Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 23: Vẫn chưa phải là kết thúc

Tiểu thuyết gốc · 1222 chữ

Cuối cùng thì lễ chôn cất cu Don cũng xong, đoạn đường ra nghĩa trang cùng nằm trên một trục chính của xã, nếu từ khu làng của Trần Phong đến ngã tư, rẽ trái vào lối đường mòn khu mỏ thì rẽ phải sẽ ra nghĩa trang chung. Mọi người bắt đầu tản mát ai về nhà nấy, chỉ còn đoàn người thân nhà cu Don bên Thái Bình là đi cùng với đội cho thuê rạp đám ma về cùng để dọn dẹp. Anh Cường đã về mở quán trước đợi thầy Tú, thấy thầy cùng Trần Phong và bác Diển đi tới, anh pha sẵn ấm chè rồi đon đả:

- Thầy! Thầy xem thế này được chưa. Vâng lời thầy, phải thay đổi môi trường, phải thay đổi cuộc sống. Ngay tối qua con đã đặt bên làm bảng biển đèn LED, sáng nay lắp đặt ngay để thầy nhận xét.

Đúng là anh Cường cũng vâng lời thầy thật, anh gỡ ngay cái biển bằng gỗ sơn cũ từ đời cố nội xuống rồi lắp luôn cái biển đèn LED lên với dòng chữ nhấp nháy to đùng CƯỜNG VÀNG MÃ rồi ngay dưới dòng chữ ấy là tên tiếng anh được viết nhỏ hơn một chút là Cường Gold Horse. Rồi dưới nữa thì có dòng chữ chạy chạy với nội dung: “Hỗ trợ tài chính địa phủ, dịch vụ kết nối âm dương. Các cụ ở dưới cứ thoải mái ăn chơi, đặc biệt nhân 10 lần giá trị chuyển tiền vào mùng 1 và ngày rằm”. Còn chưa hết, hai câu đối hai bên cửa bằng chữ Hán tuy không hiểu nghĩa là gì, cũng không biết từ đời nào rồi, liền được anh thay bằng 2 hộp biển phát sáng: “Hài lòng tổ tiên – Tốn tiền con cháu”. Và cũng không thể thiếu thêm một cái hộp biển đèn to hơn với chân đế để anh đem ra trưng sát đường, trên hộp biển thì in hình anh Cường đang mặc Vest như đa cấp rồi giơ ngón tay theo hình nút Like đầy quyền lực lên, bên cạnh thì giật tít: “Cường vàng mã, chết thả ga, không lo về giá…”

Trần Phong không nói gì, không phải hắn không thèm nói gì, mà hắn không biết phải nói gì bây giờ nữa, thầy Tú cũng đứng hình một lúc, tưởng thầy cũng cạn lời như mình nhưng không, thầy nói:

- Khó vậy mà nó cũng nghĩ ra được.

Ba người bước vào quán, anh Cường thì đon đả rót nước chè cho từng người, biết thầy Tú sắp đi, Trần Phong cố hỏi nốt vài điều:

- Thầy! Tại sao lúc vào Bách Quỷ Lộ phải thầy khai nhãn tôi mới nhìn thấy, nhưng sao lúc trước khi thầy chưa khai nhãn tôi lại nhìn thấy ma nữ.

Thầy Tú uống ngụm nước chè, lắc đầu rồi nói:

- Duyên, là nghiệt duyên.

- Nghiệt duyên?

- Tiểu tử, điều ngươi không hiểu còn nhiều lắm, muốn giải thích thì một lời ta cũng không thể nói hết, mà có nói thì với nhận thức bây giờ của ngươi cũng không thể hiểu. Ngay từ lúc nhìn thấy ngươi đang chen trong đám người ta đã nhận ra ngươi rồi. Số kiếp của ngươi không đơn giản, ta lại không thể nhìn ra Linh Hồn Bản Nguyên của ngươi, chỉ có theo ta ngươi mới có thể giải đáp được mọi câu hỏi mà chính ta cũng không trả lời được.

Trần Phong thắc mắc:

- Linh Hồn Bản Nguyên?

- Hày! Ta nói rồi, có nói nhà ngươi cũng không hiểu, thế bây giờ ngươi có chịu nhận ta làm sư phụ không?

Anh Cường thì cứ huých huých Trần Phong đồng ý đi, còn Trần Phong thì kiên quyết lắc đầu, thầy Tú thấy đến giờ chuẩn bị phải đi, thầy cũng không đôi co gì thêm, thầy lấy số điện thoại của hắn rồi nói:

- Tiểu tử cứ suy nghĩ đi, thời gian còn dài, ta đợi ngươi trả lời.

Đến lúc này thầy Tú cũng phải đi, tuy Trần Phong thấy ông thầy này vừa biến thái, vừa háo sắc, lại mê bài bạc nhưng trải qua cùng thầy biết bao nhiêu chuyện, hắn thấy thầy cũng là một người chính trực, nghĩa khí, làm việc thiện giúp đời mà không màng danh lợi. Khi thầy leo lên sau con xe Dream tàu của bác Diển để ra bến xe khách, Trần Phong cũng không khỏi cảm thán mà chắp tay cúi chào:

- Thầy đi cẩn thận!

Thầy Tú chỉ gật đầu tỏ vẻ vừa ý, vuốt vuốt tí râu dưới cằm rồi đi khuất.

Giờ cũng đã gần trưa, vậy là đã hơn một ngày Trần Phong còn chưa được ngủ, giờ hắn cũng đã thấy mình đến cực hạn, vừa đi trên đường về nhà hắn vừa ngẫm nghĩ câu nói của thầy Tú trong đầu mà thấy quái lạ: “Ta đã nhận ra ngươi”. Tại sao lại đã nhận ra ngươi, chẳng lẽ ông thầy này từng gặp mình lần nào rồi ư, tại sao mình không nhớ gì nhỉ. Tự hỏi rồi cũng tự trả lời: “Chẳng phải bác Diển chả bảo thầy hay giúp nhà bác vài việc âm dương còn gì, có thể vô tình gặp mình lúc nào mà mình không biết”.

Trần Phong về nhà tắm một cái rồi lên giường ngủ thẳng cẳng. Nhưng trong giấc mơ, hắn lại mơ tới cảnh tối hôm qua, lúc mà hắn đứng trước cổng nhà em Ngân, đang có dã tâm vào nhìn trộm em ấy tắm, thì có hơi lạnh đằng sau thổi vào gáy:

- Tìm em à…? Hi hi hi.

Hắn cũng nhảy về phía sau và nói y như đêm hôm trước:

- Là cô…? cô bám theo tôi làm gì?

Bóng ma đó bay gần lại phía hắn, nhưng lạ một điều là chân hắn như chôn tại chỗ, hắn không thể chạy được, bàn chân như bám rễ xuống mặt đường:

- Làm chồng em… làm chồng em nhé…!

Bóng ma tiến lại gần, dí sát mặt mình vào mặt hắn, lần này hắn đã nhìn rõ khuôn mặt đấy là ai. Đó là khuôn mặt của người mà hắn không ngờ tới nhất, của người mà hắn yêu thương nhất, vợ tương lai của hắn – em Ngân.

Bật dậy vì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, hắn còn chưa kịp hoàn hồn trong giấc mơ vừa rồi thì thấy số điện thoại của thầy Tú gọi đến, bây giờ là 5 giờ chiều, hắn đã ngủ được khoảng 6 tiếng đồng hồ, vài giây trấn tĩnh lại, tự nhủ khuôn mặt con ma kia là khuôn mặt của em Ngân là vì qua nay mình gặp ma nữ nhiều, với lại cũng đang thầm thương trộm nhớ em Ngân nên mới thấy như vậy, hắn bấm điện thoại nghe máy thầy.

Đầu dây bên kia thầy Tú nói với giọng gấp gáp vội vã:

- Tiểu tử! Nghe ta dặn đây, tuyệt đối không được bén mảng đến bên trong khu mỏ đó a.

- Tôi chả dám đâu. Mà sao hả thầy?

- Nơi đó không phải Cổ mộ, mà là Ngục mộ. Nghe rõ chưa… là Ngục mộ…

HẾT TẬP 1

Bạn đang đọc Đồ Đệ Diêm Vương 1: LUYỆN THẦN sáng tác bởi TacGiaDongPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TacGiaDongPhong
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.