sao đâu, y phục của ta bị một con Linh thú cào rách, vừa vặn gặp được một quý nhân cho mượn y phục, mà các ngươi nghĩ chủ nhân của hắc bào này sẽ để mắt tới ta sao?

Đám người vừa nghe vừa hướng ánh mắt nhìn về chiếc hắc bào mà nàng đang mặc trên người lúc này, đường thêu mũi chỉ và chất lượng vải vóc của nó quả thực rất tinh xảo, hoàn toàn không phải thứ hàng được mua từ ngoài chợ.

“Chẳng nhẽ lại đúng như lời tiểu thư nói?”

“Mà kể cả không đúng đi, cũng vẫn phải nghe.”

- Ta tin tưởng tiểu thư.

Nguyệt Quý nói.

Những thị vệ khác cũng bày tỏ mình rất tin tưởng tiểu thư của gia tộc.

Vân Tranh đưa mắt nhìn những người này một lượt, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, gia gia đã dạy dỗ những người này rất tốt, bọn họ cũng rất mực trung thành.

Vân Vương Phủ quả thực là một nơi ấm áp.

- Ngươi có y phục không?

Vân Tranh quay sang hỏi Nguyệt Quý.

Nàng ta bị hỏi đột ngột nhất thời ú ớ không thành câu.

Vẫn là đội trưởng thị vệ Vân Hải nhanh nhẹn, hắn lôi từ trong túi trữ vật ra một chiếc hắc bào rồi đưa cho Vân Tranh.

- Tiểu thư nếu không chê, có thể dùng áo choàng của thuộc hạ che lại.

Vân Tranh sửng sốt một lúc, nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy áo choàng rồi cảm ơn hắn một câu. (Nguyên Dũng dịch)

Chiếc áo choàng rộng đủ để che toàn thân, tạo ảo giác bên trong nàng có mặc hắc bào nhưng là của nữ giới.

Trên thế giới này, trinh tiết của phụ nữ vẫn luôn là thứ được coi trọng, mặc dù nàng vẫn còn trong trắng, nhưng quả thật trên thân có đang mặc hắc bào của nam nhân, nếu cứ như vậy đi ra ngoài nhất định sẽ gây chuyện thị phi.

Nhưng nếu nàng mặc áo choàng của thị vệ trong gia tộc thì vẫn còn nói lý lẽ được.

Vân Tranh dẫn đầu nhóm người trở lại Vân Vương Phủ, trên đường trở về có rất nhiều người chỉ trỏ nói nàng không ra gì.

Vân Tranh nghe thấy toàn những từ như: “phế vật”, “tiện nhân”, “bình hoa di động”, “bị từ hôn”, “độc ác”, “vô dụng như vậy thà chết sớm đi còn hơn”, vân vân.

Tuy nhiên Vân Tranh mặc kệ.

Nàng ngẩng đầu nhìn ba chữ uy nghiêm to lớn Vân Vương Phủ trước mặt, khóe môi khẽ cong lên rồi bước chân vào cửa, nhưng một giây sau đã bị một tiếng gọi lớn làm cho giật mình.

- Vân Tranh!

Một tiếng hét mang đầy sự tức giận truyền đến.

Vân Tranh một chân bước vào, một chân vẫn ở ngoài cửa, nhất thời không biết phải làm sao.

Nha hoàn Nguyệt Quý ở bên cạnh thấy vậy chỉ lén che miệng cười.

- Nha đầu hư hỏng này, mấy ngày nay chết ở đâu mà giờ mới mò về!

Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng.

Vân Tranh vốn không định trốn chạy, nhưng vừa định bước vào đã bị một bóng người nhanh như gió lao tới ôm chặt lấy.

Người đó ôm nàng chặt cứng khiến nàng suýt tắt thở!

- Gia gia?

Vân Cảnh Thiên giọng nói run rẩy:

- Ngươi còn biết ta là gia gia của ngươi sao? Tự nhiên biến mất hai ngày, rời đi một câu cũng không nói với ai như vậy!

Qua một hồi xúc động, hắn nhanh chóng buông Vân Tranh ra, rồi lại vội vàng kéo nàng vào Vân Vương Phủ.

Vân Cảnh Thiên vô cùng gấp gáp, sải bước rất nhanh khiến Vân Tranh suýt không theo kịp.

Vân Tranh lúc này mới có cơ hội nhìn rõ hắn, Vân lão vương tóc đã bạc một nửa, nếp nhăn nơi khóe mắt như gợn sóng, râu cũng bạc phơ.

Giống y hệt như trong trí nhớ của nguyên chủ, chỉ khác là Vân Cảnh Thiên bây giờ trông phờ phạc, tiều tụy, mí mắt sưng húp, xem ra là thời gian này không được nghỉ ngơi tốt.

- Gia gia, người dẫn con đi đâu thế?

Vân Tranh hỏi.

Vân Cảnh Thiên nghe nàng hỏi, thân thể tựa hồ mất đi sức lực, lưng bỗng nhiên khẽ cong xuống, giọng nói cũng trở nên yếu ớt rất nhiều.

- Đi gặp mặt cô cô con lần cuối.

Con ngươi Vân Tranh bất giác co rút lại.

- Có chuyện gì vậy ạ?

Vân Cảnh Thiên thở dài một cái, giữa mi mắt thoáng hiện lên từng tầng sầu muộn cùng thống khổ.

- Con tự đi xem sẽ rõ.

Cô cô Vân Diệu trong ký ức mặc dù là tê liệt hôn mê sâu, nhưng cũng không có dấu hiệu hấp hối sắp chết...

Sau khi đến được khuôn viên khuê phòng của cô cô, Vân Tranh liền đẩy cửa vào, suýt nữa bị mùi thuốc nồng nặc làm cho ngạt thở, trong phòng tối mờ mịt, nữ tử nằm trên giường xanh xao gầy gò, hơi thở yếu ớt đến mức khó nghe ra.

Chợt, sắc mặt Vân Tranh thoáng biến đổi.

Cơ thể của nàng có ách vận chi khí vờn quanh, chính nó khiến cho bệnh trạng của nàng trở nên trầm trọng, để lâu thêm sẽ dẫn đến mất mạng.

- Gia gia, đóng cửa lại!

Nàng nói một câu với Vân Cảnh Thiên, sau đó nhanh nhẹn đến bên giường của Vân Diệu.

Nàng dùng linh khí nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay, trong nháy mắt, từ đầu ngón tay ép ra một giọt máu, kế đó nàng dùng đầu ngón tay vẽ ra một phù văn ở giữa không trung.

Sau khi Vân Tranh vẽ xong liền đưa bàn tay lên và di chuyển bức phù văn về phía ngực của Vân Diệu.

Phù văn nhanh chóng lặn vào trong cơ thể của cô cô.

Vân Cảnh Thiên vừa mới đóng cửa lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, liền kinh ngạc mở to hai mắt hỏi:

- Tranh nhi, con làm gì đấy?

Vân Tranh liền đáp:

- Gia gia, tạm thời con chưa thể giải thích với người, tình hình cấp bách, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô cô.

Vân Cảnh Thiên nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.

Sau khi được Vân Cảnh Thiên đồng ý, Vân Tranh bắt đầu nhìn về phía Vân Diệu, chợt đôi con ngươi đen láy trong nháy mắt biến thành quỷ dị đỏ thẫm, trong mắt của nàng, từng đường nội mạch cùng vận khí của Vân Diệu hiển lộ ra vô cùng rõ ràng.

Khi đến phần bụng liền phát hiện ra một hạt trân châu đen ngòm nằm ở đó, đó là nguồn gốc của ách vận chi khí.

Vẻ mặt Vân Tranh nghiêm túc hơn trước, đôi mắt màu đỏ thẫm kỳ dị khẽ lóe sáng, nàng giơ tay vén chăn của cô cô lên, sau đó dùng lòng bàn tay đặt lên bụng, âm thầm vận dụng linh lực hút hạt trân châu màu đen sì ra ngoài...

Tuy nhiên, với linh lực của một Linh Giả lục giai như nàng hiện giờ, căn bản không đủ để hấp thụ hạt trân châu đó ra ngoài.

Vân Cảnh Thiên ở bên cạnh thấy Vân Tranh hai mắt biến thành quỷ dị đỏ thẫm, trong cơ thể có linh lực dao động bèn cả kinh, tiếp theo nét mặt trở nên nghiêm túc vô cùng.

“Con bé đã giải trừ được phong ấn rồi?

Nhìn Vân Tranh trán đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, rõ là nha đầu này đang gắng sức quá mức!

Vân Cảnh Thiên không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn, lập tức vươn tay ngưng tụ linh lực, rót vào trong cơ thể nàng.

Cảm nhận được linh lực từ bên ngoài không ngừng truyền đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tranh trong nháy mắt hồng nhuận trở lại, khóe môi hơi cong lên sau đó nhanh chóng mím chặt lại.

“Phải tập trung cao độ!”

Hạt hắc trân trâu dường như cảm nhận được nguy hiểm và muốn bỏ chạy.

Vân Tranh làm sao có thể để cho nó chạy thoát, con mắt đỏ thẫm lại lóe lên phóng ra một sợi tơ đỏ mỏng hơn sợi tóc trực tiếp khóa chặt lấy hắc trân châu.

Hạt trân châu đen sì ô uế kia bỗng như một con rùa bị lật ngửa, bất động không di chuyển.

“Chính là lúc này!”

Vân Tranh giơ bàn tay trắng nõn lên, nắm chặt lấy hạt hắc trân châu vào tay.

- Gia gia có nhận ra vật này không?

Đoạn Vân Cảnh Thiên nhìn thấy hạt trân châu đen nhánh kia, lông mày nhíu chặt lại, trong đầu như nhớ tới điều gì, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngưng trọng.

- Ta đương nhiên là biết, đây chính là Phương gia gia chủ chi vật - Ách châu (hay còn gọi là Tà châu), chuyên dùng để đối phó địch nhân! (1)

Phương gia? Ách châu?

- Lão già Phương Diệm thật không biết xấu hổ! Ta sẽ đi băm vằm hắn!

Vân Cảnh Thiên tức giận vừa nói vừa định bay ra khỏi cửa.

Vân Tranh vội vàng ngăn hắn lại, khuyên nhủ:

- Gia gia, xin hãy bình tĩnh, đừng nóng vội!

- Làm sao có thể không nóng vội cho được? Phương gia sỉ nhục Vân Vương Phủ chúng ta, nếu không nhờ có Vân Diệu bảy năm trước vì cứu Phương Tư Ngôn bị trúng độc hôn mê, Phương gia hắn làm gì có thiên tài chứ? Một kẻ vong ơn phụ nghĩa như vậy chi bằng giết chết cho rộng đất.

Vân Cảnh Thiên càng nói lửa giận càng bốc lên cao, tới nỗi bộ râu trắng trên mặt cũng bất bình dựng ngược lên.

...

(1) Ách châu là một dạng của bùa ngải, gieo vận xui và hút đi khí lực của người bị nó vận vào thân thể.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.