Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉ tỉ lão tổ tàn hồn hóa hệ thống

Tiểu thuyết gốc · 3044 chữ

Hắn họ Tây Môn, tên Vô Thiên. Mẹ hắn là một tên sát thủ nhưng cực kì mê tiểu thuyết, cho nên mẹ hắn đặt tên cho hắn là Vô Thiên.

Mẹ hắn nói, hắn là một đứa trẻ rất đáng thương. Bị cha mẹ thân sinh, vứt bỏ nơi miếu hoang.

Lúc đó, trời âm u. Mẹ hắn đang trên đường chắp hành nhiệm vụ, được tổ chức giao cho.

Mắt thấy phía trước con đường có một ngôi miếu, có một đứa trẻ, khoảng 2, 3 tuổi. Trần như nhộng, đang nằm ngủ, cạnh bên cây bồ đề.

Thế là mẹ hắn đi lại gần. Nhìn kĩ!

Oa!

Một bé trai. Thật là đáng yêu! Muốn nựng nựng quá đi mất!

Thấy bé tội quá đi à nha! Mà chị đang rất bận! Thôi chào bé nha! Hết bận chị ẵm bé về nhà! Thế là mẹ hắn chẳng lưu luyến chút nào, lạnh lùng bước đi, thẳng tiến nơi rừng sâu, đầy u ám.

Mặt trời sắp lặn.

Màn đêm sắp giáng lâm!

Mà đêm tối chính là thiên đường của các loài động vật hoạt động về đêm.

Ở gần cây bồ đề của miếu hoang. Có một đứa trẻ không ngừng bò, hết lăn trái, rồi lại lăn phải. Miệng thì không ngừng kêu bi bi bo bo, rồi lại cười toe toét. Mà không biết rằng theo thời gian qua đi, nguy hiểm đang tới gần.

Màn đêm giáng lâm!

Hắc ám không ngừng nuốt trọn bầu trời.

Tiếng ve kêu, tiếng sói tru,...không ngừng vang vọng khắp khu rừng.

Mà lúc này, có một con sói gầy trơ xương, đi chậm rãi, nhẹ nhàng, tìm kiếm con mồi để lót dạ. Không biết là đứa bé xui xẻo hay là con sói may mắn, hướng con sói đang đi là về phía ngôi miếu.

Mang tâm trạng chán trường, phó thác số phận cho trời. Nó chậm rãi đi về ngôi miếu trong vô thức.

Bỗng dưng!

Tai nó khẽ động, nó nghe được tiếng cười. Sau đó nó hít nhẹ một cái, nó ngửi được mùi con người. Miệng nó không ngừng chảy nước bọt, bụng không ngừng kêu lên ùng ục, mắt nó tràn đầy tơ máu. Nó súc thế, sau đó lao như điên về phía ngôi miếu. Nó thấy được đứa bé, hình ảnh đứa bé không ngừng phóng to, phóng to trong mắt nó. Nó há miệng, dùng tất cả sức lực táp về phía đứa trẻ. Sau đêm nay nó không còn là sói gầy trơ xương nữa, và nó có lại tự tin để kiếm bạn tình cho mình. Càng nghĩ sói càng hưng phấn. Nhưng!

Pằng!

Một tia lửa lộ ra cực kì chói mắt giữa màn đêm. Có một vật gì đó, không ngừng xé gió, lao thẳng về phía con sói với tốc độ kinh khủng. Trước khi đứa bé bị nó ngoạm đứt cổ.

Óc, máu không ngừng bay múa giữa không trung. Sau đó rơi lả tả trên mặt đất.

Giống như bị âm thanh của tiếng súng làm giật mình, cùng với những thứ không biết, âm ấm nhơn nhớt dính vào người, đứa bé không cười nữa. Sau đó khóc lấy, khóc để chứng tỏ mình bị hù sợ.

Đang khóc!

Bỗng dưng im bặt mà dừng! Mà hướng đứa bé đang nhìn là thi thể chó sói. Hai mắt đứa bé trợn to hết sức có thể. Sau đó lăn đùng ra xỉu.

Lúc này!

Cô gái trẻ khẽ vỗ vỗ trán mình. Sau đó phì cười, vì biểu cảm té xỉu đầy dễ thương của đứa trẻ. Cô cởi áo khoác ra, bọc quanh đứa trẻ. Cô bay nhảy trên từng hàng cây, dù ẵm đứa bé mà không cảm thấy vướng víu chút nào, không ngừng lao thằng về phía phồn hoa đô thị.

Đó là những gì mà hắn nhớ được trước khi chết!

Trước khi chết.

Sau khi tan học, hắn đi theo con đường tắt như thường ngày. Bay nhảy trên các tòa nhà, ngang nhiên đi vào các con hẻm của bọn xã hội đen. Nhìn chúng cúi chào mình, mà không ngừng đắc ý. Khoảng nhiều phút về sau, hắn đi đến một đoạn đường vắng vẻ. Một công trình tạm ngừng thi công, thì dừng lại.

"Ra đi". Hắn quát.

"Cạc cạc. Không hổ danh là phong vương sát thủ một trong, Tây Môn Vô Thiên".

Kẻ áo đen vỗ vỗ tay, chậm rãi nói.

"Ngươi là ai? Vì sao theo dõi ta. Nếu biết ta là phong vương sát thủ một trong Tây Môn Vô Thiên, thế mà dám lộ diện. Ngươi ngại sống lâu à".

Hắn lạnh lùng nói.

Một cỗ sát khí, vô cùng kinh khủng, từ hắn tỏa ra. Nhiệt độ xung quanh như hạ thấp.

"Ta là ai?"

"Nghe cho rõ này! Ta đến từ Địa ngục! Thập Điện Diêm Vương một trong! Chuyển Luân Vương!".

"Run rẩy đi, sợ hãi đi. Khặc khặc kiệt".

Tên áo đen nói. Một giọng nói âm trầm, khủng bố tựa như ác ma đến từ Địa ngục vậy.

Phốc!

Hắn cười. Cười cực kì khoa trương. Một tay ôm bụng, một tay lau lau nước mắt.

"Cứ tưởng mẹ ta mới si mê tiểu thuyết như điên cuồng. Không ngờ rằng ngươi so với mẹ ta còn phải điên cuồng. Ta thực sự sợ a. Sợ bị ngươi chọc cười bể bụng".

Ha...ha...ha......

Tên áo đen sầm mặt lại. Không ngờ sau khi báo lên danh tính, lại bị tên nhân loại này trào phúng. Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục. Hắn gào rú như một con thú điên dại. Hai mắt xích hồng nhìn chằm chằm Vô Thiên.

Gió lạnh thổi từng cơn!

Lúc này Vô Thiên, hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không thể cử động được, dù chỉ một chút. Hắn nhìn lại tên áo đen. Giờ phút này tên áo đen hai mắt đỏ thẫm, mặt hắn vẽ đầy kì dị phù văn. Cơ thể hắn không ngừng bành trướng, hắc khí xen lẫn tử khí tỏa ra xung quanh hắn. Giờ phút này hắn như là một con ác quỷ đến từ địa ngục vậy.

Từng cái vảy như vảy rồng hiện khắp toàn thân hắn. Khuỷu tay, khuỷu chân mọc sừng, như sừng tê giác. Một thứ gì đó đằng sau hắn không ngừng uốn éo, đó là cái đuôi. Đuôi như đuôi rắn. Sau lưng hắn mọc cánh như cánh dơi. Giữa trán hắn có kì lạ hình xăm màu đỏ thoát ẩn thoát hiện.

Nhìn kĩ lại đó là chữ "Vương".

Một cỗ uy áp vô cùng kinh khủng từ chữ "vương" tỏa ra, tràn ngập khắp không gian nơi đây.

"Đúng là một con quái vật xấu xí mà, ngươi có thể thay đổi ngoại hình của mình cho đẹp hay ngầu lòi hơn không? Xấu xí vương".

Hắn châm chọc nói.

Không thể không nói, lúc này hắn không còn chật vật như lúc đầu nữa. Mà cực kì bình tĩnh và tự tin. Nếu nhìn kĩ thì phát hiện chuỗi phật gỗ làm từ cây bồ đề mà hắn đang đeo ở tay trái, phát ra ánh sáng màu vàng thánh khiết, thần thánh, trang nghiêm.

"Con kiến hôi, sắp chết đến nơi mà còn không biết. Chê ta xấu xí ư? Thế thì xuống địa ngục nà tìm cái đẹp nhé nhóc con"

Nói xong. Tay hắn không ngừng kết ấn. Kì dị mà khó hiểu.

Sau khi hoàn thành.

Một cỗ năng lượng cực kì tà ác mang theo hơi thở của luân hồi tỏa ra. Khóa chặt hắn lại, khiến hắn không thể né tránh.

"Địa Ngục Chuyển Luân Ấn".

Đi chết đi!

Cái này một ấn uy lực vô cùng khủng bố, không phải sức người có thể chống lại được. Hắn cảm giác tử vong càng ngày càng gần, nhưng khuôn mặt hắn lúc này cực kì lạnh lùng, âm trầm đến đáng sợ.

Hắn không hề sợ hãi cái này một ấn sẽ oanh hắn đến cặn bã không còn. Mà đối với hắn, tất cả những gì đang diễn ra chỉ là hư ảo mà thôi.

Thực tế!

Lúc này Vô Thiên, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đờ đẫn, miệng không ngừng lẩm bẩm như si ngốc vậy.

Đối diện, cách Vô Thiên khoảng 10 mét. Có một thiếu nữ khoảng 15, 16 tuổi. Dáng người cao gầy, có lồi có lõm, gương mặt cực kì xinh đẹp, tóc xõa ngang vai, mặc bộ đồ cổ trang màu đỏ. Sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Vô Thiên. Giống như từng bị Vô Thiên tai họa, nay lập kế hoạch báo thù.

Mà kế hoạch có vẻ thành công!

"Vô Thiên a Vô Thiên, ngươi đã trúng mê hồn hương đặc chế, cho dù ý chí của ngươi có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh mà nó tạo ra. Mối thù hôm đó, ta Nam Cung Yêu Nguyệt sẽ trả cho ngươi gấp trăm, ngàn lần".

Nói rồi, nàng đi từng bước về phía hắn.

Trước tiên nàng sẽ phế bỏ võ công của hắn. Sau đó sẽ từng dao từng dao lột da xẻ thịt hắn, cho hắn nếm thử mùi vị thống khổ sống không bằng chết này. Khi khoảng cách giữa nàng và hắn không đến 1 mét.

Dị biến phát sinh!

Chỉ thấy một mặt đờ đẫn Vô Thiên, bỗng dưng tỉnh lại. Sau đó vung nắm đấm về phía nàng một cách đầy bất ngờ.

Lúc này. Trong mắt nàng hiện lên vẻ bối rối, nàng né tránh theo bản năng. Nhưng vẫn ăn trọn cú đấm của hắn. Lực đạo của cú đấm khiến nàng văng xa hơn 10 mét.

Nàng đau đớn, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vì nàng cũng là phong vương sát thủ một trong. Sau đó nàng rút súng ra, nhắm về phía hắn mà bóp cò, muốn một phát bắn chết hắn.

Nhưng là nàng nghĩ nhiều, chẳng biết lúc nào hắn đã ở sau lưng nàng. Hắn vung tay lên, đánh vào gáy nàng. Khiến nàng bất tỉnh.

Đến lúc nàng tỉnh lại chỉ cảm thấy bản thân không còn chút sức lực, hạ thân đau đớn. Thì nàng đã biết, trong lúc nàng hôn mê bất tỉnh, thân thể mình đã trải qua những gì.

Đây là lần thứ hai!

Lần thứ nhất.

Vì lòng hiếu thắng nhất thời nên nàng khiêu chiến hắn. Mặc dù là nàng xếp thứ 4, nàng tự tin có thể chiến cân sức cân tài, thậm chí chiếm thượng phong dù hắn xếp thứ 2.

Nhưng sự thật luôn phũ phàng!

Nàng bại, bại hoàn toàn. Nàng bị hắn đánh cho thương tích đầy mình, không còn sức hoàn thủ. Nằm im nơi đó, bất lực nghe hắn châm chọc, chế nhạo. Cuối cùng thì hắn đi đến bên cạnh nàng, và nở một nụ cười đầy nham hiểm. Sau đó...cực kì thô bạo với nàng. Khiến nàng đau đớn vô cùng, không chỉ thể xác mà lẫn tinh thần. Nàng hận hắn a, hận vô cùng. Thế là nàng nghĩ trăm phương ngàn kế để trả thù. Sau nhiều ngày khổ sở suy nghĩ cuối cùng cũng tìm ra. Đó là dùng Mê Hồn Hương đặc chế của phụ thân nàng kết hợp Thư Giãn Hoa.

Trên đường về nhà hắn có rất nhiều Thư Giãn. Công dụng của hoa như tên của nó, đó là giúp đầu óc, cơ bắp toàn thân được thả lỏng tạo cảm giác thư thái, thoải mái cho người hít phải. Ngoài ra, khiến người ta đối với nhận biết nguy hiểm sẽ giảm mạnh. Thư giãn hoa kết hợp với Mê Hồn Hương, đúng là hoàn mỹ. Ngay cả ông trời cũng giúp nàng mà. Nghĩ đến sắp trả được thù nàng hưng phấn đến rung rẩy.

Canh thời gian chuẩn xác. Rồi đốt nó lên, sau đó dùng võ công của nàng điều khiển hướng bay của chúng. Đúng như kế hoạch, tên ác ma đó trong lúc bay bay nhảy nhảy đã hít phải Mê Hồn Hương. Khiến hắn lâm vào ảo giác, cuối cùng là đứng yên bất động mơ mơ màng màng như thằng ngốc vậy.

Biết thời cơ đã tới, nàng không do dự mà đi về phía hắn. Định phế hắn rồi sau đó từ từ hành hạ hắn bán sống bán chết. Nhưng mà không ngờ cái này Mê Hồn Hương, ngay cả phong hoàng sát thủ cũng khó có thể, không đến một giây mà tỉnh lại được. Nhưng mà hắn lại làm được.

Nàng không cam tâm. Vì sao ông trời cho nàng cơ hội trả thù, mà giờ lại để nàng một lần nữa bị hắn làm nhục.

Nàng hận! Hận thiên! Hận địa! Hận hết thảy!

Lúc này. Hắn mặc quần áo chỉnh tề. Đôi mắt liêm diêm, có vẻ còn lâng lâng trong cơn vui thú vừa rồi.

Nhưng thật ra thì, hắn càng nghĩ hắn càng sợ hãi. Nếu không có chuỗi phật, hắn đến chết cũng cho là Chuyển Luân Vương giết mình. Cái chuỗi phật này thật thần kì, có thể phá giải ảo cảnh. Cũng chính nhờ nó mà hắn mới nhặt được một mạng về. Thế nên vừa rồi, hắn như điên cuồng trút giận lên thân thể nàng.

Hắn nhìn lại cái này khuynh quốc khuynh thành tiểu mỹ nhân. Chỉ có điều, mỹ nhân bây giờ trạng thái không thích hợp cho lắm!

Khi hắn nhìn vào mắt nàng. Mống mắt của nàng từ màu đen chuyển thành màu đỏ tươi như máu. Nó không giống con người nữa, mà giống như là con thú hung tàn, khát máu vậy. Không mảy may chất chứa một tia tình cảm nào.

Trong khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Cảm giác của một sát thủ cho hắn biết, cái chết của hắn đang đến gần.

Nhưng lúc này, khi hắn cố xoay người rời đi, cơ thể hắn không chịu sai khiến của bản thân. Không những thế, thân thể hắn không ngừng nhích lại gần Yêu Nguyệt. Hắn có cảm giác, có một đôi bàn tay vô hình, không ngừng vuốt ve khuôn mặt hắn. Giống như vuốt ve chán chê rồi, đôi bàn tay ấy nhẹ nhàng chỉnh gương mặt của hắn đối diện với gương mặt nàng. Một khuôn mặt trái xoan, xinh đẹp không tỳ vết gần hắn trong gang tất.

Hắn rùng mình! Cảm thấy toàn thân lạnh lẽo!

Hắn có cảm giác, một kinh khủng tồn tại, cách vô số thời không, hàng ngàn vị diện nhìn chằm chằm lấy hắn.

Khi đôi mắt hắn nhìn đôi mắt nàng. Thì hắn biết mình đã đoán đúng. Đồng tử của nàng cũng biến thành màu đỏ, khi nhìn vào nó hắn có cảm giác linh hồn của hắn, bị hút vào trong đôi mắt nàng.

Hắn không biết diễn tả cảm giác của mình ra sao, với hoàn cảnh bây giờ. Hắn có cảm giác linh hồn của mình, bay qua vô số vị diện, xuyên qua vô số thời không. Cuối cùng là để hắn chứng kiến cảnh tượng.

Một thiếu nữ áo đỏ, một thân sát khí vô cùng kinh khủng, vặn vẹo cả không gian và thời gian. Chân giẫm Hoàng Kim Cự Long. Cúi xuống nhìn ức vạn thần ma. Mà lúc này, ức vạn thần ma như lâm vào trạng thái điên cuồng, tấn công thiếu nữ.

Ức vạn thần thuật nở rộ, khiến hư không tầng tầng vỡ nát, thần thuật lao thẳng về phía thiếu nữ.

Mà thiếu nữ mặt không đổi sắc, cánh tay khẽ vươn lên, nhẹ nhàng nhấn một cái. Ức vạn thần thuật nổ tung, như muôn ngàn pháo hoa khoe sắc giữa vô tận hư không.

Chân nàng giậm nhẹ một cái, ức vạn thần ma nổ tung, chỉ còn một đám sương máu khổng lồ, lơ lửng giữa hư không. Nàng triệu hồi ra một thanh huyết kiếm, huyết kiếm lao vào đám sương máu, tham lam cắn nuốt lấy vô tận máu tươi.

Cho đến khi không còn một giọt máu, nàng gọi thanh kiếm trở về. Nàng nhìn thanh kiếm, khẽ gật đầu, hài lòng mà cất nó đi.

Lúc này nàng chợt nhớ đến điều gì. Khẽ nghiêng đầu. Một đôi mặt phượng, cực kì xinh đẹp, hờ hững mà vô tình, lạnh lùng nhìn về phía hắn. Sau đó...

Không có sau đó!

Vì hắn đã chết!

Trước lúc Vô Thiên tan thành tro bụi!

Lãng Quên thời không.

"Đệ nhị, lão đại đâu? Mau mau gọi hắn a". Thuận Thiên lão tổ gấp hỏi.

"Đúng đấy, đúng đấy, lão đại đâu?". Nghịch Thiên lão tổ hỏi theo.

"Tỉ tỉ huynh đệ, tâm phải tịnh, nếu không đạo tâm của các ngươi sẽ xuất hiện khe hở". Vận Mệnh lão tổ không nhanh, không chậm trả lời.

Chúng lão tổ trong lòng đậu đen rau muống. Bọn họ giờ chỉ còn tàn hồn, đạo tâm lấy đâu ra mà xuất hiện khe hở. Ngươi không mau kêu lão đại thì chúng ta mới thực sự xong.

Lúc này một đạo bóng mờ màu đen xuất hiện. Khi hắn xuất hiện, tỉ tỉ lão tổ bình tĩnh lại.

"Các huynh đệ, thời khắc nghịch chuyển vận mệnh đã tới. Chúng ta, từng là chúa tể chư thiên vạn giới, khống chế ức vạn tinh vực, tỉ tỉ sinh linh tôn thờ. Thế mà bị thiên ngoại Thiên đạo đánh chiếm, khu trục chúng ta rời khỏi nơi ở của mình. Phong ấn chúng ta vào Lãng quên thời không. Nay, "ngài" cho chúng ta một cơ hội để quay về và báo thù. Đó là dạy cho ta một môn thần thông.

Sáng thế cấp thần thông!

Tỉ Tỉ Lão Tổ Tàn Hồn Hóa Hệ Thống!

"Các huynh đệ đã sẵn sàng chưa?".

"Sẵn sàng".

Tỉ tỉ lão tổ đồng lòng trả lời.

Tây Môn Vô Thiên, chúng ta chọn ngươi!

Bạn đang đọc Đệ Nhất Lão Tổ - Ta Thực Sự Quá Mạnh sáng tác bởi TaLaCamThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TaLaCamThu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.