Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký khế ước với Thần thú

Phiên bản Dịch · 1744 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Ánh mắt Vân Tranh bỗng trở nên lạnh lẽo, nói năng rất có khí phách:

- Gia gia, xin người hãy yên tâm, một ngày nào đó, con sẽ san bằng Phương gia!

 

Vân Cảnh Thiên vốn là đang tức giận điên người, nghe được một câu như vậy lập tức toàn thân cứng đờ.

 

- Tranh Nhi…

 

Vân Tranh nói: 

- Gia gia, người cũng thấy rồi đấy, con đã có thể tu luyện, nhất định sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, để cho thiên hạ không ai dám khi dễ Vân Vương Phủ chúng ta!

 

Khoang mắt Vân Cảnh Thiên nhất thời cay cay, trong lòng khẽ thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ lấy bờ vai gầy gò của Vân Tranh.

 

- Tranh nhi đã trưởng thành thật rồi…

 

Trong lòng Vân Tranh bỗng dâng lên một tia chua xót, nàng gật gật đầu, nói: 

- Tranh nhi lớn rồi, có thể bảo vệ gia gia, bảo vệ cô cô và cả Vân Vương Phủ nữa.

Vân Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Vân Diệu vẫn nằm bất động trên giường, tuy nhiên sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, sau đó nói với Vân Tranh: 

- Cùng gia gia đến thư phòng đi, gia gia có chuyện muốn nói với con.

 

- Vâng.

Tại thư phòng Vân Vương Phủ.

 

Vân Cảnh Thiên đứng trước, quay lưng về phía Vân Tranh, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy bức chân dung treo trên tường, trong bức chân dung là một đôi nam thanh nữ tú nắm tay nhìn nhau trìu mến, khiến cho người ta có cảm giác yên bình.

 

- Phụ thân con là tuyệt thế thiên tài, 4 tuổi đã đột phá Linh Giả, 12 tuổi đạt tới tu vi Linh Vương, lúc ấy ta biết, không nên công bố tu vi chân chính của nó ra để cho mọi người biết, mộc tú vu lâm mà. (1)

 

- Người quá ưu tú sẽ bị người khác ghen ghét, sẽ luôn bị ánh mắt đố kỵ của kẻ xấu để ý đến nghĩ kế hủy hoại, loại bỏ.

 

- Đó là lý do tại sao người dân ở Đại Sở quốc nghĩ rằng phụ thân Vân Quân Việt của con chỉ là một người tu luyện hết sức tầm thường. Năm 20 tuổi nó mang về một cô gái vô cùng xinh đẹp, cưới làm vợ rồi hạ sinh ra con.

 

Nghe đến đây, Vân Tranh ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ trong bức chân dung, đột nhiên cảm thấy thân thiết lạ thường.

 

Vân Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn Vân Tranh, khẽ thở dài nói: 

- Mẫu thân con không phải tên là Quân Lam mà tên là Đế Lam, nàng nói với ta mình là người Đế gia tới từ Trung Linh Châu. (Nguyên Dũng dịch)

 

“Trung Linh Châu! Không phải là Hải vực khó vượt qua đó sao?”

 

Vân Cảnh Thiên nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của Vân Tranh, dừng một chút rồi tiếp tục nói: 

- Lần cuối bọn họ rời nhà là mười một năm trước, phụ thân con nói muốn dẫn Đế Lan đến Trung Linh Châu cầu hôn, cho mẫu thân con một danh phận chính thức.

- Hải vực kia không phải rất nguy hiểm sao?

Vân Tranh hỏi.

 

- Đúng là rất nguy hiểm.

Vân Cảnh Thiên không hề phủ nhận gật đầu, sau đó hỏi ngược lại: 

- Con có biết phụ mẫu mình ở tu vi nào không?

 

Vân Tranh lắc đầu, nhưng trong lòng cũng mạnh dạn đoán được đôi điều.

 

- Phụ thân của con đã ở tu vi Linh Tông, mẫu thân là Linh Đế!

Vân Cảnh Thiên có chút đắc ý kiêm nhiều phần tự hào nói.

 

Tu vi này quả thực có cao hơn một chút so với tưởng tượng của Vân Tranh.

Thực lực lần lượt được chia thành Linh Giả, Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Hoàng, Linh Tông, Linh Đế,…

Mà ở Đông Đại Châu tu vi cao nhất chính là Linh Đế.

 

Vân Cảnh Thiên nói tiếp:

- Phong ấn trong cơ thể con là do huyết mạch của gia tộc mẫu thân mà thành. Mỗi đứa trẻ sơ sinh đều phải “chết một lần” mới có thể hóa giải phong ấn, nhưng bắt buộc phải có sự giúp đỡ của một cường giả có thực lực Linh Đế trở lên mới hóa giải được, lúc ấy con đường tu luyện mới có thể được mở ra.

   

Trong đầu nàng hiện lên bóng hình của Dung Thước, quả nhiên thực lực của hắn còn trên cả Linh Đế!

Vân Tranh chỉ kể đơn giản chuyện phong ấn trong cơ thể mình được hóa giải bằng cách nào với Vân Cảnh Thiên, giản lược chuyện về “mệnh bàn tương dung” và Tô Dung đã tra tấn hành hạ nguyên chủ đến chết.

 

Thù của nguyên chủ, nàng sẽ báo giúp.

 

- Tranh nhi, con thật đúng là gặp được cơ duyên lớn rồi!

Vân Cảnh Thiên không khỏi thay Vân Tranh vui mừng.

 

- Chỉ tiếc hai người họ còn chưa trở về.

Giọng nói của Vân Cảnh Thiên phảng phất bi thương, trong mắt hiện lên một nỗi cô đơn khó lòng khỏa lấp.

  

- Gia gia, phụ mẫu có lẽ là gặp chuyện gì làm trễ thời gian, đợi khi thực lực con mạnh lên nhất định sẽ mang hai người họ trở về, để cho bọn họ quỳ trước mặt người sám hối, tốt nhất là quỳ mấy ngày mấy đêm!

 

- Ha ha ha…

Vân lão vương cũng phải bật cười.

- Nha đầu này cũng thật lắm trò!

 

Chỉ một câu đùa của Vân Tranh cũng đủ khiến bầu không khí u ám buồn bã trong thư phòng bỗng chốc tan biến mất.

 

Vân Tranh lại kể thêm vài câu chuyện vui, khiến Vân lão vương thích thú luôn miệng cười ha hả.

Mãi cho đến khi Vân lão vương buồn ngủ díp mắt, Vân Tranh mới quay trở lại khuê phòng của mình.

 

Sau khi trở lại khuê phòng nàng tắm rửa thoải mái rồi nằm xuống giường.

 

Nàng lôi viên trân châu đen ngòm ra, nhìn ngắm một lúc rồi thu về.

 

Nàng vẫn còn nhớ Phương gia, đó là một trong tam đại gia tộc ở Đại Sở quốc, và Phương Tư Ngôn là thiếu gia của Phương gia, vốn là vị hôn phu của cô cô Vân Diệu.

Bảy năm trước, khi họ cùng nhau đến Như Diệm Chi Lâm để tu luyện, cô cô vì để cứu Phương Tư Ngôn đã trúng kịch độc và rơi vào trạng thái hôn mê.

 

Cũng từ sau khi cô cô hôn mê Phương Tư Ngôn cũng đã từ hôn Vân Vương Phủ.

Khi đó gia gia tức giận đến nỗi xông thẳng đến Phương gia, đánh trọng thương Phương Tư Ngôn còn bồi thêm việc đánh gãy luôn một chân của hắn, cuối cùng phải nhờ hoàng đế đứng ra giải quyết, sự việc mới tạm lắng xuống.

 

Nhưng kể từ dạo đó, Phương gia và Vân Vương Phủ trở thành thù địch.

 

Trong những năm qua, Vân Vương Phủ rơi vào tình cảnh sa sút, binh quyền bị thu hồi, các cửa tiệm làm ăn của Vân Vương Phủ chịu không ít áp bức từ phía Phương gia.

 

Nếu không nhờ có gia gia vẫn vất vả chèo chống, toàn bộ Vân Vương Phủ có lẽ đã lụi bại.

 

Thực lực của gia gia là Linh Hoàng tam giai, tại Đại Sở quốc đã nằm trong hàng ngũ cường giả, nhận nhiều sự kính trọng.

 

Theo lời gia gia kể lại, vào ngày nàng rời đi, Phương Tri Nguyễn bỗng xuất hiện, nàng ta nói muốn đến thăm Vân Diệu.

Trước khi cô cô bị hôn mê, nàng ta có mối quan hệ khá tốt với Vân Diệu, thế nên gia gia hoàn toàn không từ chối, mời vào đàng hoàng.

 

Thật chẳng ngờ Phương Tri Nguyễn lòng dạ lại thâm hiểm hơn độc xà, muốn âm thầm mưu hại chết cô cô của mình.

 

Gia gia và Vân Vương Phủ đã tha cho Phương Tư Ngôn, vậy mà nay Phương gia đó vẫn không từ bỏ, quyết tâm đầu độc nữ nhi của Vân Cảnh Thiên, thế này muốn bảo gia gia không nổi trận lôi đình cũng khó!

Vân Tranh suy nghĩ đến đây, đôi mắt đen láy của nàng lạnh như băng, thật là hay cho một Phương gia vô ơn phụ nghĩa!

 

Đột nhiên, một tiếng “rít” yếu ớt kéo sự chú ý của nàng về.

Nàng cảnh giác nhìn “cục u” nhỏ nhô lên dưới tấm chăn bên cạnh.

 

Đoạn Vân Tranh vén chăn lên để lộ ra thứ xuất hiện trong tầm mắt là một quả cầu nhỏ xíu, hệt như quả cầu tuyết tròn vo.

 

Con ngươi trong veo của nó nhìn chằm chằm vào nàng, thông qua sự phản chiếu của đôi đồng tử kia nàng gần như có thể nhìn rõ hình bóng của chính mình.

- Sao lại là ngươi?

Vân Tranh giật mình.

 

Nàng rõ ràng đã cắt đuôi nó rồi mà, làm thế nào nó vẫn lặng lẽ bám theo tới tận đây!

 

“Chích! Chích!”

 Quả cầu nhỏ khẽ động đậy cằm.

 

Vân Tranh: 

- Ôi… Ta không hiểu.

 

Quả cầu nhỏ chạy về phía nàng, do tứ chi quá ngắn, đến mức gần như không thể nhìn thấy tốc độ nó chạy nhanh như thế nào, trong nháy mắt đã nhảy vào lòng bàn tay của Vân Tranh đang ngồi trên giường.

 

- Aish!

 

Trong lúc mất cảnh giác, ngón tay của nàng đã bị cắn, đau quá phải bật lên tiếng rên khẽ.

 

Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng cường liệt bao trùm lấy nàng trong phòng.

Ánh sáng trắng cực mạnh xuyên qua mái nhà và phóng thẳng lên bầu trời!

 

- Nhân danh ta - thượng cổ Thần thú Bạch Hổ, ta cùng ngươi lập khế ước!

 

Giọng nói của một cậu bé chưa trưởng thành len lỏi vào tâm trí nàng, một trận pháp hợp đồng màu trắng xoay tròn bên dưới nàng và quả cầu nhỏ.

(1) Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, ý là cây cao trong rừng sẽ là cây đón gió đầu tiên, như chim bay vượt đàn dễ trúng tên, dạng như đứng đầu gió phải hứng gió to. Ở đây là nói người tài giỏi phải chịu nhiều ghen ghét, thị phi, đố kị.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.