Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời khỏi bệnh viện Đệ Nhất (1)

Phiên bản Dịch · 3262 chữ

Chương 31.1: Rời khỏi bệnh viện Đệ Nhất.

*Edit: Thượng Quan Vô Song.

Beta: Thượng Quan Minh Lục.**

Sản phụ hạ sinh bình thường, ngay sau đó có thể xuất viện được rồi.

Nhưng Diệp Quân không hề hay biết rằng phiền phức của cô cũng bởi vì vậy mà kéo đến.

Ngày thứ hai sau khi mọi chuyện phát sinh, chủ nhiệm khoa Tôn Kiền tìm cô nói chuyện. Ca sinh nở này vốn dĩ rất nguy hiểm, cách cô xử lí trái với một số quy định của khoa, một khi xui xẻo gặp thất bại sẽ tạo ảnh hưởng không tốt tới cả tập thể.

Tiếp đó, phòng Quan hệ Bác sĩ - Bệnh nhân đột nhiên nhận được thư nặc danh, lên án Diệp Quân có thái độ chểnh mảng trong quá trình hướng dẫn, dẫn đến việc thực tập sinh Bùi Tâm Lực bị khiếu nại, cũng khiến sản phụ bất mãn, cho rằng Diệp Quân có vấn đề nghiêm trọng trong quá trình làm việc thường ngày. Không chỉ như vậy, còn đưa ra một số chứng cứ chúng minh Diệp Quân nhận hối lộ của sản phụ Cố Tinh Tinh do cô tự mình đỡ đẻ.

Lúc đầu do mọi việc bên trong thư nặc danh nhắc tới đều là giả dối hư ảo, vốn không gây ra được sóng gió trong khoa, mọi người nghe đến cũng chỉ khịt mũi coi thường cười nói người khiếu nại đúng là bệnh nhân tâm thần. Nếu trong quá khứ xảy ra chuyện như vậy, Diệp Quân cũng không ngại người khác đi điều tra. Thế nhưng ai biết được, cũng là do cô đen đủi, khi đó đúng lúc có một thai phụ bị sảy thai sau khi chọc ối*, mà ca bệnh đó là do Bùi Tâm Lực viết bệnh án, Diệp Quân tự mình ký tên.

*Chọc ối hay còn gọi là "chọc dò dịch ối" là một trong những hạng mục khám tiền sản. Nó thu thập thông tin về sức khỏe và sự phát triển của thai nhi bằng cách lấy mẫu nước ối của thai phụ. Chọc ối đã được sử dụng rộng rãi để chẩn đoán trước sinh trong hơn 40 năm, việc chẩn đoán trước sinh thông qua chọc ối đã trở thành một phần không thể thiếu của sản khoa hiện đại và hiện là kỹ thuật chẩn đoán trước sinh được sử dụng phổ biến nhất ở nước ta

Mặc dù tỉ lệ sinh non bởi chọc ối chỉ có 0,05%, sản phụ cũng sẽ phải ký cam kết đồng ý và tự tay viết, đồng thời có hiểu biết nhất định về tầm nguy hiểm trong quá trình giải phẫu chọc ối. Mọi thủ tục khác thì không sao, nhưng đúng phần này sản phụ lại ký tên sai một chữ.

Hóa ra bởi vì nguyên nhân cũ trước đây, sản phụ này có hai cái tên, chứng minh nhân dân lúc bấy giờ đăng ký tên Hồ Hà Tú, mà cô ấy thường dùng tên Hồ Hà Tú. Lúc ký tên, sản phụ thuận tay viết Hồ Hà Tú, nét bút có ba dấu chấm thủy*.

Chữ Hà trong Hồ Hà Tú có hai cách viết khác nét nhưng đồng âm. Từ Hà đầu tiên (何) nghĩa là tại sao, vì sao; từ Hà thứ hai (河) nghĩa là sông. Ở đây, ý nói tên người phụ nữ đăng ký ở CMND dùng từ (何) nhưng vì quen tay nên khi ký tên lại ký nhầm thành (河). Hai chữ này giống nhau nên dễ nhầm.

Hai cái tên này có phần giống nhau, người bình thường không để ý sẽ không nhận ra được. Ngày hôm ấy lại đúng ngày quá nhiều bệnh nhân, Bùi Tâm Lực bị thúc giục nhiều nên bận bịu, trong lúc vội vàng không phát hiện ra. Khi sản phụ hẹn chọc ối, bác sĩ phụ trách phòng khám cũng không nhận ra vấn đề này, thành ra sai một bước lệch cả vạn dặm.

Sau khi sản phụ kia sinh non, người thân của cô ấy phát hiện ra sơ hở này, khăng khăng nói bệnh nhân không làm bản cam kết và ký tên nên yêu cầu bệnh viện tiến hành bồi thường.

Bệnh viện ngay lập tức thành lập tổ đội chuyên môn điều tra sự việc trong bức thư nặc danh, đồng thời tiến hành truy cứu đối với sự việc sản phụ có sóng sin và chọc nước ối sinh non, mà Diệp Quân cũng bị ép buộc phải “Nghỉ phép”.

Khoảng thời gian này, đúng lúc Tiêu Ngạn Thành đi công tác ở nước ngoài không về được nên không biết chuyện, cô cũng không nhắc đến với anh.

Một mình Diệp Quân buồn bực ở nhà đọc sách một tuần, cuối cùng cũng đợi được thông báo của bệnh viện mời cô đi đến văn phòng của chủ nhiệm khoa nói chuyện.

Đi vào khoa sản, đồng nghiệp đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, Hồ Hiểu Tĩnh càng tức giận không chịu được: “Trong sự việc sóng sin khi ấy, chúng tớ đều bội phục sự quyết đoán của cậu, lúc đầu đáng lẽ đây là công lớn, ai mà ngờ được lại biến thành sai lầm thế này? Về phần chuyện chọc ối kia, hóa ra lại là một cái bẫy! Sau này chúng ta đều phải học giám định nét chữ mới được!”

“Đúng đấy, tôi thấy trong khoa nên mời một chuyên gia giám định nét chữ về đi, nếu không thì không biết phải giải quyết việc này thế nào nữa!”

Diệp Quân trải qua bảy, tám ngày lắng đọng đã bình tĩnh lại.

Gặp phải “Hà (何)” với “Hà (河)” kia là do cô không may, cũng là một bài học, dạy dỗ mình tuyệt đối không thể xem nhẹ bất cứ một chi tiết nhỏ nhặt nào.

Mà trong sự viện sóng sin kia, cô đã làm việc mà mình phải làm, có lẽ nó không phù hợp với quy định chế độ của bệnh viện, có lẽ trong mắt lãnh đạo bên trên là sai, nhưng như vậy thì sao chứ?

Nếu cô không làm như thế, đứa trẻ kia đến cả cơ hội hít thở một ngụm không khí mới mẻ của nhân gian cũng không có được, lại càng không có cơ hội phát ra tiếng khóc non nớt mà thanh thúy chào đón thế giới này.

Bởi vậy, dù cả thế giới này cho rằng cô đã sai, cô vẫn sẽ cảm thấy mình làm đúng.

Kiên định làm việc cô cho là nên làm, bất kể kết quả nhận lại có ra sao thì cô cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.

“Tớ nghe chủ nhiệm Tôn nói một vài ý kiến về việc xử lý, đại khái đoán chừng sẽ cho tớ viết bản kiểm điểm.” Diệp Quân ngược lại an ủi Hồ Hiểu Tĩnh.

“Hầy, cũng đành vậy thôi, cậu nhanh đi đi, sự tình qua đi chúng ta lại cùng nhau trực ban nhỉ.” Hồ Hiểu Tĩnh vỗ vai Diệp Quân, rất có khí phách đồng chí cách mạng.

Nhưng mà sau khi vào văn phòng của Tôn Kiền, lắng nghe ý kiến xử lý được ông chuyền đạt lại từ cấp trên, Diệp Quân mới biết, sự tình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với cô nghĩ.

Gần đây, bệnh viện đang triển khai thực hiện quy định mới trong quá trình thao tác để bảo vệ bệnh viện cùng bản thân bác sĩ tốt hơn, mà Diệp Quân hiển nhiên là đi ngược lại với những quy định này, cô tức thì trở thành một ví dụ điển hình.

Làm ví dụ điển hình, ý kiến xử phạt Diệp Quân mà bệnh viện đưa ra nghêm khắc chưa từng có: Không đáng được nhận.

Thì ra đã có kết quả thi công chức rồi, cô đã thông qua, có thể nhận được giấy chứng nhận đủ tư cách làm Phó chủ nhiệm, nhưng mà bệnh viện không có số người tương ứng, mà các vị trí dành cho bác sĩ điều trị chính cũng khan hiếm, cô lại đúng lúc phạm phải sai lầm lớn như vậy.

“Diệp Quân, tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định, tôi chỉ biết truyền đạt lại ý kiến từ cấp trên mà thôi.” Tôn Kiền rất chân thành nói với Diệp Quân: “Tôi có bạn bè ở bệnh viện nhân dân Hữu Hảo, mặc dù chỉ là bệnh viện hạng hai, nhưng cũng không tệ, nếu cần tôi sẽ giúp em một tay, giới thiệu chút nhé?”

Diệp Quân bắt đầu có chút không thể tin những gì tai mình vừa nghe thấy.

Không nhận, chính là thu hồi chức vụ, thu hồi chức vụ tức là sa thải cô, đuổi cô đi.

Cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ tới, chờ đợi mình lại là kết cục như thế này.

Cô đã phạm phải lỗi sai to bằng trời hay sao?

Tâm trạng vốn bình tĩnh của Diệp Quân có chút sụp đổ, cô không thể hiểu mọi việc tại sao lại thành ra như thế này.

Nhưng mà bây giờ, cô nhìn qua quyết định xử lý được đóng dấu đỏ kia, biết là mình có nói gì đi chăng nữa thì cũng đã muộn rồi.

Dù cho bản thân có phấn đấu như thế nào đi nữa, cũng không có cách nào phản bác lại được dấu chứng nhận đỏ rực thế kia.

Đó chính là quyền lực.

Cô bật cười thành tiếng, lắc đầu: “Cảm ơn chủ nhiệm Tôn, có điều không cần đâu ạ.”

Sống lưng vẫn thăng tắp, cô bắt đầu làm thủ tục thôi việc, rời khỏi bệnh viện Đệ Nhất.

Thời điểm ra khỏi bệnh viện đã là lúc chạnh vạng tối, cô quay đầu lại, nhìn về phía bệnh viện Đệ Nhất sừng sững dưới ánh chiều tà khi trời hoàng hôn buông.

Đây là nơi cô làm việc, năm năm gần đây, ít nhất có 2/3 thời gian cô hoạt động ở khu vực này.

Có thể nói, nơi này tựa hồ như nhà của cô, còn nhà cô ở chẳng qua là chỗ nghỉ ngơi mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, do một bức thư khiếu nại nặc danh không có chứng cứ, vì một cuộc phẫu thuật vốn tưởng rằng đã thành công rực rỡ, cũng bởi mắt không đủ tốt không phân biệt rõ được Hà (何) với Hà (河), cứ như vậy không thể nào giải thích nổi đã bị sa thải.

Bản thân cho rằng đã thắng lợi, cho là mình đã đánh bại kẻ địch lớn nhất trong đời rồi, nào ngờ trong mắt người khác, lại chỉ là một trò cười.

Tiếp theo nên làm gì, cũng không biết nữa.

Cô không biết sau khi bị thu hồi chức vụ bác sĩ thì nên làm cái gì.

Cô chậm rãi lết đôi chân nặng như chì đi ra khỏi cửa bệnh viện, chết lặng nhìn dòng người qua lại, cô nghĩ hẳn là mình nên bắt xe buýt về nhà.

Vừa bước được hai bước liền gặp một đôi vợ chồng trung niên, đối phương ngó dáo dác nhìn về hướng bệnh viện, trông thấy Diệp Quân, đang định đưa tay giữ cô lại để hỏi thăm sự tình.

Còn chưa mở miệng, bọn họ đã tức thì ngạc nhiên hỏi: “Cô, cô là Diệp Quân?’

Hiện tại đầu óc Diệp Quân đang đứng máy, có chút ngờ ngợ, ánh mắt mờ mịt nhìn đôi vợ chồng nọ: “Đúng vậy… Hai người là…?”

Vừa mới dứt lời, trong đầu cô ầm ầm như tuyết lở, sau đó hoàn toàn thanh tỉnh.

Đôi vợ chồng đã có tuổi này nhìn quen mắt như vậy, còn có thể là ai được chứ, rõ ràng là cha mẹ của Tiêu Ngạn Thành.

Bọn họ… Tại sao lại đến đây?

Mà cha Tiêu mẹ Tiêu sau khi nhận ra bác sĩ này chính là Diệp Quân, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Diệp Quân, chúng tôi tới bệnh viện này là cố ý đến tìm cô, muốn cùng cô nói dăm ba chuyện.”

“Chúng ta có chuyện gì đáng để nói sao?”

Hiện tại tâm tình của Diệp Quân không tốt, sắc mặt đương nhiên là khó coi, lạnh lùng nhìn bọn họ, không có một chút khách khí nào.

“Diệp Quân, thái độ của cô như vậy là không đúng, bây giờ cô hẹn hò cùng với Ngạn Thành, cô muốn chúng tôi phải làm sao đây?”

Diệp Quân nhướn mày, cười nhạt.

“Mời các người nói những lời này với Tiêu Ngạn Thành đi, đừng nên nói với tôi, anh ta là con trai của hai người, chứ không phải con tôi.”

Cha mẹ Tiêu nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên không được tốt lắm, sau khi trố mắt nhìn nhau, mẹ Tiêu mở miệng:

“Diệp Quân, năm đó cô vì tiền vì nhà ở mà đi phá thai, chúng tôi cũng không nói gì nữa, coi như là nhà chúng tôi không có phúc phận ấy. Nhưng bây giờ, Ngạn Thành thật vất vả mới được làm bố, cô không thể làm rối tung lên như vậy, cô làm thế sau này chúng tôi biết sống thế nào đây?”

“Làm bố?”

Diệp Quân cảm thấy cô có thể là vì bị việc thu hồi chức vụ đả kích đến nỗi hai tai nghe được ảo giác rôi.

Tiêu Ngạn Thành sắp làm bố?

Nói đến việc này mẹ Tiêu vừa tự hào vừa chờ mong: “Đúng vậy, Ngạn Thành có bạn gái tên là Tinh Tinh, hiện tại đã mang thai, nộp hồ sơ thăm khám ở bệnh viện Đệ Nhất, Ngạn Thành cũng đã đưa con bé đi khám thai nhiều lần rồi.”

Cha Tiêu hiển nhiên cũng rất cao hứng vì việc này, có điều ông vẫn nghiêm túc nói với Diệp Quân.

“Chúng tôi cũng hy vọng cô hiểu được, người lớn tuổi rồi chỉ nghĩ muốn yên ổn sống qua ngày, thằng bé sắp làm bố, cô lại dính vào nó là có ý gì?”

Trước mắt Diệp Quân biến thành từng mảng màu đen.

Tiêu Ngạn Thành sắp làm bố? Đứa bé trong bụng Cố Tinh Tinh là của anh ta?

Đột nhiên, Diệp Quân nhớ tới cho đến giờ Tiêu Ngạn Thành đối với Cố Tinh Tinh rất nhiệt tình, cùng với việc Hồ Hiểu Tĩnh đã từng ngầm thừa nhận.

Tiêu Ngạn Thành và Cố Tinh Tinh?

Diệp Quân không tin, theo lý thuyết cô tin tưởng Tiêu Ngạn Thành sẽ không làm như vậy.

Thế nhưng cô hiện tại quá mệt mỏi, tâm trạng quá tệ, ngay tại thời điểm sự nghiệp của cô chạm đáy lại nghe được tin tức đột ngột như vậy.

Có lẽ là thật, cũng có thể là giả, nhưng bây giờ cô quả thật bị đả kích.

Bị đả kích đến nỗi nếu có nằm rạp trên mặt đất cũng không đứng dậy được, ngay cả năng lực dùng đầu óc để suy nghĩ chuyện này cũng không có.

Cha Tiêu thấy Diệp Quân không trả lời thì gấp gáp, trực tiếp nói: ”Diệp tiểu thư, chúng tôi cũng vì muốn tốt cho cô, cô nghĩ mà xem, cô quấn lấy Ngạn Thành nhà chúng tôi như vậy, cuối cùng có thể nhận được cái gi? Chúng tôi đều muốn ôm cháu, cô cho rằng Ngạn Thành sẽ lấy cô sao?”

Trước mặt Diệp Quân từng đợt hóa đen.

Đột nhiên cô nhớ lại bảy năm trước.

Bảy năm trước, cô đối diện với những ngày tháng tăm tối nhất cuộc đời, nghe cha mẹ hai bên mỗi người một câu, cả người cơ hồ không có sức cãi lại, chỉ có thể mặc người khác sắp đặt.

Bảy năm, cô cho là cô đã thoát khỏi mọi chuyện, thế nhưng vào lúc sự nghiệp của cô gặp phải thất bại lớn như vậy, lại lần nữa trông thấy cha mẹ của Tiêu Ngạn Thành, nghe bọn họ nói chuyện.

Giống y như bảy năm trước vậy, câu chữ sắc bén như dao.

Cô siết chặt nắm đấm, miệng hô hấp thật sâu, gắng gượng kéo bản thân mình từ dưới vực thẳm trở lại.

Cô ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người lớn tuổi trước mặt: “Bác trai Tiêu, bác gái Tiêu, tôi hy vọng hai người có thể hiểu rõ, không phải tôi dây dưa với Tiêu Ngạn Thành, là anh ta dây dưa với tôi. Anh ta mỗi ngày đều đưa đón tôi đi làm, anh ta hao tâm tổn trí phí sức vây quanh tôi, một lòng muốn cùng tôi tái hợp. Tôi muốn anh ta cách xa tôi một chút anh ta cũng không đồng ý. Tôi bị dây dưa thế này cảm thấy rất phiền, nhưng cũng không có cách nào hết. Nếu như các người không hy vọng tôi và anh ta ở chung một chỗ, vậy phiền các người tự nói với anh ta tránh xa tôi ra một chút chứ đừng đến tìm tôi nữa, tôi không điều khiển được con trai hai người. Nếu hai người có thể thuyết phục được anh ta như vậy, tôi sẵn sàng lập bàn thờ thắp hương bái lạy hai người.”

Nói xong, cô lập tức xoay người nhanh chân rời đi.

Ngẩng đầu lên trên đã thấy mặt trời ngả hẳn về tây, tô vẽ những đám mây trên trời thành từng tia sáng vàng óng, dòng người như được bao trùm lên một tầng lụa vàng mỏng, tươi sáng mà lộng lẫy.

Cơn tức này cô đã nhẫn nhịn trong lòng suốt bảy năm, hôm nay cuối cùng cũng xả ra được.

Nghĩ đến dáng vẻ nghẹn họng không dám tin, chỉ biết trăn trối nghẹn họng nhìn của cha mẹ Tiêu vừa rồi, trong lòng cô tức thì tràn đầy cảm giác sảng khoái.

Kính già yêu trẻ, nhường nhịn khiêm tốn cái quái gì, tất cả đều theo mặt trời lặn xuống hết đi.

Cô chính là muốn nở mày nở mặt, muốn khiến cho những kẻ già đã từng chỉ vào bụng mình nói kia phải hối hận.

Tôi chính là không muốn mấy người thoải mái đấy, thì sao nào?

Quản gì đến việc sáng mai sẽ thế nào, cô hôm nay chỉ muốn tùy hứng.

Sau khi trở về nhà, cô mở app của ngân hàng ra tra một chút. Ồ, được đấy chứ, những năm này cô tích góp được đến hơn 300 ngàn cơ đấy, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết cũng có thể sống qua được vài năm.

Editor: 300.000 NDT xấp xỉ 1,1 tỷ VNĐ =))

Về phần bệnh viện Đệ Nhất, có khiêng kiệu đến mời cô trở về cô cũng chẳng thèm!

Cô chẳng muốn trực ban mệt như cún tẹo nào, chỉ muốn tê liệt ngã xuống giường thôi!

Sau khi suy ngẫm đạo lý lớn lao của đời người là làm cá mặn lười biếng, Diệp Quân hung hăng quẳng mình lên giường, để di động về chế độ im lặng, chỉnh điều hòa đến mười bảy độ, lại kéo chăn bông lên trùm kín mặt.

Lạnh như thế, cô trốn ở trong chăn.

Muốn ngủ đông luôn cho rồi.

```````````````````````

Bạn đang đọc Diệp Diệp Có Kim Tiêu (Dịch) của Nữ Vương Không Ở Nhà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuongquangia.gha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.