Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hắc trở về

1794 chữ

Bầy chuột và đàn muỗi rời đi, hành lang tứ tung ngang dọc đầy xác và máu chuột thể hiện chiến đấu lúc trước thảm thiết như thế nào. Diệp Thùy dùng Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao chống đỡ thân thể, trong lòng mang theo cảm giác hưng phấn sau khi trốn thoát khỏi công kích của mấy chục con chuột. Dù là nhân loại bình thường chỉ sợ cũng ăn không tiêu, huống chi thân thể hắn đã bị thu nhỏ lại, mà lũ chuột đó còn có trí tuệ nhất định, biết tác chiến đoàn thể.

Mập mạp cũng hưng phấn trượt từ lưng Phì Miêu xuống, đi tới cạnh Diệp Thùy, trong ngực ôm kiện quái dị trang bị kia: “Chùy, vừa rồi ngươi nhìn thấy không? Thứ này uy lực quá cường đại, không ngờ người trong căn cứ nghiên cứu ra được vũ khí này……” Nói như vậy mới nghĩ đến trọng điểm, mắt đánh giá miệng vết thương khủng bố trên người Diệp Thùy, biểu tình biến thành quan tâm, “Thương thế của ngươi không có việc gì đi?”

“Không có trở ngại……” Diệp Thùy lắc đầu, vết thương trên ngực tuy đau đớn, nhưng cảm giác đều là vết thương ngoài da. Sau khi thể năng cường hóa, tố chất thân thể hắn trở nên rất cường đại, nếu đổi thành người khác, bị Thử Vương trảo chắc chắn sẽ bị mổ bụng, nhưng đối với Diệp Thùy mà nói không nghiêm trọng lắm, thậm chí lấy năng lực hồi phục cường đại của Diệp Thùy hiện tại, không bao lâu sẽ khỏi, chỉ là đừng bị vi khuẩn cảm nhiễm……

Hắn vỗ vai mập mạp, quay đầu kinh hỉ nhìn về phía Vương Thi Vũ đang đứng sau lưng Husky, không nghĩ thời khắc mấu chốt tiểu nữ hài khống chế muỗi vương, điều khiển đàn muỗi giải quyết nguy cơ. Chỉ là lúc đi qua, trên mặt tiểu nữ hài lộ ra nụ cười mỏi mệt, thân thể quơ quơ, lăn xuống từ trên lưng Husky, Tiểu Bạch meoww một tiếng nhảy tới, nhẹ nhàn đem nàngg ngậm ở trong miệng.

Diệp Thùy chạy tới vài bước, đến cạnh Tiểu Bạch, đem Vương Thi Vũ ôm vào trong ngực. Tiểu nữ hài đã hôn mê bất tỉnh, khống chế muỗi vương công kích bầy chuột hiển nhiên đã làm nàng tiêu hao rất nhiều, bất quá Diệp Thùy biết đây là chuyện tốt. Hiện tại Tiểu Vũ hẳn là đã được cơ hội tiến vào mộng cảnh Hồng Sắc Thạch Bia. Khi tỉnh lại, tinh thần lực của nàng sẽ được tăng cường.

Diệp Thùy nhìn xung quanh, Husky lúc trước không biết bị đốt bao nhieu, đang không thoải mái đong đưa thân thể, chú ý tới ánh mắt Diệp Thùy, vẻ mặt khờ tương toét miệng. Tuy động vật trừ bỏ tinh tinh, con khỉ không làm ra biểu tình, nhưng sau tận thế đạt được trí tuệ, bọn chúng có được càng nhiều cảm quan cảm xúc, đã có thể thông qua biểu tình để biểu đạt cảm xúc trong lòng.

Nhìn ra được tâm tình Husky hiện tại phi thường sung sướng, Diệp Thùy càng có cảm giác vui mừng khi gặp lại bạn cũ, không nghĩ con Xuẩn Cẩu này sẽ từ tiểu khu an nhàn đi ra ngoài tìm mình, hắn một tay ôm Vương Thi Vũ, duỗi tay vỗ vỗ móng vuốt Husky.

Khi quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lộ ra bộ dáng ngứa ngáy khó chịu, không an phận cọ cọ người, chú ý tới ánh mắt Diệp Thùy, kêu vài tiếng, trong giọng đầy vẻ ủy khuất. Diệp Thùy hướng nàng cười cười, tầm mắt chuyển đến Đào Lượng ngồi xổm bên cạnh Nguyên Tiểu Vi.

Vừa huyết chiến một hồi, đồng bạn bình yên vô sự, đây là điều làm Diệp Thùy cảm giác nhẹ nhõm nhất.

Đáng tiếc là Đào Lượng đã suy yếu quỳ rạp trên đất, sau lưng có một khối sưng đỏ to như nắm tay người tý hon, người đã hôn mê, hẳn là cũng không thấy cảnh Diệp Thùy và Vương Thi Vũ phát uy lúc trước. Hôi Phong đứng cạnh người Đào Lượng, có chút co quắp bất an kêu "meo meo" hướng Diệp Thùy cầu cứu, có vẻ rất lo cho an nguy của Đào Lượng, thậm chí không rảnh lo chính mình lúc trước bị đốt không biết bao nhiêu.

Nguyên Tiểu Vi đã tiến hành kiểm tra đơn giản cho Đào Lượng. Khi Diệp Thùy đi qua, nàng quay đầu lại nói: “Tạm thời ngất đi, có chút sốt, chỗ bị muỗi đốt kia không ở chỗ yếu hại nhưng loại tiểu thương tiểu đau trước tận thế căn bản không cần để ý này hiện tại đối người tý hon mà nói là trí mạng.” Nói xong nhịn không được thở dài.

Hôi Phong cúi đầu sát vào Đào Lượng, thấp giọng kêu "Meo Meo", Diệp Thùy thấy mắt nó đã ươn ướt.

Hắn thở dài, đem Vương Thi Vũ giao cho Nguyên Tiểu Vi, đem Đào Lượng ôm lên, an ủi Hôi Phong nói: “Chúng ta sẽ không từ bỏ hắn, tin tưởng hắn sẽ qua khỏi.” Tiếp theo hắn nghĩ đến việc quan trọng, quay đầu nói với mọi người, “Trước tìm một chỗ trốn đã, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút sau đó mau rời khỏi nơi này, khả năng bầy chuột sẽ tùy thời ngóc đầu trở lại.”

“Đến bên cạnh phòng phát thanh đi.” Nguyên Tiểu Vi đề nghị, “Dù sao chỉ cần ở trong tòa nhà này là không có khả năng thoát khỏi bầy chuột, lúc trước Đào Lượng nói trong phòng đó có đồ bọn họ mang đến, khả năng sẽ hữu dụng cho chúng ta .”

Diệp Thùy gật đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, Husky một cái, lại quay đầu nhìn về phía mập mạp và Garfield. Không biết có phải vì một người một mèo này đều thuộc về hàng ngũ mập mạp hay không mà bọn họ hiện tại hơi có chút cảm giác nhất kiến như cố (mới gặp mà thấy như bạn cũ), Phì Miêu một bên nhấm nháp que cay, một bên hướng mập mạp oán giận vì vừa rồi dùng que cay dụ dỗ hắn lao ra, mập mạp lại không thèm để ý, mặt cười ha hả đánh giá trang bị trong tay để tìm hiểu nguyên lý vận hành của nó, súng phun lửa cũng nhặt trở về để trên vai.

Diệp Thùy đáp bọn họ một tiếng, dẫn đầu đi vào phòng phát thanh kia.

Phòng cũng không lớn, là một văn phòng, ánh đèn huỳnh quang sáng ngời chiếu rọi xuống, mặt đất phủ đầy tro bụi, trong góc có hai con chuột chết, có chút dấu vết đánh nhau, hẳn là do lúc trước Hôi Phong và Đào Lượng tạo thành, còn có thể nhìn thấy dấu vết người tý hon tụ tập. Hẳn là sau tận thế giáo viên và học sinh của trường cùng tụ tập ở nơi này rồi bị bầy chuột khủng bố tập kích, từ những cái vết máu lưu lại có thể tưởng tượng đến cảnh tượng khủng bố ngay lúc đó.

Đem Đào Lượng đặt trên khăn lông sau, Diệp Thùy một tay đóng cửa phòng, hắn đánh giá xung quanh, tầm mắt hướng tới tủ gỗ đựng hồ sơ bên cạnh cửa: “Tốt nhất đem tủ gỗ đẩy qua chặn cửa……” Lúc nói như vậy, trong lòng hắn còn đang tự hỏi hiện tại mình có thể đẩy tủ gỗ hay không, nhưng suy nghĩ vừa mới nảy ra, chỉ nghe tiếng “Xoạt xoạt”, tủ gỗ liền bị đẩy đến phía cửa.

Ngạc nhiên nhìn về cạnh tủ gỗ, hai chân Phì Miêu chấm đất, sau lưng chống tủ gỗ, thấy những ánh mắt kinh ngạc của những người khác,chó, mèo, Phì Miêu lập tức liền phá lệ nghiêm túc dùng tiếng người nói: “Nhìn ta làm gì? Trước nói rồi…… Mặt khác việc tốn sức…… Ta nhưng không làm!”

“……” Phì Miêu này có sức lực không thua kém Diệp Thùy chút nào!

Phát hiện này làm Diệp Thùy càng thêm hứng thú với năng lực tiến hóa của Phì Miêu, nếu có thể giết hắn, đoạt được năng lực tiến hóa…… Hắn nghĩ như vậy, lại đột nhiên chú ý tới ánh mắt mập mạp có chút khẩn cầu vọng lại đây, ngẩn người liền thấy mập mạp cười hướng Phì Miêu, Diệp Thùy minh bạch ý tứ mập mạp, mập mạp tựa hồ muốn cùng Phì Miêu thành lập hữu nghị.

Con Phì Miêu này có được lực lượng cường đại, đối với đồ vật nhân loại còn rất hứng thú, hắn có thể phối hợp với mập mạp làm được rất nhiều việc.

Nghĩ đến đây, ý tưởng muốn đoạt lấy tiến hóa Phì Miêu liền từ bỏ, hắn bắt đầu nghĩ đến một năng lực tiến hóa khác, tơ nhện cường lực của con nhện tên Nghiêm Sâm kia. Cái năng lực tiến hóa đó, Diệp Thùy nhất định phải được!

Đột nhiên, đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu họ lập loè một chút, hoàn toàn tắt, phòng đen nhánh, trải qua huyết chiến lúc trước, hiện tại đã là ban đêm. Rõ ràng, bầy chuột đã tắt máy phát điện cung ứng điện lực cho trường học.

Tiếng mập mạp liền vang lên: “Mọi người đừng hoảng hốt, súng phun lửa đâu?”

……

Ban đêm đã buông xuống, vì mây đen dày đặc mà ban đêm có vẻ càng thêm tối đen, ngoài cổng trường tiểu học Hồng Tinh, có một thân ảnh càng thêm hắc ám, đó là một con mèo màu đen. Khi ánh đèn trong khu dạy học đột nhiên tắt, thân ảnh mèo đen hơi dừng một chút, tiếng một nữ hài tử cảm thán vang lên: “Di, sao ánh đèn đột nhiên đều tắt?” Nàng đang ngồi ở trên lưng mèo đen, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy dáng người nhỏ xinh .

“Meo……” Mèo đen phát ra tiếng kêu đáp lại, hắn đã nhận ra hơi thở nguy hiểm trong tòa nhà này, thân thể chuyển qua, muốn mang theo nữ hài rời đi, nhưng bỗng nhiên, từ phòng nào đó trên tầng ba bắn ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Có…… Người!” Mèo đen phát ra tiếng người nghẹn ngào, đó là giọng của Đại Hắc.

ps: Thu thập nữ hài kia tên, ai có tên hay ở bình luận nhắn lại đi, tốt nhất thích hợp, pháo đặt tên vô năng mọi người đều là biết đến……

Bạn đang đọc Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật của Ly Hỏa Gia Nông Pháo

Truyện Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhttty_fan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.