Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bầy chuột và đàn muỗi giáp công

1890 chữ

Lúc trước đuôi Tiểu Bạch chỉ chạm nhẹ vào vũng nước một chút, bọn Diệp Thùy đã bị đàn muỗi điên cuồng công kích. Đối với đàn muỗi mà nói, vũng nước đọng kia có ý nghĩa đặc thù với chúng nó. Chúng, đời sau của chúng đều từ cái vũng nước kia mà ra. Chúng nó đơn giản nghĩ, vũng nước đó không thể bị xâm phạm, là thánh địa của chúng.

Nhưng hiện tại, Husky vung vẻ chơi đùa làm vũng nước kia bắn tung tóe thành một bãi bùn lầy!

Thử hỏi, lửa giận lúc này của đàn muỗi đã đạt tới cấp độ khủng bố như nào? Chúng đang hoàn toàn liều mạng bắt đầu công kích Husky, nhân tiện còn giận cá chém thớt Garfield bên cạnh đang gặm que cay!

Một chó một mèo ôm đầu chạy trốn. Tiếng “Wgao oooooo” “Meowwww” liên tiếp không dứt. Lúc này tốt nhất là chạy nhanh thoát khỏi nơi này nhưng Husky nghĩ Diệp Thùy đang ở trong đại lâu, như thế nào cũng không muốn rời đi, Garfield càng tiếc xe đồ chơi và đồ ăn. Cuối cùng “Ầm” một tiếng bọn chúng va vào nhanh ngã loạn choạng. Garfield bò dậy, múa may miêu trảo béo béo, chỉ hướng khu dạy học kêu Husky: “Vào bên trong!”

Husky “Waooo ô” một tiếng liền phóng hướng về phía cửa kính khu dạy học."Rầm". Đầu nó va vào cửa kính, cửa kính bình yên vô sự, Husky ngã lăn ra, hai chân ôm chặt đầu, mông chu lên, cái đuôi đong đưa qua lại, ô ô kêu, quả thực túng không tả được.

Garfield thấy thế, la lên một tiếng "Meooooo", Chó ngốc, để ta tới! Chỉ thấy mèo béo một phen liền nhấc cái ô tô đồ chơi hơn 10 kg nhấc lên qua đầu. Sau khi mèo béo được cường hóa lực lượng, làm người nghẹn họng nhìn trân trối sức cường, ba bước nhảy lên bục, vèo một tiếng đem xe điện ném về phía cửa kính. “Xoảng!” Cửa kính vỡ vụn, Husky “Waoo ô” vọt vào, mèo phì tứ chi chạm đất cũng theo sát sau.

Đàn muỗi bám riết không tha. Tiếng “Ong ong ong” không ngừng quanh , Husky dùng mũi ngửi mặt đất một chút. “Wao ô” một tiếng, chạy như lên cơn động kinh hướng lên tầng trên. Mèo phì luyến tiếc nhìn đống đồ ăn, hai chân không ngừng lay, nhìn Husky vọt lên tầng, hắn kêu “Meo meo” thảm thiết mấy tiếng, trên người không biết bị muỗi đốt ít nhiều, cuối cùng chỉ có thể hạ quyết tâm rời đi, trong miệng ngậm một túi que cay, bỏ lại đống đồ ăn rồi phóng theo Husky lên lầu.

Hắn cảm thấy mình ở cạnh con chó ngốc kia hẳn là an toàn nhất, nghiễm nhiên không ý thức được nếu hắn nghiêm túc kỳ thật còn hung mãnh hơn Husky.

……

“Xoảng!” Tiếng cửa kính bị đâm vỡ truyền lên tầng, người và mèo trong hành lang đều biến sắc, trong hành lang tối tăm mọi người phảng phất đều cứng đờ, thứ gì đánh vỡ cửa kính?

Tuy biết trong tòa nhà này vốn có nguy hiểm rập rình nhưng thứ gì đó phá cửa mà vào vẫn khiến bọ họ sợ hãi không thôi. Đào Lượng nhanh chóng quyết định, bò lên lưng Hôi Phong: “Mau, chúng ta lên phòng phát thanh trên tầng ba đi. Nơi đó tương đối an toàn, chúng ta có chút đồ vật chính ở nơi đó!” Hắn nói với Diệp Thùy.

Diệp Thùy cũng gật đầu, vội vàng bế Vương Thi Vũ lên lưng Tiểu Bạch. Mập mạp và Nguyên Tiểu Vi cũng đã trước sau bò lên trên chân mèo. Bên kia Nghiêm Sâm cũng đã bò lên lưng Hôi Phong, thân hình thon dài của Hôi Phong đã bước lên bậc thang, Đào Lượng quay đầu nhìn về phía Diệp Thùy, Tiểu Bạch đã mang ba người, thêm Diệp Thùy nữa chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.

Kỳ thật Diệp Thùy muốn chủ động nhảy lên cầu thang thì tốc độ còn nhanh hơn động vật nhưng hiện tại hắn muốn che dấu việc mình có năng lực tiến hóa trước mặt Đào Lượng, Nghiêm Sâm cho nên nhìn thấy ánh mắt Đào Lượng lập tức liền bò lên trên lưng Hôi Phong. Tiểu Bạch, Hôi Phong nhanh chóng nhảy lên cầu thang, vài bước đã đi tới hành lang tầng 3.

Diệp Thùy vẫn luôn lưu ý động tĩnh truyền lên từ dưới tầng. Ngay lức Hôi Phong bước lên cầu thang tầng 3, hắn mơ hồ nghe được vài tiếng “Wgao ô” truyền lên. Tiếng đó làm cho Diệp Thùy vô cùng kinh ngạc, tiếng này…… sao nghe giống tiếng của Husky vậy?

Trong lòng vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, hắn đột nhiên cảm thấy Hôi Phong đang kịch liệt run lên, dừng bước, ngồi ở phía trước Đào Lượng kinh hô: “Không thể nào, chuyện này……” Diệp Thùy tò mò, đi lên phía trước nhìn , hắn đầu tiên ý thức được Tiểu Bạch đã dừng ở một bên, lộ ra vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, lại nhìn phía trước, mắt hắn liền mở to kinh hãi.

Ở hành lang, trước mặt bọn họ có mấy chục con chuột xám đứng đầy. Đèn huỳnh quang trên đầu chiếu rọi xuống, chúng nó từng con từng con đứng bất động, hoặc nằm xuống, hoặc dựng người đứng lên, mang đến một cảm giác quỷ quyệt khủng bố, để người cảm tấy tê dại da đầu. Có một con chuột đứng trước cả bầy, nó to hơn nhũng con khác nhiều. Con chuột lúc trước Diệp Thùy thấy ở hành lang bị Đào Lượng đánh chết, chiều dài tính cả đuôi thì đã hơn 10 cm. Con chuột này còn to hơn nhiều, trên người lông lác đác lưa thưa, cơ thể to lớn dị thường.

Làm người sợ hãi chính là, hiện tại con chuột vương đang trước con chuột chết kia, nó đứng thẳng người , cúi đầu xuống nhìn chằm chằm con chuột chết trên nền nhà, làm người ta liên tưởng đến cảnh người đang thương tiếc nhân thân ra đi mà quỷ dị lạ thường. Cái đuôi thô to không ngừng lay động.

Sau đó, nó đột nhiên xoay đầu, nhìn về phía đám Diệp Thùy vừa mới xông lên, miệng mở ra, để lộ hàm răng khô vàng, phát ra tiếng kêu dồn dập mà bén nhọn: “Chi chi chi!”

Đàn chuột xôn xao lên, bắt đầu chậm rãi bò về phía đám Diệp Thùy. “Chi chi, chi chi” tiếng vang nối thành một mảnh, cho người hoảng sợ không thôi, như thể có bóng ma khủng bố đang đuổi theo, dần bao phủ bọn họ.

“Mau…… Nhanh rời khỏi nơi này!” Diệp Thùy phản ứng đầu tiên, hắn không rảnh lo dấu diếm năng lực tiến hóa, nhanh chóng nhảy xuống lưng Hôi Phong, đi tới cạnh Tiểu Bạch, muốn bảo Tiểu Bạch mang mập mạp, tiểu vi, Tiểu Vũ rời đi trước, để hắn yểm hộ, còn Đào Lượng cùng Nghiêm Sâm hắn không thể lo liệu nhiều như vậy.

Lúc Tiểu Bạch như bừng tỉnh, xoay người chuẩn bị lao xuống thang lầu thì Husky và Garfield một chó một mèo chật vật vọt lên, phía sau tiếng “Ong ong ong” vang thành một mảnh,đàn muỗi như một đám mây đen bao phủ bọn họ.

“Wao ô ——” Husky thấy được Diệp Thùy, cách xa từ chỗ cầu thang mà nó nhảy vọt lên, khuôn mặt nghiêm túc mang theo cảm động bôn ba ngàn dặm mới gặp được thân nhân, còn có cảm giác mừng như điên khi gặp nguy hiểm rốt cuộc gặp được cứu tinh!

Diệp Thùy thừa nhận lúc này hắn hoàn toàn ngốc, nhìn Husky nhảy đến trước mặt mình, một bên ôm đầu vẫy đuôi xua đuổi muỗi, một bên kêu “Wao ô ô” không ngừng, tâm tình vi diệu tới cực điểm, kỳ diệu nhất chính là, sao con mèo béo kia lại xuất hiện với Husky?

Mèo béo ngậm túi que cay trong miệng, nhìn Diệp Thùy theo bản năng lộ ra vẻ hoảng sợ. Husky và Diệp Thùy thân thiết như thế làm hắn bừng tỉnh. Diệp Thùy thật sự chính là người mà con chó ngốc này muốn tìm!? Sau tận thế, mèo béo có thể sống đến bây giờ tự nhiên có nguyên nhân. Hắn liên tưởng đến Diệp Thùy cường đại, nhanh chóng quyết định chóng vọt tới bên cạnh Diệp Thùy, mình là mèo do con chó ngốc này dẫn tới, nhân loại này sẽ không bỏ mặc hắn đi? Hắn nhất định sẽ giải quyết đàn muỗi khủng bố, ở cùng cái nhân loại cường đại này hẳn sẽ an toàn……

Sau đó, mèo béo quay đầu liền thấy bầy chuột càng thêm khủng bố bên cạnh, “Rắc”, que cay trong miệng rơi xuống đất.

Husky và mèo béo xuất hiện làm mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ kinh hỉ, bất quá lúc nguy cấp như này họ cũng cũng không nghĩ ra vì sao một chó một mèo sẽ quậy với nhau. Nghiêm Sâm và Đào Lượng bên cạnh càng kinh ngạc, đoàn Diệp Thùy ngoại trừ Tiểu Bạch thế mà còn có một con Husky với một con mèo béo là đồng bạn? Bọn họ đúng là cao thâm khó đoán.

Bất quá, Nghiêm Sâm nhìn thoáng qua bầy chuột đang tiến sát lại đây, cùng với đàn muỗi bay đầy trời, trong lòng nhanh chóng dự đoán. Mặc dù có thêm một chó một mèo này nhưng vẫn vô pháp giúp bọn hắn thoát khỏi nguy cơ. Hắn từng nhìn thấy mấy con chuột liên thủ công kích một con chó to, biết đối mặt bầy chuột khủng bố này bọn họ chắc chắn không phần thắng. Lúc này hắn có quyền ích kỉ, hắn lặng lẽ trượt khỏi lưng Hôi Phong g, gọi con nhện đến bên người……

Đàn muỗi bay tới, bao phủ mọi người cùng chó mèo, đã coi tất cả người, động vật trong hành lang là mục tiêu công kích.

Bên kia bầy chuột ngừng lại, như hổ rình mồi.

Dưới thế gọng kìm của bầy chuột và đàn muỗi đàn, trong hành lang mọi người phải đối mặt với nguy hiểm cận kề lớn nhất, ngay lúc này, Đào Lượng đột nhiên giận dữ kêu lên: “Nghiêm Sâm, ngươi làm gì!?”

Quay đầu nhìn lại, Nghiêm Sâm đã bế con nhện đất lên, chỗ mông con nhện phun ra một sợi tơ màu trắng, dính ở lan can hàng hiên như một cái dây thừng. Sau đó Nghiêm Sâm ôm con nhện nhảy qua khe hở trên hàng hiên xuống dưới, con nhện không ngừng phun ra tơ nhện, mang theo Nghiêm Sâm thả rơi hướng xuống lầu. Trong tiếng gào thét của Đào Lượng bảo ngưng lại, Diệp Thùy quay đầu nhìn lại thì vừa vặn thấy vẻ mặt Nghiêm Sâm vừa sợ hãi vừa đầy âm độc.

Ở lúc nguy cấp này hắn vứt bỏ những người khác, một mình đào tẩu!

Bạn đang đọc Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật của Ly Hỏa Gia Nông Pháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhttty_fan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.