Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo nghiệm 1

Phiên bản Dịch · 708 chữ

Thái Thường Phong.

Đại Vân Phong nhìn xung quanh tiên khí mờ mịt quỳnh lâu ngọc vũ, cũng không có bị hình ảnh mỹ lệ này chấn động.

So với tiên cung kiếp trước của hắn, nơi này còn kém xa.

“Thái Thường Phong không có quá nhiều quy củ, nhưng có một điều nhớ lấy, tuyệt đối không nên tự ý xông vào nơi này.”

Lạc Trần chỉ về phía trước, một cây đại thụ rũ xuống ngàn vạn trái thủy tinh che kín trời nói, “Nếu không được ta cho phép, tuyệt đối không được đến gần phạm vi này.”

Ồ.

Nơi hoang tàn vắng vẻ như này, còn dùng quy củ trói bộc hoạt động của hắn?

Đại Vân Phong trong lòng có chút không vui nói: “Nếu ta đi qua thì sẽ thế nào?”

Lạc Trần nhìn hắn, cười như không cười nói:

“Sẽ chết!”

Vừa dứt lời.

Một trận gió thổi tới, nhẹ nhàng làm bay góc áo Đại Vân Phong.

Đại Vân Phong đồng tử co rụt lại.

Không biết vì sao, vừa rồi trái tim hắn lại run rẩy.

Nhà mình sư tôn không đáng tin này, rõ ràng chỉ có tu vi Thái Huyền Cảnh, nhưng một câu vừa rồi lại làm hắn có chút kiêng dè?

Hắn đường đường là Đại Đế chuyển thế.

Thế mà lại bị tu sĩ nhỏ bé hù dọa?

Đại Vân Phong hừ lạnh một tiếng: “Đã biết.”

“Ừ.”

Lạc Trần gật đầu.

Hắn cũng không phải hù dọa Đại Vân Phong.

Ba trăm năm trước khi hắn tu luyện, Thái Thường Phong cũng từ đó thay đổi theo.

Ngay cả mấy con cá vàng nhỏ hắn tùy tiện nuôi dưỡng, hiện giờ đều đã là Giao Long, chỉ kém một bước liền có thể lột xác thành thông thiên triệt địa chi Ứng Long.

Đừng nói là Đại Vân Phong.

Ngay cả khi hắn là Đại Đế năm xưa, nếu tại Thái Thường Phong đi loạn cũng khó mà thoát thân.

“Đi theo ta.”

Lạc Trần quay đầu đi.

Đi vào Thái Thường Phong tổ phong.

“Quỳ xuống đi.”

Lạc Trần chỉ Khai Dương Tử linh bài “Sau khi bái lạy tổ sư gia, ngươi liền chính thức nhập Thái Thường Phong, trở thành Thái Thường Phong đời thứ mười một đại đệ tử.”

Để ta quỳ xuống?

Đại Vân Phong khóe miệng cong lên.

Ta đường đường là Đại Đế, tam giới chi chủ, muốn ta quỳ bái người khác?

Sau đó, nhìn ánh mắt của Lạc Trần, Đại Vân Phong vẻ mặt bất khuất mà quỳ xuống.

“Tìm chỗ ở đi.”

Chờ hắn không tình nguyện mà làm xong lễ bái sư, Lạc Trần lập tức dẫn hắn đi xem phòng ở.

“Nơi này nhiều phòng ở, ngươi tùy ý chọn một cái.”

Thanh Hư Tiên Môn tài lực xác thật không giống bình thường.

Quanh núi khắp nơi đều là tiên khí, xa hoa kiến trúc.

Lạc Trần luôn cảm thấy, khắp nơi xa hoa phòng ở mà để cho mỗi mình hắn hưởng cũng có chút lãng phí.

Đối với nơi ở, kiếp trước thân là Đại Đế-Đại Vân Phong, cũng không có bắt bẻ gì.

Thân là người tu hành, có thể đứng trên người khác, cũng phải nếm trải đủ khổ đau.

Vô luận hoàn cảnh như thế nào, tâm cảnh luôn luôn đến chết không thay đổi.

Bởi vậy, hắn cũng chỉ bỏ ra hai canh giờ, tùy tiện tìm một gian hướng nam, sáu phòng, hai sảnh, địa thế cao, ánh sáng tốt, tầm nhìn rộng, trang trí hoa lệ, trên tường trang trí thạch điêu bích họa, nho nhỏ gian phòng như vậy, liền quyết định ủy khuất tạm chấp nhận……một đêm.

Trở về báo Lạc Trần, hắn nói là hôm nay quá muộn, liền ở tạm nơi này, chỗ ở cũng không quá vừa lòng, ngày mai lại tiếp tục nhìn xem căn khác.

Lạc Trần nghe hắn nói xong mấy câu vô tri, không nói thêm gì nữa, liền đưa cho hắn quyển sách nói: “Đây là tông môn thu hành công pháp khẩu quyết, nay truyền cho ngươi, ngươi đi về trước lĩnh ngộ, vi sư dạy ngươi tu hành sau.”

Bạn đang đọc Đệ tử của ta đều là nhân vật chính (dịch) của Bàn Bàn Tín Sử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Natalya1998
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.