Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa sát thân.

Tiểu thuyết gốc · 2463 chữ

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Bất kỳ cư dân Huyền Kinh nào cũng biết nhà hàng số một ở thủ đô không đâu khác ngoài Mỹ Vị Lâu, tọa lạc ngay con đường đắt đỏ nhất khu trung tâm. Nhìn từ xa, tòa nhà Mỹ Vị Lâu cao hai mươi tầng không hề kém cạnh các công trình xung quanh bởi thiết kế rất độc đáo vừa kết hợp giữa truyền thống và hiện đại của nó.

Ngoài chất lượng món ăn không thể tìm ở bất kỳ nhà hàng ẩm thực nào khác, Mỹ Vị Lâu còn nổi tiếng với khả năng chiều lòng thực khách cao cấp của mình. Ở đây, nói trắng ra chính là phân loại đẳng cấp vô cùng rõ ràng.

Tùy theo địa vị cũng như túi tiền của bạn mà Mỹ Vị Lâu sẽ cấp cho khách hàng thẻ thành viên tương ứng. Và một điều hiển nhiên là cho dù anh có giàu đến đâu mà không có địa vị đặc biệt thì cũng không có tư cách bước lên tầng cao nhất của nhà hàng này.

Chính vì số lượng thực khách có đặc quyền dùng bữa tại tầng cao nhất rất hạn chế nên Mỹ Vị lâu xây dựng tầng hai mươi thành từng phòng ăn riêng cực kỳ xa hoa để đảm bảo riêng tư và thoải mái của thực khách..

Hiện tại,Tra Thiên Ứng đang ngồi trong một căn phòng vip như vậy ở tầng hai mươi. Nhìn bề ngoài ông lão này không có gì đặc biệt cả nhưng người biết được thân phận lão ta thì không dám chút nào vô lễ. Bởi vì ông ta chính là gia chủ đời thứ mười lăm của Tra gia, một gia tộc cũng có chút tiếng tăm ở thủ đô.

- Haha để Tra gia chủ đợi lâu, Vương Triều tôi đến trễ.

Vừa xuất hiện, vị thủ tướng họ Lý liền mang theo một nụ cười thân mật ấm áp tiến về phía Tra Thiên Ứng, đồng thời cũng mở lời trước tiên.

- Ngài thủ tướng quá lời rồi, Thiên Ứng tôi nào dám nhận.

Là gia chủ một gia tộc, Tra Thiên Ứng phản ứng rất nhanh, lão vội đứng dậy hướng Lý Vương Triều làm một cái lễ tiết. Sau vài câu chào hỏi xã giao khuôn sáo, hai người cùng ngồi vào bàn ăn với nhau như hai người bạn lâu năm gặp lại.

- Tra gia chủ, tôi là người không câu nệ, nếu ông có điều gì cần Lý Vương Triều tôi giúp đỡ thì xin cứ nói thẳng.

Để trở thành người đứng đầu một nước, bản lĩnh ăn nói của vị thủ tướng này vô cùng lợi hại. Ông ta không hề hỏi đến việc Tra gia tìm đến ông ta để làm gì mà lại đổi thành ông ta có thể giúp đỡ Tra gia những gì. Đây không phải mưu kế nhưng lại là tâm kế, bản lĩnh Lý Vương Triều đáng sợ nhất ở khả năng công tâm nên ông ta mới có thể xây dựng một thế lực chính trị không hề thua kém quân đội và Trữ gia.

Đến tuổi của Tra Thiên Ứng, lão cũng đã thành tinh, nghe qua liền hiểu ngay dụng ý trong câu nói của Lý Vương Triều. Lão thở dài một hơi, ra vẻ đầy phiền muộn, qua vài phút trầm mặc mới đáp lời:

- Chắc ngài thủ tướng cũng biết Tra gia của tôi là một gia tộc nhập thế?

- Ta có biết về việc này. Gia tộc nhập thế ở Yên quốc này tuy không nhiều nhưng cũng không phải hiếm.

Nhấp một ngụm rượu, Lý Vương Triều hai mắt vẫn giữ nguyên vẻ anh minh, chậm rãi trả lời câu hỏi của đối phương.

- Ngài thủ tướng đã mở lòng đến vậy, nếu Tra gia tôi không nói sự thật thì đúng là cầm thú cũng không bằng. Tra Thiên Ứng tôi dù có phải hi sinh mạng nhỏ này cũng phải công khai một bí mật quan trọng cho ngài biết.

Khuôn mặt của Tra Thiên Ứng chuyển đỏ, chính khí lẫm liệt thốt lên.

Phía đối diện, Lý Vương Triều âm thầm thở dài, mấy lão già này người nào cũng là một diễn viên tài ba nha. Không nói đến việc giữa hắn ta và Tra gia không có bất kỳ quan hệ gì, cho dù là có thì cũng không có chuyện miếng bánh trên trời tự nhiên rơi xuống.

Một kẻ lạ mặt tự dưng xuất hiện đem theo một thông tin quý giá nào đó đến tặng cho anh, còn nói gì đó vì nghĩa bất từ nan. Nếu như tin được thì chức thủ tướng của hắn cũng không cần làm nữa rồi. Có điều hắn ta cũng muốn nghe thử xem vị Tra gia chủ này cất gì trong hồ lô của mình mà lại khổ tâm diễn xuất như thế.

- Tra gia chủ là người anh minh lỗi lạc nổi danh khắp Huyền Kinh. Nếu người cảm thấy việc này ảnh hướng đến gia tộc thì....

- Không..không...Tra Thiên Ứng tôi đã quyết thì không thể làm con rùa rụt đầu được.

Tra Thiên Ứng xua tay, lấy sức uống hết ly rượu trên tay rồi bắt đầu hạ âm điệu xuống:

- Trong các gia tộc nhập thế, Tra gia của tôi chỉ xếp vào hàng trung đẳng. Nhưng về phương diện tình báo, Tra gia tự tin nằm trong tốp ba gia tộc có mạng lưới thông tin mạnh nhất Yên quốc.

Nghe lão già họ Tra nói đến đây, Lý Vương Triều khẽ đưa mắt nhìn sang Trình Tuấn, thấy anh ta khẽ gât đầu xác nhận một cái.

- Gần đây, tình báo của Tra gia đã nhận được một tin tức động trời. Sau khi kiểm tra lại tính xác thực, tôi liền lập tức đem tin tức này nói ngay cho ngài thủ tướng nắm rõ. Theo chúng tôi phát hiện thì có kẻ đang muốn gây bất lợi đối với ngài.

- Haha Lý Vương Triều tôi kết giao không ít bằng hữu, kẻ thù cũng rất nhiều. Để Tra gia chủ phải đích thân ra mặt thì xem ra người này tuyệt đối không tầm thường.

Bất cứ thế lực nào muốn ngồi lên vị trí độc tôn đều phải dẫm đạp kẻ khác dưới chân mình, Lý Vương Triều tranh đấu bao nhiêu năm, kẻ thù của gã đã nhiều đến không thể nào đếm hết. Do đó khi nghe đến có người muốn ra tay với mình, họ Lý mặt không đổi sắc, tỏ ra rất bình thản.

- Ngài thủ tướng chớ nên xem thường, kẻ này lai lịch không đơn giản. Hắn ta là phản đồ của một môn phái Chân Võ Môn ở Triệu quốc trốn chạy sang nước Yên. Lần này hắn muốn ra tay với ngài vì gốc nhân sâm ngàn năm ...

- Thật là lớn mật!

Trình Tuấn đứng phía sau Lý Vương Triều tức giận lên tiếng cắt ngang lời của Tra gia chủ. Trình gia của anh ta hỗ trợ thủ tướng không chỉ vì lợi ích hai bên mà còn vì mưu đồ cây nhân sâm ngàn năm kia. Không nghĩ đến vật chưa đến tay mà lại có kẻ ăn gan hùm muốn ra tay cướp đoạt, chuyện tình như vậy làm sao anh ta không nổi nóng cho được.

Trái với thái độ của Trình Tuấn, Lý Vương Triều nét cười đã thu liễm nhưng vẫn không tỏ ra quá kích động. Gã nhìn vị đứng đầu Tra gia một cái thật sâu, sau đó nhẹ nhàng rót một ly rươu đưa ra đến cho đối phương:

- Tra gia chủ, ngài có thể tường thuật chi tiết một chút thông tin kẻ này cho Lý mỗ được rõ ràng không?

...................................

Tâm trạng của Tiểu Hắc hiện tại rất tốt, với số tiền lớn kiếm được từ món cổ vật nó có thể thoát khỏi cuộc sống khổ cực suốt bao năm qua.

- Haha lần này lão tử có thể dẫn cả đám đàn em đi ăn một bữa hoành tráng ra trò. À, ta còn phải xây lại mộ phần thật đẹp cho lão cha mình và mẹ của Đại Hắc nữa.

Nghĩ đến chó mực mẹ và ông lão đã cưu mang mình, khóe mắt của Tiểu Hắc chợt nhòe đi. Bây giờ nó có thể được xem là khá giả nhưng những người thân yêu thì đã không còn bên cạnh để cùng nó hưởng thụ cuộc sống sung túc nữa.

Tiền nhiều để làm gì? Tiểu Hắc bỗng thấy niềm vui của nó nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một cảm giác cô độc, vô vị. Cuộc sống vốn không có gì là tuyệt đối, con người ta đấu tranh, giành giật địa vị, sự giàu sang bằng mọi thủ đoạn, dùng cả thanh xuân để đánh đổi. Vài chục năm sau, một ngày tóc bạc da mồi nhìn lại thì thê tử thân yêu, phụ mẫu sinh thành , huynh đệ tình thâm, thậm chí bản ngã của chính mình cũng đã chôn vùi theo những dục vọng bản thân mất rồi.

Về đến chiếc liều cũ kỹ, mái ấm duy nhất của nó, Tiểu Hắc nhanh chóng ngồi bệt ra, tháo ba lô trên lưng xuống rồi thở một hơi. Bàn tay bé nhỏ của nó thích thú vuốt ve một viên đá hình thù kỳ lạ màu đen tuyền bên trong cổ áo.

Viên đá này không phải một hòn đá, hòn sỏi phổ thông có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào. Nói ra có chút khó tin, xuất xứ của nó chính là từ bên trong một thùng cổ vật mà đám người lão Cửu đã vận chuyển. Trong lúc Tiểu Hắc lựa chọn ba món cổ vật, nó đã phát hiện ra viên đá này.

Không biết vì một nguyên do gì, Tiểu Hắc khi đó cảm giác viên đá như đang kêu gọi nó phải lựa chọn mình, một cảm giác thôi thúc mãnh liệt đến từ nội tâm không thể nào phản kháng được. Thế là tiểu tử này liền trước mặt hai cao thủ là Vũ Kiếm và Vũ Liên liền giở ngón nghề thâu kỹ của mình, lén lấy đi viên đá bỏ vào trong người nhẹ nhàng trong một tích tắt.

Khi đó, Vũ Liên do không quan tâm Tiểu Hắc lấy nhiều ít nên cũng không chú ý đến, vốn cô ta còn muốn cho nó tất cả cổ vật cơ mà. Chỉ có Vũ Kiếm đã phát hiện ra trò kỹ xảo của Tiểu Hắc nhưng lão ta không vạch trần mà chỉ để lại một câu "Có ý tứ" rồi thôi.

Thật ra Vũ Kiếm cũng đã kiểm tra qua viên đá kỳ lạ kia nhưng không phát hiện ra điểm gì khả nghi cả, lão cũng không hiểu nổi vì sao một hòn đá bình thường không thể bình thường hơn lại nằm trong đống cổ vật được. Cho rằng viên đá này chỉ vô tình rớt vào bên trong nên khi thấy Tiểu Hắc lấy đi viên đá, lão ta cũng không có ý định truy cứu.

Sau khi trở về, Tiểu Hắc cũng đã lấy viên đá ra nghiên cứu suốt một ngày. Tuy nó cũng không nhìn ra được vật này có giá trị gì nhưng cảm giác kỳ diệu kia vẫn không hề vơi bớt đi chút nào. Cuối cùng, nó quyết định dùng dây cột viên đá thành sợi dây chuyền đeo trước cổ, trông nhìn vào cũng không tệ lắm.

- Gâu gâu

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng sủa dữ dội của Đại Hắc phía ngoài lều vọng vào, Tiểu Hắc biến sắc vội vàng chạy ra.

- Con chó nhỏ khốn kiếp, ông mày sẽ vặt lông mày xuống đem nướng.

Bàng Phiến vô cùng phẫn nộ, hắn ta theo chân Tiểu Hắc đến tận nơi ở. Cứ nghĩ thần không biết quỷ không hay động thủ thì lại bị con chó nhỏ không biết từ đâu xông tới cắn thật mạnh vào ống quần của gã.

- Buông Đại Hắc ra, nếu không tôi liều mạng với ông.

Nhìn thấy lão chủ tiệm cầm đồ đang vung dao lên định tấn công Đại Hắc, Tiểu Hắc không còn suy nghĩ được gì thêm, chỉ biết lấy vài cục đá dưới đất không ngừng ném vào người gã.

- Úi da, tiểu quỷ, ngừng lại ngay! Mày làm tao đau rồi đấy.

Một hòn đá vô tình ném trúng đầu của Bàng Phiến làm máu tóe ra buộc hắn ta phải từ bỏ ý định ra tay với Đại Hắc. Hắn ta dùng tay lau vệt máu chảy từ vết thương, hai mắt tỏa ra sát khí lao thẳng về phía Tiểu Hắc.

Biết tình thế không ổn, Tiểu Hắc cầm vội mội khúc gỗ trong lều lên, hướng Đại Hắc hét lớn:

- Đại Hắc, mau chạy đi. Mau gọi người đến giúp, nhanh lên.

Dường như hiểu được lời nói của Tiểu Hắc, Đại Hắc gầm gừ vài tiếng rồi không chần chứ xoay người chạy đi thật nhanh.

- Haha muốn tìm cứu viện à? Muộn rồi thằng nhãi ranh, căn lều của mày nằm gần bãi rác, bình thường không có người qua lại, căn nhà gần nhất cũng phải mất mười phút đi bộ. Đối với tao thì chỉ cần năm phút thôi là có thể hạ gục mày và rời khỏi nơi này an toàn hắc hắc.

Bàng Phiến khinh thường mỉm cười độc ác, từng bước áp sát. Hắn ta biết cần phải xử lí tiểu tử trước mắt thật nhanh.

Tuy thông minh hơn người, nhưng hình thể Tiểu Hắc quá nhỏ bé, lại gầy gò, đánh nhau với đám trẻ cùng tuổi còn không thắng nổi thì làm sao có thể đối đầu với một người trưởng thành được.

"Liều mạng"

Cùng đường, Tiểu Hắc liền dùng hết sức ném thẳng thanh gỗ vào giữa hai chân của Bàng Phiến, nó hi vọng nếu gã kia bị trúng đòn ngay chỗ hiểm thì sẽ phải chậm lại một khoảng thời gian ngắn, đủ để nó có thể chạy thoát được.

Tính toán là không sai, có điều Tiểu Hắc đã quá xem nhẹ sự chênh lệch giữa trẻ con và người lớn rồi. Lực ném của thanh gỗ không quá mạnh, Bàng Phiến giơ một tay ra chịu đau đã chặn lại được. Ngay lập tức, gã đâm thẳng một đao vào ngay ngực của đứa trẻ trước mặt khi nó còn chưa kịp phản ứng.

Bạn đang đọc Đệ Nhất Thần Thâu sáng tác bởi Codon9999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Codon9999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 1215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.