Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 37

Phiên bản Dịch · 1241 chữ

Mặc dù đau đớn, Đông Nhi vẫn ngậm ngùi nghe theo lời Minh Vũ. Chớp nhẹ khẽ mắt, giọt nước mắt trong suốt như sương đêm nặng trịch lăn ra từ khóe mắt, mang theo bao nhiêu nỗi muộn phiền trong lòng.

Có mơ cô cũng chẳng dám nghĩ người chị thân thiết suốt mấy năm trời lại không phải là chị ruột của mình. Đông Nghi vẫn cộc cằn, vẫn trách mắng cô mà không rõ lý do, nhưng Đông Nhi cô vẫn yêu quý chị ấy.

Đông Nhi xuất viện, đến thăm cô chỉ có Hàn lão gia và Minh Vũ. Ây vậy mà cô vẫn trông chờ Đông Nghi đến trong cái ngày cô xuất viện. Đôi mắt to nheo nheo lại, cố gắng tìm kiếm cái dáng cao gầy của chị ở đâu đó.

...

Nhìn mình trong gương ở bàn trang điểm, Đông Nhi có chút giật mình vì cô bây giờ tiều tụy quá. Đôi mắt thâm quầng khiến cô như một bà mẹ 30 tuổi, cô lại gầy đi nhiều trong thấy.

Vuốt cho gọn lại mái tóc dài màu hạt dẻ sang một bên vai, cũng là lúc Minh Vũ mở cửa bước vào phòng.

Anh đến gần cô, sau đó cuối người hôn tóc cô, rồi mới khụy chân ngồi xuống bên cạnh.

- Gầy quá rồi nhé, anh không thích em như thế này chút nào!!

- Vậy anh muốn em lăn đi thì mới chịu à? - Đông Nhi cười tít mắt, cô hất mặt ghẹo lại anh.

Minh Vũ nắm nhẹ bàn tay phải của cô, vật đập vào đôi mắt hổ phách của anh là thứ ánh sáng lấp lánh trên ngón tay. Chiếc nhẫn mà mẹ anh để lại, đến bây giờ Đông Nhi cô vẫn đeo.

Anh lôi trong hộc tủ của bàn trang điểm một chiếc hộp màu đen nhỏ. Lẳng lặng mở nó ra, một chiếc nhẫn khác hiện lên trong đôi mắt Đông Nhi. Minh Vũ đeo nó vào ngón áp út của Đông Nhi, trong khi cô vẫn còn đang ngạc nhiên ngắm nhìn chiếc nhẫn, Minh Vũ mới khẽ cười, nụ cười lạnh băng nửa miệng khắc trên gương mặt nam tính tuyệt đẹp.

- Còn nhớ nó không? - Anh xòe bàn tay ra trước mặt vợ mình, trên tay trái của anh cũng có một chiếc nhẫn y hệt ở ngón áp út.

Tất nhiên là Đông Nhi cô còn nhớ chứ. Mặt của chiếc nhẫn được khắc một nửa trái tim, khi ráp lại, nó là một trái tim toàn vẹn. Bên trong nhẫn của cô còn khắc hai chữ viết tắt tên của Minh Vũ. Vậy thì chỉ có thể là nhẫn cưới của cả hai.

- Nhẫn cưới?! Anh vẫn còn giữ nó sao?

Minh Vũ không nói, chỉ cười. Anh nhướn người vén lại mấy sợi tóc rối của Đông Nhi cho gọn, rồi hôn lên cổ cô, sau đó lại lả lướt trên chiếc tai đang nóng ran của cô.

- Em định khi nào thì mới sinh con cho anh đây?

*

3 năm sau...

Thờ thẩn bước từ trên cầu thang xuống, Minh Vũ lắc lắc cái cổ khiến nó kêu lên răng rắc. Vừa đi vừa dùng một tay cởi hai cúc áo ở trên của chiếc sơ mi cho mát. Đúng là mở cúc áo bằng một tay khó thật. Vì sao ư? Vì tay kia của anh đang bận bế một ''của nợ'' mà vợ anh ban cho.

Ngồi phịch xuống ghế sofa, cái ''của nợ'' trong tay anh lại cựa quậy liên hồi, sau đó lại cất tiếng khóc lần thứ... mấy trăm lên!?

- Minh Minh!!! Con không ngậm miệng lại được hay sao??? - Minh Vũ bực dọc quát lớn, khiến cái ''của nợ'' mang tên Minh Minh khóc lớn hơn, to hơn và quyết liệt hơn.

Minh Minh vùng vẫy, đưa tay đưa chân loạn xà ngầu hết cả lên, ngồi trong lòng ba mà cứ cố đẩy ra.

- Đừng ngồi, đi nữa đi! - Thằng bé gần 2 tuổi bắt đầu vòi vĩnh, liên tục đánh vào mặt Minh Vũ uy hiếp.

Trong khi ông bố Minh Vũ đang dần tức giận, Minh Minh vẫn chưa có dấu hiệu buông tha thì Minh Vũ mạnh bạo đặt ''của nợ'' xuống ghế sofa mặc cho bé con đang khóc thét lên, anh với tay lấy tách trà để kìm nén cơn tức giận. Nếu biết có con khổ như thế này, chắc chắn Minh Vũ anh sẽ không bao giờ cho Đông Nhi đẻ.

- Minh Minh, lại đây với mẹ! - Không khỏi ngạc nhiên khi Đông Nhi phải ''lếch'' xác xuống đây, cô vừa mới nhờ Minh Vũ trông con giúp để chợp mắt một tí thì tiếng khóc của Minh Minh như làm kinh thiên động địa, khiến cho một con sâu ngủ như cô cũng khó lòng nhắm mắt... ngủ tiếp.

Đang còn ăn vạ, Minh Minh chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ mẹ, cậu ngoái đầu nhìn rồi quay người lại trên ghế sofa, từ từ trườn hai cái chân xuống trước, sau đó mới lon ton chạy đến với Đông Nhi.

Cô bế con lên bằng hai tay, không quên hậm hực ném cho Minh Vũ cái nhìn trừng trừng đầy khói lửa. Ngồi xuống bên cạnh Minh Vũ, cô đặt Minh Minh lên đùi rồi nhún lên nhún xuống khiến thằng bé cười khúc khích, huơ huơ cái tay thích thú.

Ấy vậy mà Minh Vũ vẫn chưa chịu buông tha, anh nắm lấy chiếc cằm nhọn của Đông Nhi quay về phía mình rồi hôn lên môi cô. Nếu như là 3 năm về trước, đấy chắc hẳn sẽ là một nụ hôn thật sâu. Nhưng hiện tại, thành viên thứ ba trong gia đình lại trở thành ''con kì đà khủng bố cản mũi'' của Minh Vũ.

Minh Minh ngay lập tức dùng tay và chân đẩy Minh Vũ ra xa mẹ Đông Nhi. Đã thế, cậu còn bĩu môi chu mỏ với Minh Vũ.

- Mẹ Nhi là của Minh Minh, Minh Minh bo xì với ba Vũ rồi đấy nhá!! - Nói xong bé con quay về phía mẹ, đạp lên đùi cô để đứng lên rồi ghì cổ Đông Nhi thật chặt.

Câu nói ấy khiến Đông Nhi bật cười lên, cô vừa ôm Minh Minh vừa bắt chước con bĩu môi chu mỏ. Minh Vũ ngơ ngác, anh giận điên lên. Đánh con không được thì đánh mẹ!!!

- Từ khi có Minh Minh anh chẳng hôn em được lần nào hết đấy!!!

Anh nhanh tay chộp lấy da mặt Đông Nhi véo thật mạnh khiến cô hét lên vì đau. Thế là ''vệ sĩ tí hon'' của cô lại quay ngoắc sang trợn mắt với ba Vũ. Cậu dậm chân đành đạch, vừa bặm môi vừa quát:

- Đau mẹ bây giờ!!! Ba Vũ không được đánh mẹ Nhi, không là Minh Minh bo xì ba luôn đấy!!!

- Tại Minh Minh không thương ba đấy!! - Minh Vũ cũng chẳng chịu thua, vừa liếc nhìn vợ mình, vừa giả vờ giận dỗi.

- Ơ.... - Minh Minh buông tay ra khỏi cổ mẹ, cậu bám lấy cổ ba rồi vuốt nhẹ vài cái lên má Minh Vũ, cái giọng ngọt ngọt như mía của trẻ con cất lên. - ... Ngoan nhá, Minh Minh thương ba Vũ nhất mà!!

Bạn đang đọc Đến Đây Nào, Vợ Ngốc!! của Bo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.