Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đeo bám đã đủ

Tiểu thuyết gốc · 1052 chữ

Chú Thành hồi còn đi học, ngày nào cũng chờ dì đầu ngõ, thấy dì ra là chú liền giả bộ vừa mới đi tới, chỉ để cùng nhau đến trường.

Vậy mà dì lúc nào cũng chỉ coi chú là một người anh cùng xóm, chưa bao giờ có ý khác với chú.

Bà Tầm ngồi xuống mép giường, trỏ vào trán thằng con:

- Tình yêu từ cái thời con nít, ai tính. Có đứa khác, mày chả quên nó luôn.

Chú Thành ngồi bật dậy, xỏ dép đi ra ngoài. Chú không muốn nghe những lời này của mẹ. Chú và Hòa đã là bạn thanh mai trúc mã, tình cảm đâu phải nói quên là quên, lại là hàng xóm, suốt ngày gặp nhau, nó chỉ có thêm chứ không thể bớt.

- Mày đi đâu?

Bà Tầm quát lớn khi thấy thằng con trai thất thểu ra ngoài.

- Con sẽ không lấy ai ngoài Hòa. Kệ mẹ, muốn nói gì thì nói, con cũng không muốn quên cô ấy.

Chú Thành gắt lên, rồi đi thẳng. Bà Tầm biết, con trai bà từ nhỏ đã cứng đầu, nó mà nói một, không ai dám nói hai nên không dám khuyên can thêm. Nhìn theo con trai, bà Tầm vuốt mặt chán nản.

Vậy là cả đêm chú Thành không về, chú đi nhậu quên sầu cùng đám bạn. Tính chú ấy như vậy, khá nóng nảy hệt như tính bà Tầm. Nhưng được cái chịu khó làm ăn, đôi khi cũng liều lĩnh trong công việc nên chú kiếm cũng được kha khá. Hội bạn bè theo chú ấy, giờ đứa nào cũng khấm khá, có của ăn của để, nên họ phục chú lắm. Nghe thấy chú thất tình, muốn nhậu là họ ủng hộ liền.

Nhậu tới sáng mới về, cứ tưởng như vậy sẽ bớt u sầu, nào ngờ, vừa về tới cổng đã gặp dì Hòa đi từ nhà ra. Dì thường đi làm từ sáu giờ sáng cho kịp bảy rưỡi có mặt ở công ty.

Ánh mắt bọn họ nhìn nhau có phần gượng gạo. Chú Thành đầu tóc rối bù xù, quần áo nhếch nhác cái cài cái không. Bị dì Hòa phát hiện hệt như Chí phèo khi đang ăn vạ Bá Kiến. Chú Thành gật đầu chào dì một cái, lấy tay kéo vuốt mái tóc xuống cho phẳng phiu.

- Chào anh!

Dì Hòa gật đầu chào rồi lên xe phóng rất nhanh, dì không muốn gặp người đàn ông này, sợ anh ấy gặp nhiều lại sinh lòng với dì.

Chú Thành mặt lại buồn rượi, nhìn theo bóng dáng người con gái mà chú yêu thương, dần xa tầm mắt, cũng xa tầm với của mình. Bất giác, chú thở dài thườn thượt rồi vào nhà.

Những ngày dài sau đó, chú giao quản lý các công trình cho thằng Thịnh, nằm vắt tay lên trán suy nghĩ làm sao để có thể lấy được dì.

Hôm này chủ nhật, dì Hòa được nghỉ ở nhà, chú sáng sớm đã mặc đẹp ra cổng. Cả hai nhà chỉ cách nhau có 500 mét, vậy mà chú Thành cảm thấy nó dài ba cây số vậy. Từ bên cổng nhà, ngó sang nhà dì, cánh cổng gỗ đóng im ỉm, chỉ nghe tiếng lợn gà đòi ăn bên nhà dì vang lên inh ỏi.

Sau vài phút chờ đợi, chú thấy bà Đông ra mở cổng, rồi lấy bát cơm nguội còn thừa hôm trước cho gà ăn.

- Túc túc túc…

Đám gà ríu rít dưới chân bà, còn cậu Đông cũng mang cám tới cho lợn ăn. Đám lợn nuôi theo kiểu mới, chỉ ăn cám nguyên hạt, không phải nấu nướng như trước. Bà Đông nhìn ra thấy chú đang lấp ló sau bụi râm bụt trước cổng nhà liền gọi:

- Thằng Thành đấy à? Mày sáng sớm ra đứng đó làm gì?

- Dạ… dạ con đang hái mấy bông hoa về cắm lọ.

Nghe cái giọng ấp úng, cùng câu trả lời lấp liếm của Thành, bà Đông hiểu ý, liền cười vẫy vào.

- Vào đây ngồi uống nước đã cháu!

Chú Thành ngập ngừng hồi lâu mới chịu vào. Chú nhìn khắp xung quanh sân, cả trong nhà mà không thấy dì Hòa, tiu nghỉu, ngồi ở bộ bàn ghế đá trước sân. Nhưng không dám ngồi chỗ cũ tối hôm trước, chú sợ vận đen đủi sẽ lặp lại. Ngồi xuống, lại đứng lên, lần này chú ngồi ở ngay chỗ dì Hòa ngồi hôm trước.

- Làm gì mà đứng ngồi không yên thế?

Bà Đông đặt bắt cơm nguội ở thành giếng, hai tay phủi vào nhau, vừa nói, vừa bước tới bên chỗ Thành.

- Dạ… không có gì ạ!

Chú Thành giả vờ chối. Bà Đông ngồi đối diện chú, rót từ cái phích nước bên cạnh bàn, tra vào ấm trà, mời chú uống.

- Cậu ăn sáng chưa? Chưa ăn gì, sợ uống chè sẽ cồn ruột.

- Cháu ăn rồi ạ.

Nói vậy chứ thực ra chú đã ăn gì đâu. Tay bê chén nước lên, nhấp một ngụm cho ấm bụng. Bà Đông thì làm một ngụm lớn, xúc miệng òng ọc, rồi phun ra đám ngải cứu ngay cạnh vườn. Thường buổi sáng bà hay xúc miệng bằng một chén chè để sạch răng, đây là thói quen từ xưa khi chưa có kem đánh răng.

Bộ răng bà nhuộm đen nhánh, mỗi khi cười lại hở ra cả hàm như những hạt đỗ đen trong miệng.

- Cậu tới tìm con Hòa đúng không? Nó được ngày nghỉ, nên ngủ nướng muộn lắm. May mà nó làm công ty, chứ mà làm ruộng như chúng tôi trước đây thì có mà ăn cám.

- Cô đừng trách Hòa, cả tuần cô ấy làm xa cũng vất vả nhiều, được ngày nghỉ, cũng có làm gì đâu, ngủ muộn giữ gìn sức khỏe cũng tốt mà.

Nghe Thành nói, bà Đông gật đầu cười hòa nhã, trong bụng nghĩ, con gái mình mà lấy được thằng này thì có mà số hưởng cả đời. Vừa chăm chỉ làm lụng, biết kiếm tiền, lại nghĩ được cho vợ con như thế, khó mà kiếm nổi ở cả cái làng cái xã này.

Bạn đang đọc Dì Tôi Bị Bỏ Bùa Yêu sáng tác bởi Lanlanyeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lanlanyeu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.