Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trộm đồ.

Tiểu thuyết gốc · 1334 chữ

-Công chúa, người… mau thả em ra, công chúa người không thể đi được, công chúa… ưm ưm…

-Im lặng, tiểu Tình à, ta thật phải có lỗi với em rồi, ta hứa với em ta chỉ đi lần này nữa thôi có được không, em yên tâm bổn công chúa nói được làm được. Vậy nhé!

Tiểu Tình chỉ có thể lẳng lặng bị trói trong góc, nhìn tiểu công chúa trốn đi trước mắt. Lần này là lần thứ 1000 công chúa hứa với cô rồi, lần nào cũng sẽ lật lọng. Có thể trách sao, người ta là công chúa đó.

Một nam tử, bạch y bước ung dung trên phố, mắt không ngừng linh động nhìn ngắm xung quanh, sau đó rẽ vào Hồng Lầu gần đó. Hồng Lầu là nơi, mỹ sắc nhiều vô kể, là nơi ăn chơi có tiếng ở Đế Cự, không ít công tử nhà hào phú đều ở đây.

-Aizo, công tử lại đến sao. Mời vào mời vào.

Quả nhiên là Hồng Lầu, đến cả bả chủ ở đây cũng là một đại mỹ nhân nga.

-Bà chủ càng ngày càng đẹp nha, nào nào ta hôm nay có hẹn rồi khi khác sẽ đến tìm bà.

Nói rồi, nam tử bước nhanh lên lầu.

Đạp mạnh cửa phòng, một màn trăng hoa liền hiện ra trước mắt.

Nam tử đi đến trực tiếp đá tên nam nhân trần trụi trên giường xuống không thương tiếc, Mỹ Hoàn trên giường cũng bị một phen dọa cho ngạt chết.

-Thường Hoan.

-Còn không cút ra ngoài ngươi đợi lão tông ta ném ngươi ra ngoài sao?

Nam nhân kia chỉ kịp chửi vài câu liền gom quần áo ra ngoài.

-Thường Hoan, cô sao lại đến nữa rồi?

-Đến đưa cô ra ngoài, hôm nay là lễ hội Hoa Đăng cô không muốn ra ngoài xem sao.

-Không được lỡ như bị bà ấy phát hiện liền sẽ không tha cho ta.

-Có bổn công chúa ở đây cô còn sợ sao? Mau mặc y phục vào. Nhanh lên, cô còn nhìn ta làm gì.

-Thường Hoan… cô đừng nói là chúng ta ra ngoài bằng đường này nhé?

-Cô nói xem.

Thế là sau cái nụ cười quỷ kia, một thân bạch y ôm nữ nhân nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

-Khinh công của ta rất tốt đó nha.

-Cô còn nói, dọa chết ta rồi.

-Đừng giận, ta đưa cô qua kia chơi được không.

Nhìn thấy đèn lồng năm nay rất đẹp, nàng liền mua cho Mỹ Hoàn một cái.

-Chúng ta đi thả đèn. Mỹ Hoàn??? Cô đâu rồi?

Nàng mới xoay người liền không thấy người đâu nữa. Làm mất tiểu mỹ nhân này nàng nhất định sẽ khó sống nha.

Nhìn thấy đám người tụ tập ở trước cổng Viện Thiếc Phủ, lại thấy Mỹ Hoàn ở đó.

-Tiểu mỹ nhân cô làm sao lạ chạy đến đây, có biết ta tìm cô mệt thế nào không? Cô nhìn xem ta mua cho cô lồng đèn rồi, chúng ta mau đi thả thôi! Này! Cô có nghe ta nói gì không?

Ánh mắt Mỹ Hoàn, chỉ hướng chăm chú vào người ngồi trước Viện Thiếc Phủ.

Là một nam tử à không mỹ nam tử, hắn hình như đang viết gì đó! Là thơ!

Viện Thiếc Phủ từ khi xuất hiện ở Đế Cự đã thu hút rất nhiều người, không chỉ chữ hay, thơ hay, mà ở đây võ công của người Viện Thiếc Phủ cũng thuộc hạng cao thủ. Nghe nói người đứng đầu Viện Thiếc Phủ là một mỹ nam tử, còn được mệnh danh đẹp nhất kinh thành này, hắn tài võ song toàn, dung mạo hơn người là ước mơ của không biết bao cô nương ở Đế Cự.Chữ của hắn, có thể mua được cả mấy cái phủ như Viện Thiếc Phủ đó, nhưng trước giờ hắn chưa cho chữ ai bảo giờ.

Mỹ nam tử ngồi đó, nàng nhìn cũng đoán được là hắn. Hắn ngồi đó, mấy tiểu thư cô nương ở dưới thì thì la hét điên cuồng, đúng là không biết thưởng thức cái đẹp. Các ngươi la hét cái gì!

-Mỹ Hoàn, cô thích không ta mua giúp cô.

-Cô nói bậy bạ gì vậy, người ta là người chứ là vật hay sao cô nói mua là mua.

-Cô mới bậy bạ đó! Ta nói ta bỏ tiền ra mua chữ của hắn tặng cô! Được không.

-Thật… thật sao? Không được không được, ngài ấy từ trước tới nay chưa từng cho chữ hay bán chữ, cô làm sao mua được.

-Ta không tin hắn lại không thích tiền.

Nói rồi, Thường Hoan liền phi thân đến trước mắt hắn, khiến đám hầu cận bên cạnh chua kịp phản ứng.

-Vị tiên sinh này, ta muốn bỏ tiền mua lại chữ của ngài, ngài cứ ra giá ta nhất định mua được!

Chỉ thấy nam tử đó, ngước mắt nhìn nàng, từ từ đặt bút xuống.

-Thật xin lỗi, ta trước nay đều không bán chữ.

-Sao vậy? Sợ ta không trả được sao?

-Không bán chính là không bán.

-Ngươi…

-Người ta đã không bán ngươi cũng đừng mặt dày như vậy!

-Phải đó. Xuống đi!!!

-Vị thiếu gia này, chủ tử nhà ta đã nói không bán xin ngài đừng làm khó.

Thường Hoan đành phủi tay rời đi.

-Ta đã nói, cô còn không nghe.

-Không mua được vậy…

-???

Đêm đó.

Viện Thiếc Phủ. Một hắc y nhân phi thân mình vào viện.

Thân thủ nhanh nhẹn. Trong chốc, đã vào được đại viện. Hắc y nhân, lén nhìn vào từng căn phòng trong phủ, tìm kiếm thư phòng của nam tử.

“Cái viện này sao lớn như vậy”

Ở cuối viện, lại nhìn thấy một căn phòng còn sáng nến, lại nhìn thấy mỹ nam tử ở trong đó.

“Đẹp thật, xùy xùy mày đừng quên chuyện cần làm”

Tìm một lát cũng thấy thư phòng. Ở đây quả nhiên treo rất nhiều tranh, thơ, và chữ.

“Không biết Mỹ Hoàn thích cái nào? Bỏ đi, lão nương hốt hết”

Vừa gom xong số tranh trên tường, định xoay người rời đi liền đập đầu vào thứ gì đó khiến có người nàng ngã ra sau, té xuống. Lại nhìn thấy một lưỡi kiếm lạnh lẽo kề ở cổ.

“Thế là bị tóm rồi sao”

Cả thư phòng sáng lên. Một nam tử, ăn vận chưa chỉnh tề hẳn, lộ ra khuôn ngực cường tráng. Đúng là biết cách khiến người ta ngượng mà. Trên vân tóc còn ươn ướt. Quả nhiên động lòng người.

-Nước miếng của ngươi.

Thường Hoan nghe hắn nói liền đưa tay lau đi.

-Huhuhu, tiên sinh ta cầu xin ngài tha cho tiểu tử ta được không, ta là vì hâm mộ người nên mới dại dột, ta thề với người đây là lần đâu cũng như lần cuối người tha cho ta được không!!! Ta còn mẹ già con thơ, ta còn chưa có thê tử….

“Mình nói có gì đó sai sai???”

Thường Hoan liền giở chiêu ăn vạ khóc lóc, ôm lấy chân hắn mà khóc toáng lên.

-Người lẻn vào phủ ta, còn trộm đồ của ta.. ngươi nói ta làm sao phải tha cho ngươi?

-Tiên sinh ta biết người lương thiện, không chấp kẻ ngu dốt, ta cầu xin người!!!

-Thân là nam nhân lại khóc lóc như vậy, người đúng là quá thảm đi.

“Nhịn, nhịn vì cái mạng này phải nhịn”

-Tiên sinh ta quả thật rất thảm!!! Ngài tha cho ta được không huhuhu…

-Được.

-Thật sao? Đa tạ tiên sinh, tại hạ đi trước.

Thường Hoan vừa đứng dậy chạy được ba bước liền bị một bàn tay dật ngược lại, cây trâm trên tóc cũng rơi xuống, mái tóc suôn mượt cũng tuôn ra.

“Chết tiệt bị lộ rồi”

-Còn muốn chạy.

Bạn đang đọc Đế Nữ Thường Hoan sáng tác bởi khonggtii

Truyện Đế Nữ Thường Hoan tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khonggtii
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.