Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 143

Phiên bản Dịch · 2417 chữ

Vừa mới tới u thị, Diêm Trừng liền nhận được điện thoại của Ngũ Tử Húc, hắn vội vàng xin lỗi thằng bạn, đi vội quá cũng chưa kịp chào hỏi nó một câu, đối phương không dễ dàng gì mới trở về một lần.

Ngũ Tử Húc ngược lại không ý kiến, khi biết được Diêm Trừng gần đây lại xảy ra chuyện, cảm thán thổn thức đồng tình một hồi rồi lại thay hắn cao hứng lên, cười nói: “Dù sao tiểu gia tuần sau liền tới u thị, đến lúc đó gặp mặt cũng được, hơn nữa không phải còn buổi họp lớp sao? lúc trước quên không nói với mày, bọn mày sẽ tới chứ?”

Ngũ Tử Húc vừa cúp điện thoại, Diêm Trừng liền ra khỏi phòng. Phòng hắn vẫn là phòng đầu tiên trên tầng hai, mà căn phòng cuối hành lang kia, một thời gian dài vẫn đóng kín mít không ai ở lúc này được đã dọn dẹp sáng sủa gọn gàng, vô luận là đồ đạc hay bài trí không có khác biệt mấy với căn phòng ở Diêm gia.

Đàm Oanh ngồi bên giường nói chuyện với bà ngoại, thấy Diêm Trừng tiến vào, bà ngoại cười nói: “Con xem xem, bức ảnh này là năm đó mẹ con chụp ở nước ngoài, nhìn không khác gì dân chuyên nghiệp đúng không?”

Diêm Trừng đi qua, thấy trên tường treo một bức ảnh hoa bạch hạc vào ban đêm, ánh đèn mờ nhạt hắt lên những cánh hoa bạch sắc vừa u tĩnh lại kiều diễm, phi thường xinh đẹp.

Bà ngoại vẫn không quên khích lệ: “Mẹ con trước kia có rất nhiều đam mê, sở trường cũng rất nhiều, chỉ là…” nói nửa chừng liền im bặt.

Đàm Oanh tiếp lời: “Chỉ là sau ngày sức khỏe không tốt, nên cũng không còn hứng thú nữa.”

Bà ngoại dường như nghĩ tới cái gì sắc mặt lại không tốt lắm, Diêm Trừng vội hòa giải: “Tóm lại, trước kia mẹ thích làm gì, bây giờ có thể thỏa thích mà làm, mẹ đã có nền tạng làm gì cũng thuận tiện, dù sao bây giờ có rất nhiều thời gian.”

Bà ngoại nhìn Đàm Oanh, bà cũng không muốn trước mặt con gái lộ ra nét bi quan, liền tán đồng mà gật đầu.

Đàm Oanh yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt không còn nét buồn bã, ngược lại mang theo ánh sáng, đã bao năm bà không nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc này rồi, vừa quen thuộc lại ân ẩn xa lạ, nhưng không sao, bởi vì bà rốt cuộc đã trở lại, trở về nơi này, nhà của bà, cố hương của bà….

…………

Về phần Kỉ Tiễu bên kia, sau khi xuống máy bay không có đi theo Diêm Trừng mà tự mình trở về Trì gia.

Kỉ Tiễu lần này rời đi là tùy hứng ngàn năm một thuở, cho nên dưới một loạt kích động của Trì Xu Huyên, từ lo lắng rồi truy vấn Kỉ Tiễu cũng không thấy quá mức phản cảm, ngược lại khó có khi mở miệng giải thích một câu.

Khi biết được cậu lại cùng Diêm Trừng một lần nữa qua lại, Trì Xu Huyên tự nhiên mất hứng, mắt thấy bà lộ vẻ sầu lo sắp bắt đầu tận tình khuyên bảo thì Khương Chân bỗng nhiên mở miệng.

“Anh đã quyết định rồi thì cũng đừng tự làm khổ mình nữa, em cũng thấy mệt vì mấy người.” những lời này tự nhiên là nói với Kỉ Tiễu.

Sau đó, Khương Chân lại trừng mắt nhìn mẹ mình: “Bà tự quản tốt chính mình đi, trong nhà này người không đáng tin nhất chính là bà đấy, ai nghe lời bà mới thực xui xẻo.” nói xong trực tiêp bỏ về phòng.

Nhìn Trì Xu Huyên lộ vẻ đau thương bất đắc dĩ, Kỉ Tiễu cũng quay về phòng, trước khi đóng cửa còn quan tâm nói với bà một câu: “Dì yên tâm, cháu biết mình đang làm gì.”

Không biết là chịu đả kích hay là bất lực xoay chuyển, hoặc là đối với tình hình gần đây của Kỉ Tiễu mà thả tâm, chỉ cần cậu có sức khỏe và tình thần tốt, Trì Xu Huyên cũng không sở cầu, vì thế ngày hôm sau, bà đã quay về Paris, một lần nữa chìm vào công tác.

Trì Xu Huyên vừa mới rời đi, thì ngoài cửa liền có khách quý đăng môn.

Khương Chân nhìn người đứng ở ngoài cửa nhà mình, đôi chân mày thanh tú chau lại.

“Anh tìm ai?”

Diêm Trừng cười thực sáng lạn: “Tìm anh trai em.”

“Anh ấy không có ở nhà, sang năm hãy gặp.” nói xong định đóng cửa.

Diêm Trừng không hoảng không vội dùng chân giữ cửa lại: “Em định gạt anh lần nữa sao? anh biết cậu ấy đang ở nhà, anh có thể ngửi thấy mùi của cậu ấy.”

Khương Chân bị khẩu khí ghê tởm của hắn làm cho run người: “Mùi gì chứ? Bộ anh là chó à?”

Diêm Trừng không quan trọng nhún nhún vai: “Dù sao em cũng không ngửi thấy đâu.”

Khương Chân tức giận môi cũng phát run, hai người bên này vẫn đang giằng co qua lại, Kỉ Tiễu từ phòng ngủ đi ra muốn uống nước, trên đường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó coi như không nhìn thấy mà đi vào bếp. (Jer: há há há…nhà này vui ghê)

Thừ dịp Khương Chân sơ ý, Diêm Trừng nghiêng người lách vào trong nhà, quay đầu cho Khương Chân một nụ cười đểu.

Đợi tới khi Kỉ Tiễu cùng Diêm Trừng vào phòng xong, vẫn có thể nghe thấy thanh âm Khương Chân gào thét bên ngoài.

Diêm Trừng khóe miệng mang ý cười, thấy Kỉ Tiễu vẫn coi mình như trong suốt chỉ cúi đầu ngồi gõ gõ trước máy tính, nhịn không được mà từ đằng sau ôm lấy cậu.

“Sao không tiếp điện thoại của tớ?”

Kỉ Tiễu đang làm phiên dịch, không đếm xỉa tới hắn, liền uốn éo đẩy Diêm Trừng ra, hắn vẫn không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, còn lớn gan từ một bên ngậm lấy vành tai Kỉ Tiễu mà hôn.

Hai người chia cách một thời gian, đã lâu không có thân cận qua, lúc này Diêm Trừng càng đẩy nụ hôn đi sâu hơn, Kỉ Tiễu liền nhịn không được mà mẫn cảm run rẩy, khí tức cũng rối loạn, lập tức liền rụt cổ tránh đi.

Diêm Trừng không cho cậu trốn, thậm chí ngậm chặt vành tai Kỉ Tiễu, đầu lưỡi đảo quanh một vòng, sau đó thuận lợi nghe thấy Kỉ Tiễu hừ nhẹ, Diêm Trừng tâm tình cực tốt, được một bước liền tiếp tục lấn tới càng nhiều không thỏa mãn, vì thế xoay người Kỉ Tiễu lại trực tiếp đè lên mặt bàn.

Kỉ Tiễu bị hoảng sợ, lập tức giãy dụa.

Diêm Trừng bận rộn kêu: “Kỉ Tiễu…Kỉ Tiễu, tớ muốn cậu, tớ muốn cậu…”

Kỉ Tiễu lại không nguyện ý: “Không được…đợi đã….”

Diêm Trừng không chờ được, trực tiếp muốn cởi quần áo Kỉ Tiễu ra đem cậu tử hình ngay tại chỗ, Kỉ Tiễu cố gắng lấy tay muốn ngăn cản Diêm Trừng lại, dưới tình thế cấp bách, một phen gạt ống đựng bút trên bàn xuống, mọi thứ bên trong liền văng ra rơi xuống sàn gỗ loảng xoảng gây tiếng vang lớn.

Sau đó từ bên ngoài truyền tới tiếng gào rú của Khương Chân: “Tôi tốt xấu gì cũng là thí sinh, hai người coi tôi là xác chết à, Diêm Trừng, anh chờ đó cho tôiiii….!!!!!” (Jer: khổ thân Khương Chân =)))

Sau đó lại truyền tới một trận lách cách leng keng ầm ĩ thật lâu mới dừng lại.

Tiếng rống này đối với Diêm Trừng vốn không có hiệu quả gì, nhưng đối với Kỉ Tiễu lại khác, quả nhiên, ngay sau đó cái xác nặng trịch đang đè lên người cậu liền bị Kỉ Tiễu dùng lực lớn nhất đẩy ra.

Diêm Trừng cực độ khó chịu thật lâu, nhưng chỉ chút sau lại dán tới, nhưng lần này hắn học ngoan, chỉ nói: “Được rồi, tớ chỉ ôm thôi, không làm gì khác…”

Cảm giác hắn tương đối thành thật, Kỉ Tiễu mới ngừng kháng cự, kỳ thật cậu cũng không chán ghét Diêm Trừng thân mật.

Diêm Trừng cứ như vậy kề bên tai Kỉ Tiễu nói: “Chúng ta khi nào chuyển về đi?”

Kỉ Tiễu tay cầm bút dừng lại.

“Dù sao không bao lâu liền vào học kì II rồi, hiện tại trở về là vừa lúc, còn có thể thu dọn một chút, rồi có thể ra ngoài đi dạo xem có thể mua thêm gì không.” Công ty hắn giờ không bị ai cản trở nữa, gần đây rốt cuộc bắt đầu từng chút có lợi nhuận, tuy rằng chưa nhiều lắm nhưng cũng đã có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề tài chính của Diêm Trừng.

Kỉ Tiễu không lên tiếng trả lời.

Diêm Trừng đổi sách lược: “Nơi đó tiền thuê nhà đã nộp rồi, không ở thì lãng phí, còn có tiền điện tiền nước tiền mạng nữa, nghĩ lại thiệt xót xa.”

Kỉ Tiễu: “……”

Diêm Trừng tiếp tục: “Hơn nữa tớ kì I tớ không tham gia thi, còn phải học để thi lại, mọi kiến thức đều đã quên, ví dụ như toán này, còn phải nhờ cậu kèm thêm cho nữa.”

Hắn ngay cả cớ này cũng dùng đến, Kỉ Tiễu có chút nghe không nối: “Khoa tớ không có toán.”

“A, vậy có tiếng anh đúng không? Tiếng anh tớ cũng quên hết rồi.” (Jer: anh thật mặt dày.)

Kỉ Tiễu: “…………..”

…………….

Nhờ vào hắn mặt dày cầu xin năn nỉ quấy nhiễu… Kỉ Tiễu đích xác cũng không muốn quấy rầy Khương Chân ôn thi đại học, vì thế gần hai tháng sau, hai người rốt cuộc chuyển về ổ chó nhỏ. (Jer: bạn lại xách ba lo theo zai =)))

Đối với chuyện này Đàm Oanh và ông ngoại đều tỏ thái độ trầm mặc, chỉ là bà ngoại không nhịn được mà săn sóc hắn một câu, bảo hắn giữ gìn sức khỏe.

Diêm Trừng lập tức có chút, nhưng ngược lại nghĩ tới cái gì liền cao hứng.

Khi hắn và Kỉ Tiễu một lần nữa cùng nằm trên giường của mình, Diêm Trừng trước tiên không phải nghĩ tới những ý niệm loạn thất bát tao mà là mũi xót đỏ mắt, cố gắng một trận mới đem cảm xúc mãnh liệt kia áp trở về, hắn chuyển đầu đã thấy Kỉ Tiễu đang lăng lăng nhìn trần nhà, trogn mắt dường như có ánh sáng lung linh chớp động.

Diêm Trừng trong lòng khẽ run, lại bị thần sắc mê ly trong mắt Kỉ Tiễu khiến cho mê mẩn, không tự chủ được lại gần hôn lên má cậu, sau đó dọc sườn mặt hôn tới môi, lại cùng Kỉ Tiễu bốn mắt nhìn nhau, chắc chắn chặt chẽ đem cậu hôn xuống.

Nụ hôn này thực ôn nhu, cũng rất cẩn thận, thậm chí lộ ra một cỗ hương vị nâng niu, Diêm Trừng không chớp mắt nhìn Kỉ Tiễu, trong mắt tình tự say mê lưu luyến muốn tràn ra khỏi hốc mắt nhỏ giọt xuống.

Kỉ Tiễu dưới ánh nhìn chú mục như vậy lần đầu tiên có cảm giác muốn hòa tan ra, nhịn không được chủ động vươn tay ôm chặt cổ Diêm Trừng….

………………… [đèn tắt] ……………….

******

Hôm sau là thứ bảy, cũng là cuối tuần cuối cùng trước khi bắt đầu học kỳ II.

Kỉ Tiễu và Diêm Trừng ăn cơm sớm chuẩn bị xong xuôi đi xuống lầu, Diêm Trừng gọi điện cho Ngũ Tử Húc.

“Bọn mày đang ở đâu?”

Bên chỗ Ngũ Tử Húc thực ồn ào, thường thường còn có tiếng loa vang lên: “Bọn tao đang trên đường tới, tao còn phải qua đón Tiểu Chân, Háo Tử phỏng chừng cũng đang trên đường, không trông cậy vào được đâu, mày gọi cho Hi Đường xem nó tới chưa.”

Diêm Trừng lắc đầu: “Được rồi, tao biết rồi.”

Cúp điện thoại, hắn liền gọi cho Vương Hi Đường, đâu kia một lúc lâu cũng không thấy ai nhấc máy.

Diêm Trừng lại cúp, gọi cho Liêu Viễn Đông, vẫn không ai nghe, thế nhưng Diêm Trừng vẫn bám riết không tha, nhất quyết không buông, một lúc lâu sau, rốt cuộc truyền tới tiếng khàn khàn của Liêu Viễn Đông.

Diêm Trừng vừa nghe liền biết không ổn, khó được khi nhịn xuống: “Không phải đã bảo anh đưa cậu ấy tới sao, hai người còn chưa đi à? Anh không sợ hại thận hả!”

Hắn còn đang định giáo dục Vương Hi Đường một trận, thì lại nhận được ánh mắt băng lãnh của Kỉ Tiễu đang xoa lưng eo nhức mỏi quăng tới, Diêm Trừng lập tức ngậm miệng. (Jer: =))) hại thận….)

“Được rồi, bọn em tự đi, vậy nhé!”

Cúp điện thoại, Diêm Trừng vội vàng thay bằng khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Không đợi bọn họ nữa, chúng ta đi trước.”

Kỉ Tiễu thản nhiên nói: “Còn phải qua đón Kinh Dao.”

“Được rồi được rồi.”

“Bị muộn mất.”

“Ừm…lần sau nhất định sẽ không như vậy, không như vậy đâu.ha ha….”

Sau khi đón được Kinh Dao, Diêm Trừng tự nhiên tránh không được bị cô quở trách một phen, cứ như vậy một đường tới địa điểm tụ tập.

Bọn họ đến được một lúc thì Ngũ Tử Húc và Khương Chân tới vừa kịp giờ, lát sau Hồng Hạo cũng có mặt, chỉ có Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Vì thế đoàn người cùng nhau đi vào nhà hàng.

Tốt nghiệp trung học đảo mắt đã qua nửa năm, hôm nay chính là buổi họp mặt đầu tiên của hội đồng niên khóa bọn họ, gặp mặt tại nhà hàng Ngô Hưởng Các gần trường phụ trung, do lớp trưởng lớp 1 đứng ra tổ chức, mời tất cả học sinh các lớp tới đoàn tụ.

Hết chương 143

Bạn đang đọc Diêm Vương của Liễu Mãn Pha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.