Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 40 : Bái sư .

Tiểu thuyết gốc · 1633 chữ

Nhìn mấy đứa trẻ con đứng ở chuồng trâu ngịch nghich con trâu mới trong chuồng.

Ông Lúy vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, nói với mấy đứa trẻ .

_ Mấy đứa ra đây !!

Bọn chúng thấy ông Lúy gọi vậy thì bỏ con trâu mà chạy lại .

Thị Linh hỏi.

_ Có việc gì thế thầy ?

Ông Lúy nghiêm mặt.

_Thấy hôm nay người ta kéo cả nhà đến nhà mình không ?!

Trâu nghe thế thì thầm kêu "Biết ngay mà "!

Đến lúc bị ăn chửi rồi ,bọn hắn chơi lớn thế không bị mắng mới lạ.

Thị Linh làm nũng cầm tay ông Lúy .

_ Kìa thầy , rõ ràng là bọn nó gây sự trước mà .

Ông Lúy hừ mạnh một cái.

_ Gây sự trước !! Chúng mày có biết nếu hôm nay thầy không ở nhà thì chúng nó kéo người đến xé xác chúng mày không .

Nói xong quay người ngồi xuống ghế .

_ Chúng mày còn trẻ hành sự lỗ mãng , không dạy từ bây giờ, sau này chết lúc nào không hay ??

Mấy đứa trẻ thấy ông Lúy bực mình thì cúi đầu không giám nói gì.

Trâu nghĩ lại cũng thấy bản thân thiếu suy nghĩ , vừa mới được nhìn cái "lệ làng " thời này xong, hắn cũng thấy nếu lúc đấy bố con nhà ông Tỵ bắt được bọn hắn ở nhà một mình thì chắc cũng cho người đánh bọn hắn một trận nhừ tử rồi kéo lên quan mất.

Hắn cũng không giám chắc đánh lại được mấy tên gia đinh trưởng thành của nhà lão , mà thời này cũng không có cái gọi là " quyền bảo vệ trẻ dưới tuổi vị thành niên".

Thị Linh với Sứt còn trẻ thiếu suy nghĩ , nhưng bản thân hắn từng là người lớn , dẫn lũ trẻ làm như vậy thì đúng là lỗi do hắn không biết suy nghĩ , lỡ có chuyện gì xảy ra thì ân hận cũng muộn.

Nghĩ vậy làm hắn càng cúi đầu không giám nói gì ?

Ông Lúy nhìn mấy đứa trẻ cúi đầu không giám nói gì, trong lòng cũng hài lòng , nhưng vẫn phải răn dạy.

_ Bây giờ kể cho thầy nghe đầu đuôi câu chuyện xem nào .

_ Nhưng lúc này thầy biết hết rồi còn gì .

Ông Lúy lườm Thị Linh một cái .

_ Nãy ồn quá nghe không kỹ , giờ nói lại !!

Mấy đứa trẻ nhìn nhau , cuối cùng vẫn là Trâu đứng ra nói , ai bảo hắn lơn nhất ở đây .

Hắn tiến lên phía trước kể lại từ đầu đến đuôi câu truyện , kể cả lý do tại sao lại ra tay nặng như vậy .

Ông Lúy ngồi xuống ghế nghe hắn nói . Nghe đến đoạn hắn sợ thằng Sứt bị bắt nạt nên ra tay nặng để làm gương thì không khỏi gật đầu .

Vuốt chòm râu , ông Lúy nhìn thật lâu rồi nói với hắn .

_ Mày tuy nhỏ tuổi nhưng lại được cái nghĩa khí , biết nghĩ như vậy là tốt , đáng khen.

Thấy ông Lúy tự nhiên khen như vậy làm hắn ngại ngùng dãi đầu.

Không tự chủ được lại nhớ đến mấy ông trẻ "Quan Vân Trường " cầm phóng lợn , không ngờ cũng có ngày bản thân được khen 'nghĩa khí" lại còn có cả " Anh em xương máu"

Ông Lúy thì không nghĩ nhiều như hắn, ở thời này hai từ " Nghĩ khí " vẫn rất có giá trị , được coi là phẩm đức tốt của người đàn ông , đặc biệt là con nhà võ thì lại càng thích những người như vậy .

Nhưng vẫn không quên răn dạy.

_ Nhưng lần sau phải nhớ lượng sức mà làm , có sức mà không có trí thì chỉ là hạng thất phu .

Hắn biết ý ông Lúy là đại khái bảo hắn là là chưa đủ sức thì đừng có hành động thiếu suy nghĩ .

Trâu ngoan ngoãn gật đầu.

Ông Lúy càng nhìn hắn càng hài lòng, có ai lại không muốn người bên cạnh mình là có phẩm hạnh ưu tú đâu .

Thông minh- nghĩa khí- biết bảo vệ người một nhà - khiêm tốn biết học hỏi .

Ông Lúy bây giờ nhìn thằng Trâu chỗ nào cũng thấy hài lòng .

Con trai thì bỏ văn theo võ, còn con gái thì sau phải lấy chồng , nếu sau này ông xuôi tay không biết chúng nó có bảo vệ được cái nhà này hay không .

Ông Lúy nhìn thằng Trâu , trong đầu bỗng nhảy ra một suy nghĩ , nhưng còn chưa đợi ông kịp nói thì thằng Trâu đã lên tiếng trước .

_ Dạ bẩm ông , con cũng biết là mình còn yếu đuối, nên mong ông cho con theo học võ của ông .

Nói rồi hắn chắp tay cúi người xuống.

Thị Linh với Sứt cũng bất, thằng Sứt đưa tay định kéo nó lại .

Ông Lúy hơi bất ngờ " Ồ " một tiếng , nhưng vẫn tiếp tục hỏi nó.

_Mày muốn học võ à ? Tại sao ??

Trâu nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

_ Bẩm ông , vì muốn sống!!

_ Chỉ thế thôi à ?

Trâu lại chắp tay trả lời .

_ Ở thời loạn này, không thể cầu xin sự nhân từ của kẻ khác , muốn cái gì thì phải chủ động!!

Trâu cũng bất đắc dĩ , nói ra những lời như vậy không phải vì hắn ảo phim, nhưng với những gì hắn nhìn thấy thì ở thời đại này cầu xin kẻ khác không lấn áp mình là không được .

Ông Lúy nghe vậy thì khen một tiếng " Được " .

_ Hay cho câu " Muốn gì thì phải chủ động ", khá lắm !!

Trâu thấy ông Lúy kích động như vậy thì cũng cười theo.

_ Vậy là ông đồng ý dạy con hả !!

Nhưng ông Lúy lại lắc đầu .

_ Sao vậy ạ?

Hắn không hiểu , hắn tưởng đáng nhẽ khen xong thì được đồng ý luôn chứ ??!.

Ông Lúy dùng ánh mắt nhìn thẳng vào hắn ,

_Ta vẫn có điều chưa rõ , chẳng phải nhà ngươi cũng có võ nghệ trong đấy thôi , cần gì đến ta chỉ dạy nữa !!?

Giọng nói nghiêm túc , ngôn từ xưng hô cũng bất giác thay đổi.

Nói đến đây thì Thị Linh kinh ngạc hóa ra không phải thầy mình dạy võ cho thằng Trâu ư ? Trước kia thì cứ tưởng thầy mình dạy võ cho Trâu nên hắn ta mới đánh bại được mình dễ dàng.

Trâu biết thế nào cũng hỏi đến vấn đề này , hắn biết ngày nào mình luyện tập thì ông Lúy cũng ở trong nhà nhìn xem , bởi vì cũng không có chỗ nào khác để luyện tập nên hắn cũng đành chịu .

Nhưng hắn cũng nghĩ trướ câu trả lời.

_ Bẩm ông , ngày trước con có làm người hầu cho nhà quan lớn , nhà quan có một vị công tử rất thích học võ , nên quan lớn cho mời thầy giỏi về dạy , con lúc đấy đứng bưng trà cho vị thiếu gia này nên có học lỏm được đôi chút.

Ông Lúy nghĩ nghĩ , thấy cũng có vẻ hợp lý , quan trọng là cái mặt ngây thơ cùng số tuổi của hắn diễn y như thật làm ông Lúy không nghi ngờ.

Ông Lúy lại nói .

_ Vậy nhà người hãy múa võ cho ta xem ?

Trâu nghe đến đấy thì thấy hơi khó , võ thuật hiện đại thì làm gì có chuyện múa võ như võ truyền thống ,giờ bắn hắn múa võ bài quyền anh thì hắn cũng chẳng bết múa thế nào.

Đang khó nghĩ thì tự nhiên trong đầu nhảy số , không thể múa được thì mình chuyển sang đánh gió .

Đánh gió là một kỹ thuật tưởng tượng ra kẻ thù ở trước mặt rồi dùng các kỹ thuật tấn công đối thủ , vì đây không phải là một bài múa võ nên mỗi người làm mỗi khác , mỗi lần luyện tập đều căn cứ theo suy nghĩ của người tập để ra đòn , nên sẽ không có sự trùng lặp quá nhiều trong các lần luyện tập , rất hiệu quả cho việc luyện tập chiến thuật ra đòn , nghĩ bề ngoài thì cũng giống như múa võ vậy.

Nghĩ như vậy nên hắn nói với ông Lúy .

_Vậy mời ông ra sân ,của trong này chật hẹp, con sợ làm vỡ đồ đạc trong nhà .

Ông Lúy gật đầu .

_ Được!!

Sau đấy cùng hắn đứng dậy ra ngoài sân.

Sứt kéo thay Thị Linh .

_ Cô Linh , thằng Trâu nó biết võ thật ạ ?? Sao con không biết nhỉ ?

Vì Trâu thường tập võ lúc nó đi ra ngoài chăn trâu nên nó không biết là phải, có mấy lần nhìn thấy Trâu với Thị Linh tập luyện cùng nhau thì hắn cũng chỉ nghĩ là Thị Linh lấy cớ để bắt nạt bọn hắn như lúc trước.

Thị Linh biết được không phải thầy mình dạy võ cho thằng Trâu thì cũng đang rối , nghe vậy thì lắc đâu.

_ Cứ ra xem sao đã.

Nói rồi cùng cũng đi ra ngoài sân .

Ông Lúy đứng chắp tay sua lưng nhìn ra sân , Trâu đứng dưới sân hô hấp đều đều.

Hắn có cảm giác giống ngày xưa đi học bị thầy giáo kiểm tra bài cũ vậy .

Bạn đang đọc Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh . sáng tác bởi DavisVũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DavisVũ
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.