Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỷ Nguyên

Tiểu thuyết gốc · 2884 chữ

938, Zorn.

"Hộc, hộc,..."

Tiếng thở nặng nề lao vào nhau như những đợt sóng vỗ. Nhưng hắn ta không dừng lại. Cũng không thể dừng lại. Từng bước chân tiến về phía trước dẫu cho các khớp xương đã rã rời đến run rẩy. Mồ hôi thấm đẫm trên gương mặt, chảy từ chiếc cằm bạnh xuống chiếc áo rách tả tơi. Không có một động tác vuốt mồ hôi nào hết. Bàn tay phải thô ráp giờ đây đang bận nắm lấy khuỷu tay trái cứ từng đợt rỉ ra những giọt máu đỏ tươi, xen lẫn chút cát bẩn. Hắn cứ chạy. Mặc nhiên không lấy một cái nhìn về phía sau. Mặt trời thì cứ dần trốn đi sau rặng núi đồ sộ, hùng vĩ phía xa kia. Hắn vẫn vậy, không ngừng nghỉ, cứ chạy mà không biết sẽ tới được đâu.

Xung quanh hắn ta bây giờ chỉ toàn cây là cây. Những thân cây cao, lớp vỏ ngoài sần sùi đang cố rướn từng tán lá dài và rộng để che lấp bầu trời bao la kia đến nỗi chỉ có một vài tia sáng nhỏ chiếu xuyên qua, rơi xuống mặt đất nâu đỏ. Phía dưới những thân cây to ấy là từng hàng lớn nhỏ các bụi cây màu xanh mơn mởn. Nhưng, dẫu có màu xanh tuyệt đẹp ấy, chúng vẫn tiềm ẩn những nguy hiểm chết người. Từng cành nhọn hoắt và đầy gai đang rỉ ra chất dịch nhờn trắng đục, chúng vươn thứ vũ khí đáng gờm đó ra, hăm dọa tất cả những kẻ nào dám lại gần lãnh thổ của nó.

"Mình sẽ chết mất! Không, không!". Hắn lải nhải.

Hàng loạt cảnh tượng chết chóc cứ hiện lên trong đầu của gã đàn ông cao lêu nghêu ấy. Hắn đảo mắt sang hai bên, cố tìm cho ra con đường để thoát khỏi chốn địa ngục này. Một tiếng cười man rợ bỗng kêu lên từ đằng xa. Theo sau đó là vô số tiếng thân cây đổ, rồi lại đến điệu cười ghê tởm ấy.

"Xoạt!"

Một sinh vật màu trắng muốt nhảy ra từ một bụi cỏ nâu. Nó hướng tới vị trí gã đàn ông kia sắp đi qua. Đang trong đà chạy nhanh, hắn ta không kiểm soát được đôi chân mình nữa mà cứ thế chạy thẳng vào phía sinh vật kia mà không để ý đường đi phía trước. Cứ thế, hắn vấp phải một tảng đá. Tảng đá đó vẫn không lay chuyển, cứ sừng sững trông thật hiên ngang, không có lấy một vết xứt. Gã đàn ông thì khác. Hắn ngã. Mặt hắn cắm thẳng vào một vũng nước hôi hám, đen kịt.

"Aaaa...."

Một tiếng rên nhỏ nhẹ vang lên. Có lẽ nếu bạn không ở gần đó thì sẽ không bao giờ nghe thấy được. Mặc cho nỗi đau từ vết rách ở phía khuỷu tay trái đang dần to ra, những dòng suy nghĩ về việc mình sẽ chết đang bao trùm toàn bộ đầu óc của hắn, cản lại sự đau đớn toàn thân thể, hắn vẫn đủ bình tĩnh để gắng gượng chút sức bình sinh cuối cùng ngăn bản thân mình hét lên.

"Con thỏ khốn kiếp". Hắn thì thầm.

Dù cho lời nói độc địa kia đang hướng về phía mình, chú thỏ nhỏ vẫn thản nhiên tung tăng chạy nhảy, rồi biến mất về phía lùm cây trước mặt. Đầu dựa vào thân cây gần đó, hắn gồng toàn bộ sức lực của mình, cố sao cho cơ thể hắn không đổ về phía trước. Cánh tay trái giờ đang buông thõng, còn cánh tay phải, dù đã đầy những vết xước, lấm tấm toàn cát, bụi và lá bẩn, vẫn cố gắng vịn vào phần lồi ra của thân cây ấy. Mặt hắn giờ đây không chỉ có những nốt sần vì bệnh tật, mà cả những vết xước, vết bẩn cũng đang tranh đua khắc hoạ lên đó.

Hắn thở hổn hển.

Phóng tầm mắt mình về phía trước, hắn cuối cùng cũng tìm ra được thứ mà hắn muốn. Một đốm lửa nhỏ. Có vẻ như một vài những thợ săn lành nghề đang nghỉ ngơi khi màn đêm đã buông xuống. Hắn cười thầm. Đôi chân hắn dường như có thêm chút sức lực, cử động mạnh mẽ rồi lấy đà chạy về phía ánh lửa kia.

"Ra là ngươi ở đây..."

Hắn quay ngoắt lại. Một tiếng nói chầm chậm cất lên. Tiếp theo đó lại là điệu cười ghê tởm khi trước. Nụ cười ấy dần lớn hơn, để lộ ra hàm răng trắng muốt và nhọn hoắt. Gã đàn ông không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Hắn đứng chôn chân tại thân cây đó, không dám ngoảnh đầu lại phía ánh sáng kia. Đôi môi lấm lem bụi bẩn khẽ run lên. Hai cặp mắt giờ đây đã chạm nhau. Một cặp mắt bị nhoè đi bởi mồ hôi và nước mắt. Một cặp mắt lại đen ngòm, sâu hun hút như một khoảng không vô định. Nó tiến lại gần gã đàn ông. Đôi tay dài loằng ngoằng của nó đang thõng xuống, kéo lê bộ móng vuốt rồi tạo những đường thẳng tắp trên mặt đất. Khoảng cách của cả hai nay đã được rút ngắn chỉ còn vọn vẻn chưa tới một mét. Nó cúi xuống, đôi mắt nhìn trân trân vẻ mặt sợ hãi của gã đàn ông kia. Nó nhíu cặp mắt về phía đốm lửa đằng sau. Một sinh vật khác, trên đầu toả ra những ánh lửa phập phồng cũng đang tiến lại gần con mồi của mình. Gã đàn ông chết lặng. Niềm hy vọng duy nhất của gã lại chỉ là một chỗ chết khác mà thôi. Giờ đây, đã không còn gì để ngăn hắn kêu gào lên nữa. Một tiếng vang thất thanh vọng lên giữa mảng rừng xám xịt, dường như đã đủ để đánh thức mọi loài vật đang dần đi vào giấc ngủ.

Xoẹt!...

Một ngày trước đó

Tại một ngôi làng của những thợ săn ưu tú bậc nhất, Daekrahm, nằm tại phía Đông của đảo Aysgarth. Ba hướng Bắc, Tây, Nam của Daekrahm được bao bọc bởi một khu rừng rộng lớn, nổi tiếng với cái tên là Rừng Thét - nơi mà bạn sẽ chẳng nghe thấy bất cứ tiếng động nào ngoài những tiếng kêu thất thanh của những thợ săn xấu số khi màn đêm gần buông xuống. Đằng sau ngôi làng trù phú là ngọn núi Nanrock. Ngọn núi này cao tới nỗi mà tôi có thể chắc chắn rằng bạn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu và đau nhức cổ khi phải ngước lên nhìn đỉnh của nó.

"Chết tiệt!". Một gã đàn ông cao tầm mét tám càu nhàu, tự vò đầu chính hắn. "Tôi chẳng thể săn được dù chỉ một con thỏ! Bal, anh cần phải cho thợ săn chúng tôi tiến vào sâu hơn khu rừng...". Anh ta vẫn không ngừng dày xéo lên từng lọn tóc. Có lẽ anh ta sẽ lặp lại hành động này cho tới khi người đàn ông đối diện cất lời.

Bal, một thợ săn tài giỏi của Daekahm, và cũng là người duy nhất có tiếng nói trong hội thợ săn của làng. Bal nhíu mày, vẻ mặt càu nhàu:

"Anh biết là tôi không thể làm điều đó mà, Zesi! Anh cũng thừa hiểu tại sao tôi lại phải ra cái luật cấm đi quá xa rìa khu rừng, phải chứ?... Có quá nhiều vụ mất tích trong khu rừng đáng sợ đó và ngay cả khi tôi đề xuất luật đó, vẫn còn vài tên khốn cố làm những điều ngu ngốc"

"Nhưng... Nếu chúng ta không tiến sâu hơn, thì chúng ta sẽ phải sống sao khi mùa đông tới đây!?"

"...". Bal không nói gì, chỉ nhìn về phía hồ nước cách đó không xa với vẻ mặt không khỏi lo lắng.

"Ý tôi là, lương thực của làng ta cũng đã gần cạn kiệt. Tôi không nghĩ chúng ta có thể trụ được quá một tháng nữa". Zesi cố gắng giải thích cho Bal. Nhưng Bal biết chứ. Anh hiểu lương thực của làng ta sắp hết, mặc cho dân số của làng đang dần tăng lên. Nhưng rốt cuộc, Bal cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài nhíu đôi lông mày, cố gắng giải tỏa sự lo lắng của Zesi.

"Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách"

"Bal! Cứu tôi với!"

Cuộc trò chuyện giữa Bal và Zesi bị chen ngang bởi một giọng nói thất thanh phía xa kia. Đó là Mira, người phụ nữ chịu trách nhiệm trông coi và dạy dỗ những đứa trẻ trong làng. Cô đã luôn là một người lạc quan, yêu đời. Cả làng ai ai cũng khẳng định rất hiếm thấy cô ấy tỏ ra lo lắng, hoặc khóc. Nhưng giờ đây, những giọt nước mắt đan xen cùng những giọt mồ hôi đang thi nhau chảy xuống gò má của của người phụ nữ xinh đẹp ấy. "Điều tồi tệ nhất đã tới". Đây ắt hẳn là thứ mà ai cũng sẽ thốt lên nếu bắt gặp khuôn mặt Mira lúc bấy giờ.

"Mira, cô phải bình tĩnh". Bal cố trấn an Mira. Nhưng tiếng khóc nấc của Mira vẫn không ngừng lại, cô run rẩy nói:

"T-Tôi... tôi không biết nữa... Chỉ mới đây thôi, cậu bé... cậu bé còn ở cạnh tôi.... Vậy mà... Huhu... Bal, tôi không biết phải nói thế nào nữa!"

"Có chuyện gì chứ! Nếu cô cứ như vậy, tôi chẳng tài nào đoán ra được đâu!"

"Beus, thằng bé đi vào khu rừng rồi!"

Như sét đánh ngang tai, Bal bỗng chốc đứng hình trong vài giây. Nhưng để lên được vị trí được coi trọng như hiện tại, anh ấy đã phải trải qua rất nhiều thứ cũng khó khăn không kém. Vì vậy lí trí anh cũng mau chóng sắp xếp để lấy lại sự bình tĩnh vốn có của chính nó. Đến Zesi cũng đến bất ngờ vì sự bình tĩnh của người bạn thân, vì Beus là con trai duy nhất, cũng như là người thân duy nhất còn lại của Bal.

Không mất thời gian thêm nữa, Bal bứt tốc đến nhà của Mira, bỏ mặc lại người con gái vẫn đang khóc nức nở. Tất cả hiện ra trước mặt Bal bây giờ chỉ là vài vết chân nhỏ bé, một lũ trẻ đang run sợ ở góc phòng, và chiếc ná thun bé tí – thứ đồ chơi mà Beus vẫn hay đem theo. Bal cầm chiếc ná lên, nhìn trân trân rồi anh tiến tới hỏi lũ trẻ ở góc phòng kia về chuyện đã xảy ra. Jia, đứa có vẻ bình tĩnh nhất tiến về phía Bal. Không giấu nổi xúc động và sự sợ hãi, cô bé vừa khóc vừa nói:

"Lúc đó, cháu không hiểu được... Cậu ấy cứ như thể người khác vậy!"

"Sau đó, cậu ấy cứ từ từ tiến vào khu rừng mặc kệ cháu đã túm lấy áo của cậu ấy. Cậu ý còn đẩy cháu và quay lại với một khuôn mặt giận dữ nữa... Thật đáng sợ..."

Bal đang cố nghe từng từ của Jia, cố để hiểu từng chi tiết trong lời nói ấy. Nhưng dù bằng cách nào, anh vẫn không hiểu tại sao con mình, đứa trẻ có thể coi là tốt bụng nhất làng lại làm điều đó với một cô bé. "Cháu... Cháu xin lỗi vì đang không ngăn cậu ấy lại... Cháu xin lỗi...". Jia lấy hai tay che đi khuôn mặt mình, khóc oà lên trước mặt Bal.

Bal chỉ biết cúi đầu xuống rồi xoa đầu cô nhóc. Bal nói:

"Đó không phải lỗi của cháu, Jia. Ta hứa, ta sẽ đem thằng nhóc đó về để cháu có thể bắt nó xin lỗi!".

Bal vừa cười vừa xoa đầu cô bé. Chỉ bằng hành động đó thôi mà khuôn mặt của Jia đã thoáng lên một nụ cười. "Cô bé không xứng đáng với sự dày vò này..." Bal nghĩ. Ngay sau đó, anh tức tốc chạy ra khỏi nhà, hô hoán mọi người để thông báo về chuyện đã xảy ra cũng như kế hoạch của anh.

"Chắc hẳn mọi người đều đã nghe về sự việc vừa rồi. Tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Vì điều này... tôi sẽ phá luật của chính tôi đưa ra... Nhưng sẽ chỉ mình tôi sẽ đi vào đó". Bal nhìn về phía đám đông, dõng dạc nói.

"Không thể nào!"

"Anh đùa sao!"

"Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Anh là thủ lĩnh của chúng tôi mà!"

Liên tiếp những tiếng phàn nàn kêu lên. Họ đang cố gắng ngăn cản thủ lĩnh tài giỏi duy nhất của làng làm điều mà có thể khiến anh ấy phải hi sinh. Nhưng họ cũng chẳng thể nói gì hơn nữa, vì Beus cũng là máu mủ của người thủ lĩnh ấy và hơn hết, ai ai cũng quý cậu bé.

"Đây là lựa chọn của tôi. Luật vẫn được ban hành như bình thường, và Zesi sẽ thay tôi bảo vệ làng khi tôi đi vắng. Haha, các bạn đừng buồn vậy chứ, tôi sẽ quay lại với Beus mà!" Bal cười nhẹ rồi quay mặt đi trước sự lo lắng của mọi người. Zesi vẫn đứng đó, dựa vào tường nhà, nhìn người bạn mình đang đi về phía đối diện.

Không ai dám ho he gì thêm. Họ biết một khi Bal đã ra quyết định, thì dù trời có sập cũng không cản được anh ấy. Giống như bi kịch năm ngoái...

"Việc này, anh có thấy giống năm trước không?" Một anh chàng vạm vỡ nói.

"Bi kịch đó sao... Cũng giống thật... Hàng loạt dân làng như người mất hồn tiến vào khu rừng mà không để lại một lời gì cả... Mọi dấu tích đều biết mất khi họ tiến vào trung tâm khu rừng... Thật khủng khiếp!". Anh bạn kế bên sợ hãi kể lại.

"Trong đó.. có cả người vợ của Bal nhỉ?"

"Đúng rồi, anh ấy đã mất cả một tuần trời trong rừng để tìm mọi người... Rốt cuộc cũng chẳng tìm được gì... "

"Chuyện đã qua rồi, hai anh không nên nhắc lại nữa đâu". Zesi chen ngang, cố không để họ kể thêm về quá khứ đau buồn.

Anh chàng vạm vỡ ấy bỗng thu mình lại, không còn vẻ bề ngoại lực lưỡng thường ngày nữa. Vì dẫu sao, đứng trước mặt anh cũng là người có thể coi là có quyền hành đứng thứ hai làng. Anh ta vừa gãi đầu, gãi tay rồi sau đó xin lỗi Zesi mà không giấu nổi sự xấu hổ trước mặt người đàn ông còn to gấp đôi mình. Bạn anh ta cũng nhanh chóng kéo áo rồi cả hai vội vã lấy cớ có việc để làm rồi chạy mất hút trước mặt Zesi. Vừa lắc đầu vừa khoanh tay, Zesi nhìn hình ảnh hai người đang ông đang dần mờ đi phía xa xa. Sau đó, anh đi về phía căn nhà gỗ cách anh không xa.

Zesi tiến về phía Bal đang lục lọi mở một chiếc thùng gỗ được đóng kín cẩn thận.

"Cần giúp chứ?"

Zesi lại gần lấy một thanh sắt dài hơn tay anh một chút, phang mạnh vào cái chốt của chiếc thùng. Sau đó, anh lấy ra vài đoạn dây thừng, đầu mũi tên,... Có lẽ Bal đang làm thêm mũi tên cho chuyến hành trình của mình.

Zesi vừa quay đầu nhìn xung quanh căn phòng, vừa hỏi Bal có chắc về quyết định này không. Bal chỉ lẳng lặng làm mũi tên.

"Tôi sẽ đi với anh". Zesi cất lời.

"Sẽ không còn ai tôi đủ tin tưởng để bảo vệ làng. Nên anh không thể đi". Không để Zesi nói xong, Bal ngắt lời người bạn ấy gần như ngay lập tức.

"Hãy để tôi giúp anh đi mà, như những ngày xưa cũ"

"Chúng ta sẽ không bàn thêm về vấn đề này nữa!". Bal đập mạnh vào bàn.

Cả hai im lặng một lúc. Sau đó, Bal cũng nhận ra hành động bống đồng của mình.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ tin tưởng anh bảo vệ làng chúng ta"

"Haha". Như để giải tỏa không khí, Zesi cười lên. "Vậy anh phải hứa sẽ trở lại với Beus, và cả vài con thỏ đấy!"

"Kể cả lợn rừng, tôi hứa. Anh cũng phải bảo vệ ngôi làng đó."

Zesi khẽ gật đầu. Anh hiểu rất rõ tính cách của người anh em chí cốt kia. Rồi cứ vậy, hai người đàn ông coi như đã có một lời hứa chung. Bal cặm cụi làm thêm vài mũi tên, trong khi đó, Zesi nhìn về phía khu rừng bạt ngàn kia, lòng vẫn không khỏi lo lắng cho người bạn thân của mình.

"Anh sẽ làm được, phải không?" Zesi thầm nghĩ.

Bạn đang đọc Diệt Thế sáng tác bởi niceeyohan

Truyện Diệt Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi niceeyohan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.